Đọc truyện Bầu Trời Elderland – Chương 17: Giết người, đàn bà và người chết
Gretldan của vương đô, rất lâu trước đây, cho đến tận bây giờ, nơi này là cái nôi của tội ác.
Nơi là này bức tranh của hỗn loạn và sa đọa. Có người sợ hãi, có người xa lánh, có người mơ tưởng liều lĩnh.
Mỗi nơi đều có giá trị tồn tại dù mâu thuẫn chất chồng, không thể dùng câu người ngoài rõ, người trong mơ hồ để hình dung, chí ít, Gretldan chính là như vậy.
Những gì nghe nói chưa chắc đã là thật, không có gan lún sâu tìm hiểu, thì không bao giờ tìm được đáp án.
Mỗi nơi đều có quy tắc trật tự, mà phép tắc của Gretldan, nằm trong tay lão Chuck.
Không ai biết lai lịch của lão, không ai biết lão xuất hiện từ khi nào. Lão xuất hiện không một tiếng động, đến khi có người phản ứng, toàn bộ khu Gretldan đã nằm gọn trong lòng bàn tay lão Chuck.
Không ai biết lão Chuck là ai, không ai biết diện mạo của lão. Người biết chỉ có thủ hạ của lão, hoặc người chết.
Bất cứ ai cũng có thể giao dịch với lão Chuck, vì lão luôn có thứ đáng để trao đổi. Tiền đề là kẻ đến giao dịch phải có lão cần, gã trung niên có, nên gã thành công.
Nhưng thành công không đồng nghĩa với an toàn, chí ít gã trung niên nghĩ vậy.
Có người đang theo dõi gã, từ lúc gã rời khỏi gian nhà của Andean, chúng vẫn vô tình hay cố ý bám theo. Gã cảm nhận được sát khí, yếu ớt, nhưng trí mạng.
Một con ngõ sâu thẳm âm u, nó là đường nối giữa khi Gretldan và khu Paulownia, giống như ranh giới phân chia thiên đường và địa ngục.
– Nếu muốn giết người, đây là chỗ tốt.
Gã trung niên dừng bước giữa con ngõ, như đang tự lầm bầm với bản thân.
– Các người thấy sao?
Ba bóng người xuất hiện phía sau gã, lặng lẽ như những cái bóng.
– Người câm?
Gã trung niên quay lại nói.
Đêm nay có trăng, thị lực của gã rất tốt, nên gã nhìn rõ ba người mặc áo đen. Họ trùm kín mình trong hắc ám, vô thanh vô tức.
Họ có câm hay không, gã trung niên không biết, bởi vì có người không thích mở miệng lúc giết người, quá tốn sức.
Ba bóng đen bỗng nhiên di chuyển, thế tấn công ác liệt nhắm vào gã trung niên. Gã nhìn thấy vũ khí của họ, ba thanh đoản kiếm màu đen thẫm. Nếu không nhìn kỹ, còn tưởng họ đang cầm không khí. Nực cười làm sao.
Gã trung niên rút đao, không ai nhìn rõ động tác của gã, gã đã xuất hiện phía sau ba cái bóng.
– Nếu là một tháng trước, tôi sẽ phải đề phòng mấy người. Nhưng bây giờ, các người không đáng.
Gã trung niên lắc đầu, xoay người nhìn ba bóng đen nói.
– Giết người, đây là chỗ tốt. Đáng tiếc, người chết là các người.
Vụ ám sát kết thúc trong yên lặng, không chút ánh đao bóng kiếm.
Bởi vì gã là kiếm sỹ thượng cấp, họ là kiếm sỹ trung cấp, chênh lệch là một trời một vực. Gã không lưu tình, kết quả dùng đầu gối nghĩ cũng biết.
Không biết thực lực của kẻ địch đã lao đi ám sát, nếu chúng không phải người ngu, thì là tốt thí bị sai đi chịu chết.
Gã trung niên rời khỏi ngõ nhỏ, phía sau đã không còn ai nữa.
Gã lang thang trên đường phố vương đô như kẻ không nhà rất lâu, gã đi vào một con hẻm, biến mất tăm hơi như chưa bao giờ tồn tại.
