Đọc truyện Bầu Trời Thanh Xuân – Chương 19: Có chút ghen.
Hôm qua chắc do đi chơi về mệt nên nó ngủ khá là sớm vì thế hôm nay nó dậy cũng hơi sớm. Sau khi nó vệ sinh cá nhân xong thì nó nhìn đồng hồ chỉ mới 5 giờ 30 thôi. Sau thời gian hôm nay lại chậm thế nhỉ, thường ngày nó ngủ nướng thì thời gian chạy còn nhanh hơn tốc độ ánh sáng nữa. Hơi cuộc sống mà. Đột nhiên, nó chợt nhớ ra là hôm qua sau khi hàn huyên, tâm sự này nọ các kiểu với ông anh trai của nó thì điện thoại nó hết pin, rồi nó phải đem đi sạc nhưng lại không mở nguồn lên. Nó nhanh chân đi lại lấy điện thoại ra khỏi dây sạc và mở nguồn lên. Trời ơi điện thoại nó có cả trăm cuộc gọi nhỡ từ anh. Nó thấy vậy trong lòng cứ vui vui sao ấy. Nó tính gọi lại cho anh nhưng mà nó nghĩ là anh chưa thức nên nó không gọi. Nó làm như ai cũng ngủ nướng như nó vậy. Nó lên mạng lướt lướt vài vòng xem coi có tin tức gì mới không. Nó dừng lại trước tấm ảnh của anh và nó hôm qua bị chụp lén. Nó vào đọc từng comment. Nó thấy một số người nói nó không hợp với anh. Nó đọc mà thấy tức trong lòng lắm. Nó thấy nó với anh xứng mà. Mấy người này làm như ghen ăn tức ở với nó hay sao á. Nó liền trở lại trang cá nhân của nó post vài tấm hình mà nó với anh chụp cùng nhau với dòng cap làm cho dân tình dậy sóng “Phải chăng là người yêu???”. Chưa đầy một phút sau. Anh đã comment vào ảnh mà nó mới vừa đăng “Vợ à. Em chối bỏ chồng của em sao?? “. Lời bình luận đó của anh làm cho dân tình dậy sóng thêm lần nữa. Hai người này thiệt là… Nó chưa kịp trả lời thì anh đã gọi cho nó.
– Nếu em đã dậy rồi thì chuẩn bị đi ăn sáng với anh.
– Còn sớm mà (Nó nhìn lên đồng hồ mới có 5 giờ 50 mà)
– Nhưng anh nhớ em rồi.
Nghe tới đây thôi là tim nó rớt xuống dưới sàn luôn rồi. Nó lật đật nhặt lại tim và đi thay đồ. Nó vừa xuống đến cổng đã thấy anh đứng đó đợi nó rồi. Nhìn anh cool ngầu dễ sợ. Nhìn anh là muốn đổ liền. Anh vừa thấy nó liền chạy lại mang balo giúp nó.
– Thôi em mang được rồi (Nó đẩy anh)
– Để anh.
Hai cái người này cứ như vậy ai mà chịu cho nổi nữa hả trời.
– Anh bắt chước em mang balo loại này nữa à. (Nó cười cười chỉ vào balo của anh)
Nó mang balo hiệu banawa màu hồng còn anh thì mang màu đen.
– Em nghĩ nhiều rồi (Anh cốc nhẹ vào đầu nó)
Hai đứa đang đi đột nhiên anh đứng lại.
– Em không có chuyện gì cần giải thích với anh hay sao (Anh nhìn có vẻ nghiêm túc)
– Có chuyện gì nhỉ?? (Nó thắc mắc)
– Hôm qua em nói chuyện điện thoại với ai mà anh gọi em cứ máy bận rồi lát sau lại còn tắt máy nữa chứ (Anh cau mày)
Thì ra là anh đang ghen à. Vương Khánh Thiên thường ngày lạnh lùng, cool ngầu các kiểu, không quan tâm sự đời nay biết ghen rồi sao. Nó nhìn anh ghen trong lòng nó đột nhiên thấy vui vui. Nó thấy vậy càng muốn chọc anh thêm nữa.
– Đương nhiên là em nói chuyện với một soái ca rồi nhé (Nó cười cười)
– Hừm…. em dám.
– Sao lại không nào??? (Nó vẫn tiếp tục cười mặc cho sắc mặt anh đang không vui)
– Em muốn anh xử lí hắn ta không?? (Anh lên giọng)
– Anh làm được gì nào??? Anh mà dám động vào anh ấy thì đừng trách em nhé.
– Em…. (Anh cứng họng không nói được gì)
Nó thấy anh như vậy nó không thể nào nhịn cười được nữa. Nó cười to lên.
– Em đùa thôi mà. Hôm qua em nói chuyện với anh trai của em.
Bây giờ anh mới thở phào nhẹ nhõm. Mặt anh lúc này mới dãn ra từ từ.
– Em đừng đùa vậy chứ?? (Anh lườm yêu nó)
– Bộ anh ghen à. (Nó chọc anh)
– Đúng anh ghen đó. Anh không cho em đùa như vậy nữa nghe chưa. (Anh ôm lấy nó)
– Rồi sẽ không có lần sau đâu.
Anh dắt nó đi ăn Beefsteak (Bò bít tết) ở nhà hàng Pháp phía sau trường. Vừa vào nhà hàng anh và nó đã trở thành tâm điểm. Nhưng nó không thèm quan tâm vì bây giờ trong mắt nó chỉ có anh thôi. Anh nhẹ nhàng kéo ghế cho nó ngồi. Khi đồ ăn lên anh còn giúp nó cắt bò nữa. Anh đúng là người bạn trai mà cô gái nào cũng đều mơ ước mà. Ăn xong anh và nó cùng trở về trường để đi học. Anh còn đưa nó lên tận lớp nữa chứ, nhìn nó bước vào lớp rồi anh mới quay về lớp. Người gì đâu mà chu đáo vậy trời.
Vừa vào tới lớp.
– Hơi con người ta dậy từ sáng sớm mà giờ gần vào học rồi mới vô (Quế Anh chép miệng) – Khai mau sáng giờ bà đi đâu, đã làm những gì? (Tụi nó hỏi dồn dập)
– Chỉ là đi ăn sáng thôi mà. (Nó ngồi xuống ghế)
– Ai mà tin được bà (Tụi kia chọc cù loét nó)
– Cô tới rồi kìa (Nó nói lớn)
– May cho bà đó. Không thôi là không yên với tụi này nhé.