Bầu Trời Thanh Xuân

Chương 32: Anh...đừng bỏ lại em được không?


Đọc truyện Bầu Trời Thanh Xuân – Chương 32: Anh…đừng bỏ lại em được không?

Nó nằm trên giường nhưng vẫn không thể nào ngủ được. Nó cứ thấy bồn chồn trong lòng. Một lát sau, điện thoại nó ren lên. Nó mừng rỡ vì nghĩ là điện thoại của anh gọi cho nó. Nhưng không phải anh mà là mẹ anh.
– Dạ con nghe ạ.
– An… An ơi.. hức… hức…. (Mẹ anh khóc nức nở trong điện thoại)
– Bác gái bình tĩnh đi ạ. Có chuyện gì vậy ạ. (Lúc này nó càng lo lắng hơn nữa.)
– Thiên xảy ra chuyện rồi con ơi. Bây giờ nó đang cấp cứu ở bệnh viện K. Con đến đây đi… hức… hức…
– Dạ con đến liền ạ. (Vừa nói dứt câu. Cả người nó run lên, điện thoại cũng rơi xuống. Bây giờ nó đang khóc…)
– Có chuyện gì vậy An. (Trà lo lắng hỏi nó)
– Bà đến bệnh viện K với tui đi. Anh Thiên xảy ra chuyện rồi…hức… (Nó nức nở khóc)
– Được tui đi với bà. (Trà chạy đến lấy túi và chìa khóa xe)

Nó và Trà nhanh chóng đi đến bệnh viện. Nó còn không kịp thay đồ. Trên người nó vẫn còn mặc bộ đồ pijima lúc nãy, chân thì mang đôi dép gấu trong nhà nữa. Nó nhanh chóng chạy đến cửa phòng cấp cứu. Lúc này mẹ và ba anh đang đứng đợi ở đó khóc rất nhiều. Cửa phòng cấp cứu vẫn đang sáng đèn. Anh vẫn còn ở trong đó để cấp cứu.
– Anh ấy sao vậy ạ. (Nó chạy đến khóc nức nở)
– Thiên trên đường đi bị một chiếc xe mất láy tông trúng. (Ba anh vẫn đang đỡ mẹ anh. Mẹ anh sốc đến mức không thể đứng nổi nữa)
Nó đứng ngoài cửa phòng cấp cứu khóc không ngừng. Trà đứng bên cạnh nó an ủi. Trà lấy điện thoại ra gọi cho ba của Trà vì ba Trà là bác sĩ giỏi nhất nhì ở bệnh viện này. Nhưng ba Trà đang đi công tác ở nước ngoài không thể trở về để giúp được. Bây giờ chỉ còn có thể trông chờ vào bác sĩ ở đây thôi. Rồi Trà cũng gọi cho Quỳnh và Quế Anh báo tình hình và kêu tụi đó đến.
Một lúc sau, phòng cấp cứu cũng tắt đèn. Bác sĩ bước ra. Nó và mẹ anh liền chạy lại.
– Con trai tui sao rồi bác sĩ. (Mẹ anh nắm lấy tay bác sĩ trong sự sợ hãi.)
– Thật sự xin lỗi gia đình rất nhiều. Chúng tôi thật sự đã cố gắng hết sức. Nhưng… không thể cứu được bệnh nhân. Bệnh nhân bị mất máu quá nhiều…
– Không thể nào, không thể vậy được. (Nó quỵ xuống)
Mẹ anh lúc này cũng ngất đi. Ba anh và trợ lý của ông nhanh chóng đưa mẹ anh vào cấp cứu. Lúc này Quỳnh, Hoàng, Quế Anh và cả Gia Khiêm đều đến. Tụi kia thấy nó đang quỵ xuống và khóc nức nở, Trà thì ở bên cạnh nó an ủi. Tụi kia chạy lại ôm nó, an ủi nó.
– Anh Thiên…. không cứu được nữa rồi… hức..hức.. (Nó khóc rất to, rất bi thương)
Tụi kia nghe vậy cũng khóc theo nó. Nó khóc đến mức ngất xỉu luôn. Tụi kia đưa nó vào cấp cứu. Một lúc sau, nó tỉnh lại.
– Khánh Thiên… Anh đừng bỏ em mà. (Nó bật tỉnh dậy hét lớn lên.)
– Bình tĩnh đi. Bà mới tỉnh dậy thôi. (Quỳnh nắm lấy tay nó)
– Anh Thiên đâu rồi…. (Nó nắm chặt tay Quỳnh)
– Xin lỗi bà. Anh Thiên không còn nữa rồi. (Quỳnh ôm nó vào lòng an ủi nó)
– Không được tui phải đi gặp anh Thiên lần cuối. (Nó giật dây truyền dịch trên tay ra)

