Đọc truyện Bầu Trời Elderland – Chương 18: Mặt nạ
Hôm nay có người bận rộn, có người nhãn nhã.
Chillion đang rất thanh nhàn.
Người phụ nữ hoan ái cùng anh đêm qua đã rời đi khi trời vừa sáng. Anh biết, bởi vì khi đó anh thức rồi, chỉ là cố tình giả vờ ngủ say thôi.
Luôn có một thời điểm đàn ông thả lỏng tất cả đề phòng, đó là khi gã phát tiết trong cơ thể nữ nhân. Nếu Ninero thực sự là một thích khách, nàng nhất định sẽ ra tay vào lúc đó.
Nàng không hạ thủ, vì nàng không có lý do, nàng để bản thân buông lơi trong đam mê nồng cháy.
Chillion đã quen với nguy hiểm, anh luôn cảnh giác, ngay cả khi bản thân phóng túng nhất, đầu óc anh vẫn có một phần tỉnh táo. Bởi vì anh sợ chết, anh sợ bị người phụ nữ đó giết chết.
Dù hai bên có giao dịch, anh vẫn không tin nàng.
Anh không muốn chết, càng không muốn chết dưới váy đàn bà, nên anh cảnh giác suốt đêm, kể cả thời khắc bản thân chìm trong khoái cảm.
Nàng đi rồi, trên giường còn dấu vết hương thơm của nàng, trên má anh còn đọng nụ hôn của nàng.
Anh giả vờ ngủ say, đến tận khi nàng đi khỏi, thần kinh căng như dây đàn của anh mới buông lỏng. Gánh nặng trút xuống, anh để mình chìm vào giấc ngủ dài.
Cái mạng này anh sống quá mệt mỏi, đến chuyện nam nữ hoan ái cũng không thể tận hưởng hoàn toàn. Đây là thống khổ của anh.
Lời thề năm xưa thành gông xiềng trói buộc anh, anh không muốn thoát ra, vì nếu thoát đi, anh sẽ mất đi ý nghĩa sinh tồn. Nên, anh thà để bản thân đau khổ.
Người vì cái gì mà sống?
Đời người muôn màu muôn vẻ. Có người khổ sở giãy dụa, có người chìm đắm mê man, có người thoải mái tích cực. Họ có mục đich sống, nếu không có, thì chỉ là cái xác di động mà thôi.
Người sống có dục vọng, tương lai. Nhân sinh như vậy mới đáng sống.
Chillion ngủ đến giữa trưa mới thức giấc. Người hầu mang bữa trưa vào phòng, dùng bữa no nê, anh mới nghĩ hôm nay nên làm gì.
Tối nay Ninero mới mang tư liệu và kế hoạch đến để bàn bạc cùng anh. Nhiệm vụ hệ thống thì phải chờ ba ngày sau, nhận được tình báo của lão Chuck mới có thể tiếp tục. Có vẻ hôm nay anh rất rảnh rỗi.
Thực ra anh có thể làm rất nhiều chuyện, chẳng hạn như nhiệm vụ tự do trong vương đô. Nhưng anh mệt mỏi, cũng không muốn dây vào phiền phức, đặc biệt là phiền phức liên quan đến nhiệm vụ.
Ngón tay vô thức chạm vào nhẫn không gian, anh nhớ Moran đã nhờ anh chăm sóc cháu gái khi đến vương đô. Hình như cô ta đang học ở học viện hoàng gia, chỗ đó hơi khó vào.
Hơi khó vào, không có nghĩa không thể vào.
Bộ thường phục màu thiên lam đơn giản, tinh xảo mà không mất vẻ hào hoa phú quý, thắt lưng da đen quấn trên eo, chân đi giày xanh đế trắng, mái tóc đen chải chuốt gọn gàng. Chillion đứng trước gương, hài lòng gật đầu.
Con người thường bị ảnh hưởng bởi ấn tượng thị giác, đặc biệt là ấn tượng với trang phục của một người.
Trước đó, trong mắt người làm ở quán trọ, Chillion chỉ là một kiếm sỹ có tiền, thì hiện tại, anh đã biến thành một công tử quý tộc thanh nhã.
Con người rất nông cạn, chỉ cần một bộ trang phục đẹp đẽ, là đã đủ để đường hoàng tiến vào học viện. Lẻn vào cũng là một cách, nhưng đây là vương đô, là học viện hoàng gia, không thể nói lẻn vào là lẻn vào. Chuyện có thể dùng tiền và trang phục đẹp để giải quyết, thì không cần mạo hiểm thêm làm gì.
