Bầu Trời Thanh Xuân

Chương 28: Anh ghen rồi sao??


Đọc truyện Bầu Trời Thanh Xuân – Chương 28: Anh ghen rồi sao??

Sau một năm học tập vất vả thì lễ tổng kết năm học cũng được diễn ra. Vẫn như mọi ngày anh đến cổng kí túc xá đón nó đi cùng. Chuyện này thì cả trường quá quen rồi. Nó chuẩn bị khá sớm vì hôm nay phải thật xinh đẹp để cùng anh chụp chẹt vài tấm hình nữa chứ. Vẫn như mấy ngày lễ khác. Hôm nay nó phải mặc áo dài, gắn trên đó là một chiếc huy hiệu đoàn đỏ đỏ xinh xinh ở phía trên bảng tên của nó. Tóc của nó thì được thắt lên, thêm vào đó là một chiếc nơ màu hồng nữa thì quá ư là dễ thương luôn. Nó còn mang thêm một đôi giày búp bê màu nâu, trên đó cũng có thêm 1 chiếc nơ bé bé nữa. Nhìn nó lúc này duyên dáng lắm luôn. Nó xuống tới cổng thì thấy anh đứng đó. Vẫn như mọi khi anh mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen. Nhưng hôm nay anh không chẻ hai mái như mọi khi nữa mà thay vào đó là để đầu nấm. Nhìn lãng tử lắm chứ đùa. Anh còn kết hợp thêm đôi giày YEEZY BOOST 350 v2. Nhìn anh trong hấp dẫn làm sao. Nó liền chạy đến chỗ anh đứng.
– Ầy ầy. Nay đổi phong cách à. Hai mái trước kia đâu rồi nhỉ??? (Nó trêu anh)
– Lâu lâu phải đổi xíu chứ. Em thấy anh hôm nay thế nào??
– Chả đẹp tí nào. Em thích hai mái hơn cơ. (Nó bĩu môi)
– Vậy anh đi về phòng chẻ lại hai mái đây (Anh xụ mặt xuống)
– Hâm à. Em chỉ đùa thôi. (Nó phì cười)
– Vậy chúng ta đi thôi nào. (Anh nắm lấy tay nó)
Tụi nó cùng nhau đi dự lễ tổng kết. Lễ tổng kết năm nay khá là ngắn nên không có tiết mục văn nghệ nào cả. Tiếc quá, nó không thể cùng anh song ca rồi. Buổi lễ kết thúc, anh, nó và cả đám bạn của nó đều đứng lại chụp hình này nọ các kiểu. Mọi người đều rất tươi cười. Chụp cũng được nhiều nên bọn nó cùng nhau đi ra ngoài ăn.
Anh đang nắm tay nó đi ra đến cổng thì…. Đột nhiên nó buông tay anh ra, mừng rỡ chạy đến một người rất đẹp trai. Người đó đứng bên cạnh một chiếc BMW i8 rất xịn sò, trên tay còn cầm một bó hoa rất đẹp. Thấy người đó nó liền chạy lại ôm người đó vào lòng. Còn mọi người và anh bây giờ rất ngáo ngơ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Đặc biệt là anh, anh rất khó chịu. Ai ai cũng thắc mắc người con trai đó là ai mà nó lại mừng đến thế.
– Rồi người anh em của tui sắp phải mất bạn gái rồi. (Hoàng trêu anh)
– Muốn chết à. (Anh lườm Hoàng)