– Em bình tĩnh đi. Em không thể gặp Thiên lần cuối rồi. Ba, mẹ Thiên đã đưa thi thể của Thiên về Mĩ rồi. (Hoàng nói)
– Sao sao lại vậy được. Em… em sẽ đi Mĩ để gặp anh ấy. (Nó khóc lớn hơn lúc nãy nữa.)
– Bà chưa khỏe không đi được đâu. Với lại bây giờ bà chưa làm passport sao có thể đi Mĩ được. (Quỳnh ôm nó lại)
– Không không…. hức…. hức (Nó vẫn tiếp tục khóc)
Nhìn nó lúc này, ai cũng thấy thương tâm cho nó hết. Nó ở trong bệnh viện suốt một tuần. Cả tuần này tụi bạn của nó cứ thay phiên nhau vào chăm sóc nó. Nó chẳng màng ăn uống gì cả. Ngày nào nó cũng khóc, vậy sao nó có thể khỏe lại được chứ. Ba, mẹ và anh trai nó nghe tin cũng đang sắp xếp công việc để trở về chăm sóc nó.
Hôm nay là đến phiên của Gia Khiêm và Song Trà đến chăm sóc cho nó. Nhưng khi tụi đó đến lại không thấy nó ở trong phòng. Tụi đó chia nhau ra tìm nó nhưng không được. Trà đành phải nhờ ba Trà xem camera coi nó đã đi đâu. Camera quay lại cảnh nó chân không mang giày chạy ra khỏi bệnh viện. Tụi kia lật đật chạy đi kiếm nó. Song Trà gọi cho mấy đứa kia nữa để đi kiếm nó.
— Ở một cây cầu gần bệnh viện —
– An…. An bà đang làm dại dột gì vậy?? (Gia Khiêm chạy lại kéo nó)
Nó lúc này đang leo lên lang can của cây cầu.
– Tui không muốn sống nữa. Anh Thiên…. anh ấy bỏ tui rồi. Anh ấy không còn nữa rồi….hức..hức… Tụi muốn đi theo anh ấy. (Nó vùng vẫy đẩy Khiêm ra)
Gia Khiêm mặc kệ nó vùng vẫy đến cỡ nào. Cậu vẫn kéo nó đến nơi an toàn.

– Tui muốn theo anh ấy. Đừng cản tui mà…hu..hu (Nó khóc rất nhiều)
” Chát ” Khiêm tát nó một cái rất đau vào mặt làm nó bừng tỉnh.
– Điên đủ chưa hả. Bà đừng ích kỉ nữa được không. Bà xem bà bây giờ đi. Bà có còn là Hạ An mà trước đây tui quen không hả. Ba, mẹ bà cực khổ sinh bà ra, nuôi lớn bà mà bà lại không xem trọng mạng sống mà ba, mẹ bà ban cho bà à. Bà có nghĩ đến tụi tui hay không. Ai ai cũng lo cho bà hết nhưng bà có nghĩ đến tụi tui không. Bà chỉ nghĩ đến Khánh Thiên. Đúng Khánh Thiên đã chết nhưng tương lai của bà vẫn còn phía trước mà. Bây giờ anh ấy đã đi rồi. Nhưng anh ấy vẫn còn ước mơ chưa thực hiện được mà. Còn ba, mẹ của anh ấy không còn ai chăm sóc nữa chi.Bây giờ bà chết là bà rất ích kỉ đó. Anh Thiên trên thiên đường liệu có yên lòng vì bà bây giờ hay không. Hãy phấn chấn lên đi. Bây giờ bà không chỉ sống cho bản thân mà bà còn phải sống cho anh ấy nữa chứ.
Nghe mấy lời Khiêm vừa nói nó như bừng tỉnh lại. Khiêm nói đúng. Nếu bây giờ nó chết đi thì quả thật nó rất ích kỉ. Nó còn phải sống cho anh nữa chứ. Bây giờ mọi người đều đang lo lắng cho nó mà. Nó lại không để tâm đến họ mà lại làm điều dại dột này.
– Phải. Ông nói đúng. Tui sai rồi. Tui đã không suy nghĩ cho mọi người. Tui sẽ cố gắng sống thật tốt. Sống cả phần của anh ấy nữa.
– Bà hiểu vậy thì được rồi. Bây giờ về thôi. Tui đưa bà về. (Khiêm đỡ nó đứng dậy)
– Ừm. Cảm ơn ông nha.
– Để tui cổng bà về. Chân bà còn không mang giày hay dép nữa kìa. (Khiêm chỉ vào chân nó)
Rồi nó cũng chịu để Khiêm cổng về. Khiêm đưa nó về đến bệnh viện rồi gọi điện thông báo cho tụi kia yên tâm. Sau đó nó cũng hồi phục và xuất viện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.