Đeo thêm trường kiếm bên hông, tận lực để gương mặt lạnh lùng trở nên nhu hòa, khóe môi lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Tất cả có vẻ hoàn mỹ, nhưng anh biết đây chỉ là mặt nạ, lớp mặt nạ anh đã quá quen thuộc.
Cưỡi lên con ngựa người hầu dắt tới, Chillion chầm chậm đi về phía học viện hoàng gia.
Học viện hoàng gia rất lớn, rất rộng rãi.
Nó là một trong ba kiến trúc quan trọng, chiếm một phần diện tích rộng lớn của vương đô. Hai kiến trúc còn lại là hoàng cung và học viện sỹ quan hoàng gia.
Có một câu nói được lưu truyền trên toàn Adriano.
“Học viện hoàng gia là nơi sinh ra các đại thần nội chính. Viện sĩ quan hoàng gia là cái nôi của các tướng quân vĩ đại.”
Người trong vương quốc dùng những từ ngữ tốt đẹp nhất, hoa mỹ nhất để tán dương địa vị của hai học viện này. Một văn một võ, nắm giữ tương lai của cả đất nước.
Chillion dắt ngựa đứng trước cổng học viện hoàng gia. Nơi đây không cho phép cưỡi ngựa vào, nếu như là học viện sỹ quan, thì trình tự ngược lại.
Nhưng nơi này không phải, nên Chillion giao ngựa cho một thị vệ giữa cửa. Đối phương nhuần nhuyễn dắt ngựa vào chuồng, đưa thẻ giữ ngựa cho anh. Đây là bằng chứng để anh nhận ngựa khi ra ngoài.
Với thân phận của anh thì chỉ một đồng ginnar vàng ném cho tên thủ vệ kia, không còn câu hỏi nào được đưa ra nữa. Đám thủ vệ chỉ cảm thán vị công tử này rộng rãi, chứ không nghĩ anh chỉ là hàng giả.
Bình dân không thể tham quan học viện honagf gia, nhưng quý tộc thì được. Quan niệm đẳng cấp sâm nghiêm đã khắc sâu vào lòng người, không chỉ ở Adriano, mà với toàn Elderland.
Khi một quan niệm được đa số người tán thành, nó sẽ biến thành quy tắc, trật tự.
Bước đi trên con đường lát đá bằng phẳng, ngắm nhìn những bồn hoa được chăm sóc cẩn thận. Phong cảnh này trông giống một vườn hoa hơn là một học viện.
Anh đi lung tung trong sân học viện, vì anh không quen đường nơi này. Anh cần một người dẫn đường. Nên anh kéo một nam học sinh vừa đi qua lại.
– Tôi nghĩ cậu biết Maggie Moran.
Học sinh bị lôi lại tức giận giật tay mình ra, nhưng lời của đối phương làm cậu không khỏi sững sờ. Cậu quan sát người trước mắt, tuấn dật, tao nhã, cao quý, tất cả những từ ngữ này đều phù hợp với kẻ vừa bất kính với cậu.
– Anh không biết?
Có thể là câu hỏi của đối phương, cũng có thể do cậu hiếu kỳ, cũng có thể là do trang phục đối phương đang mặc, cậu trả lời, nhưng giọng nói có chút nghi ngờ.
– Cậu biết?
– Đương nhiên tôi biết.
Cậu học sinh tự hào ưỡn ngực.
Năm Chillion cứu Maggie, cô bé mới chỉ hơn mười tuổi, tuổi còn nhỏ mà đã có bóng dáng mỹ nhân. Qua mấy năm, bé gái đó có lẽ đã trưởng thành.
Đã từng làm giáo sư trong học viện Pable Diener được ba năm, Chillion đương nhiên biết đề tài tán gẫu ưa thích của đám học sinh. Mà đề tài đàn ông thích nhất, đương nhiên là phụ nữ.
Học sinh đương nhiên có con trai, đề tài của tụi con trai đương nhiên không ngoài con gái đẹp.
Một cô gái đẹp luôn được đàn ông quan tâm, trong môi trường xã giao hạn hẹp như học viện càng là như vậy. Nếu muốn hỏi thăm một cô gái xinh đẹp, chỉ cần túm đại một người đàn ông.
– Em ấy ở đâu? Tôi cần gặp.
Chillion hỏi không chút khách khí.
– Anh là ai? Gặp Maggie làm gì?