– Bớt nói bậy bạ coi (Quỳnh cau mày)
– Rồi rồi anh không dám nữa mà vợ. (Hoàng nũng nịu với Quỳnh)
Rồi tụi kia cũng đi lại chỗ nó.
– An đây là… (Quỳnh hỏi nó)
– Xin giới thiệu cho mọi người biết. Đây là người tình xịn sò không bao giờ cưới của mình. (Nó cười cười)
Bây giờ sắc mặt anh còn khó coi hơn nữa. Nhưng anh vẫn không nói lời nào.
– Vậy là sao?? (Song Trà thắc mắc)
– Thôi không đùa nữa. Đây là anh trai của mình. Hạ Lăng.
– Anh chào mấy em. Anh là Hạ Lặng. Mấy em đều là bạn của tiểu An An sao? (Anh trai nó từ tốn nói)
– Vâng ạ. (Tụi kia đồng thanh)
Nghe nói thế sắc mặt của anh mới dãn ra một chút.
– Anh đẹp trai quá đi mất. (Quế Anh lỡ miệng thốt lên làm cả bọn phì cười)
– Em quá khen rồi. (Anh nó cười. Nụ cười của anh nó rất là toả nắng đấy nhé.)
– À em quên nói với anh nữa. Đây là Vương Khánh Thiên. Bạn trai của em. (Nó chỉ tay về phía anh)
– Dạ em chào anh ạ. (Anh lễ phép chào hỏi anh nó)
– Anh đã nghe An nói nhiều về em rồi. Bây giờ mới gặp mặt được. (Anh nó cười)
– An nói gì về em ạ. (Anh thắc mắc)
– Con bé toàn nói xấu em thôi (Anh nó phì cười)
Rồi tụi nó cũng cùng nhau đi ăn ở một nhà hàng 5 sao lớn nhất của thành phố. Đương nhiên là anh trai nó là người bao chầu này rồi. Nó cứ tí tửng nói chuyện với anh nó không quan tâm gì đến anh bạn trai của nó luôn. Vì lâu rồi nó không được gặp anh của nó mà, với lại nó cực thân với anh của nó luôn. Sau khi ăn xong thì tụi kia cũng đi về trước nhường cho anh nó, nó và anh bạn trai của nó một sự riêng tư.
– Thiên à. Em thật sự thích em gái của anh chứ?

– Dạ. Em là thật lòng thích An ạ. (Anh nắm lấy tay nó)
– Anh đã nghe An nói rất nhiều về em rồi. Khi gặp mặt anh cũng thấy em rất tốt. Anh mong em hãy thật sự yêu thương con bé và anh không muốn chuyện như lúc trước xảy ra với nó nữa. (Chuyện nó hiểu lầm anh không thích nó mà anh chỉ muốn thắng cá cược với Hoang)
– Em biết rồi ạ. Em bây giờ chỉ mới 17 tuổi. Nếu em nói ra mấy lời này thì sẽ không ai tin cả. Nhưng em muốn nói là anh cứ yên tâm, em sẽ không để An phải đau lòng vì em đâu. Em sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt. (Anh vẫn nắm chặt tay nó)
– Vậy thì tốt. Anh mong em nói được sẽ làm được. Nếu em mà làm cho em gái rượu của anh tổn thương thì anh sẽ không tha cho em đâu.
– Anh cứ yên tâm.
– Thôi thôi. Hai người nói chuyện nghe ghê quá đi. Anh trai à biết đâu sau này người đá ảnh là em chứ không phải ảnh. (Nó phì cười)
– Cũng đúng nhỉ (Anh nó cũng cười)
– Em mà bỏ anh. Anh cũng sẽ bám theo em. (Anh nghiêm túc nói làm cả bọn phì cười)
– À mà anh quên chuyện này nữa. Hè này em phải theo anh về Trung Quốc nhé. Ba mẹ và ông đang đợi em đó. Ông rất nhớ em đó.
– Vâng ạ. Em biết anh về đây là để đón em về bên đó mà.
– Vậy thôi anh đi trước đây. Anh còn phải đi gặp vài người bạn cũ nữa. (Anh nó đứng dậy)
– Anh bỏ em sao??? (Nó bĩu môi)
– Thôi anh đi nhé. Hai đứa về sau nha.

– Chào anh ạ. (Anh lễ phép chào anh của nó)
Sau khi anh của nó đi thì anh cũng đưa nó về. Nãy giờ trên xe anh không nói gì với nó cả. Nó thấy có gì đó là lạ.
– Anh sao thế?? Em làm chuyện gì cho anh giận à. Hồi nãy đi ăn là em thấy anh là lạ rồi.
– Sao em với anh em thân quá vậy. Anh em vừa xuất hiện là em quên mất anh luôn. (Anh xị mặt)
– Hơ hơ anh ghen à. Đấy là anh trai của em mà. (Nó cười)
– Anh ghen đó. Em còn cười được nữa chứ.
– Sao lại không nào. (Nó cười lớn hơn nữa)
Anh tấp xe vào lề.
– Em còn cười nữa à. (Anh cau mày)
– Sao không nào…
Nó chưa nói được hết câu thì nó đã cảm nhận được một sự mềm mại trên môi của nó. Chính xác là anh đang hôn nó


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.