Thái độ vô lễ của đối phương cũng khiến cậu học sinh khó chịu.
– Tôi là anh họ của em ấy, ông nội em ấy nhờ tôi đến vương đô thì tiện đường đưa đồ giùm.
Lời nói của Chillion thẳng thắng đến mức không ai tin đây là một nói dối trắng trợn. Muốn lừa người khác, trước tiên phải lừa mình đã.
– Anh là anh họ của Maggie? Sao tôi chưa nghe cô ấy nhắc đến bao giờ, anh có chứng cớ gì?
Lời nói dối của Chillion thành công, bởi vì ngữ khí của cậu học sinh này đã mềm mỏng hơn, địch ý trên người cũng lui lại, nhưng câu hỏi ngược lại này cho thấy cậu ta chưa hết hoài nghi.
– Đây là nhẫn không gian của ông nội, Maggie nhận ra.
Chillion chìa tay ra trước mặt cậu học sinh, để lộ ra nhẫn không gian. Vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, như đây vốn là chuyện đương nhiên.
– Hơn nữa, sao em ấy phải kể cho cậu về tôi, cậu thân với em ấy lắm à?
Câu hỏi của Chillion làm cậu học sinh kia líu lưỡi.
Cậu học sinh do dự, cậu không phân biệt được thật giả trong lời đối phương. Nhưng cách đối phương chứng tỏ bản thân lại không giống làm bộ, đặc biệt là cái nhẫn kia có vẻ là bằng chứng chính xác. Cậu có nghe nói Maggie có một người ông, nhưng chưa bao giờ nghe nói có anh họ. Mà đối phương hỏi ngược làm cậu suy nghĩ, cũng phải, cậu và Maggie không thân nhau đến thế.
Người có thể vào được học sinh hoàng gia tuyệt đối không ngu ngốc, nhưng gặp phải vấn đề khó lại làm cậu xoắn xuýt. Nên cậu quyết định dẫn đối phương đi gặp Maggie để đối chất.
– Được rồi, tôi dẫn anh đi gặp Maggie, nếu anh lừa tôi, anh sẽ phải trả giá lớn!
Lời hung ác của đối phương chỉ khiến Chillion mỉm cười. Coi ra cậu học sinh thấy mình không đủ thực lực, chỉ biết phô trương. Nhưng dùng thế nào, cậu ta chịu dẫn đường là tốt rồi.
Anh chẳng cần để ý câu đe dọa vớ vẩn kia.
Bị cậu học sinh dẫn đi khắp nơi, Chillion bắt đầu hoài nghi cậu ta cố ý. Mà nếu cậu học sinh nghe được ý nghĩ của anh, nhất định sẽ kêu oan.
Học viện quốc gia lớn như thế, tìm một người khó cỡ nào. Mà cậu không cần tìm người, chỉ cần đến ký túc xá của Maggie là có thể hỏi được. Nhưng ký túc xá nam nữ cách nhau rất xa, cậu đi loanh quanh là để tìm đường tắt.
– Quên không tự giới thiệu, tôi là Avis, học khoa tài chính, là bạn học cùng khoa với Maggie.
Có lẽ một đường im lặng làm cậu học sinh khó chịu, bèn mở lời nói trước.
– Ừ, biết rồi.
– Anh…
Avis quay đầu lườm Chillion một cái, bước chân không ngừng lại, mà giọng nói thì như muốn bốc hỏa.
– Lẽ nào không ai nói cho anh biết anh rất vô lẽ sao? Tôi không hiểu sao Maggie lại có ông anh họ khó ưa như anh nữa. Vậy mà anh cũng là con cháu quý tộc, tôi bắt đầu thấy bực mình thay thầy dạy lễ nghi của anh đấy.
Chillion chỉ cười, như đang trào phúng.
Nếu chọn ngụy trang, có vài chuyện phải coi như không để ý. Có lúc anh cảm thấy có phải mình đã đóng vai quá đạt hay không, đến khi xong chuyện, thỉnh thoảng hành động khi cải trang vẫn ảnh hưởng đến anh.
Nhưng có một số việc nếu không cải trang, sẽ mang đến rất nhiều phiền phức. Anh không thích phiền phức, đặc biệt là dạng phiền phức có thể tránh khỏi, nên chuyện cần làm vẫn nên làm.
Nếu là tác phong bình thường của anh, anh sẽ không phí lời giao lưu với cậu ta, mà dùng kiếm để nói chuyện.
Đơn giản, thô bạo, đủ hiệu suất.