Một đầu hẻm khác, Chillion thản nhiên bước ra.
Gã đàn ông kia do Chillion biến thành, anh phải làm như thế, cũng có thể làm thế.
(Dịch dung) Có thể thể tùy thay đổi gương mặt, giọng nói, hình dáng trong 24 tiếng đồng hồ. Thời gian hồi chiêu, 3 ngày.
Đây là một trong những kỹ năng của Chillion, giúp anh giải quyết được rất nhiều chuyện.
Trên đường trở về, Chillion nghĩ, ai đã sai ba người kia truy sát mình. Anh đã có suy đoán, tất cả đều chỉ về lão Chuck, chỉ có lão mới có lý do, có đủ năng lực để sai khiến ba kiếm sỹ trung cấp.
Đây là một chiêu thăm dò, nếu anh chết, giao dịch thủ tiêu. Anh không chết, giao dịch tiếp tục.
Không ai muốn tin tưởng vào lời nói bừa bãi, huống chi là lão Chuck, nên thăm dò anh là chuyện thường.
Lúc trở lại quán trọ, anh gặp một chuyện lạ. Nhân viên trong quán trọ đều nhìn anh bằng ánh mắt ám muội, khó hiểu.
Nhưng anh nhanh chóng hiểu được những ánh mắt kia.
Có một người đang nằm nghiêng trên ghế sa lông trong phòng anh, một người phụ nữ đầy quyến rũ mê hoặc. Nàng nhìn anh, mỉm cười trêu tức.
– Là cô?
Chillion ngạc nhiên nhìn nàng. Anh không ngờ mình sẽ gặp lại nữ nhân từng so chiêu với anh ở Fethain trong tình huống này.
– Bất ngờ?
Ninero đung đưa bắp đùi thon dài, hàng lông mày mảnh dẻ nhướn lên khiêu khích. Bộ váy bó sát màu tím như biến nàng thành người khác, dáng người nóng bỏng gần như phô bày, kiều mị không nói nên lời.
– Lại có việc?
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh là một người đàn ông bình thường, đối mặt với một phụ nữ như vậy, anh sợ mình sẽ phạm sai lầm. Anh không muốn phạm sai lầm, đặc biệt là vì người phụ nữ này.
– Tại sao cậu chẳng bao giờ nhìn thẳng vào tôi nhỉ? Chẳng lẽ tôi không có mị lực?
Hành động của Chillion làm nàng khẽ cười, không phải truy hỏi, mà như đang ve vãn.
– Vì sợ không nhịn được.
– Sao phải nhịn? Chị đây không muốn cưng phải nhịn thì phải làm sao?
Ninero xoay người, lộ ra phần ngực trắng như tuyết, mà người kia lại không nhìn thấy cảnh xuân diễm lệ này.
– Nếu cô là kỹ nữ, tôi sẽ không nhịn, cô không phải.
Chillion nhìn thẳng vào nàng, gương mặt lãnh khốc đầy nghiêm túc, chăm chú.
– Ha ha–
Ninero bỗng nhiên bật cười to.
Chillion nhìn nàng cười, đến khi nàng cười xong, chơi chán.
– Tôi cần cậu giúp tôi một chuyện.
Ninero nhìn Chillion, lạnh lùng, nghiêm nghị, giống như khi nàng muốn giết người.
– Tại sao chọn tôi?
Nếu đã nói vào đề tài chính, Chillion không cần vòng vo nữa.
– Bởi vì cậu là lựa chọn tốt nhất.
– Giết ai?
– Xem ra chúng ta có thể hợp tác vui vẻ. – Nghe câu hỏi của Chillion, Ninero lại mỉm cười. – Một kiếm sỹ thượng cấp đỉnh cao.
Chillion trầm mặc, Ninero kiên nhẫn nghe anh trả lời.
Kiếm sỹ thượng cấp đỉnh cao, cao thủ nửa bước Fernu. Người như vậy không như Chillion mới lên thượng cấp kiếm sỹ, mà là cao thủ hiếm thấy ở Elderland. Đối phương muốn giết kiếm sỹ thượng cấp không cần quá ba kiếm, đây là chênh lệch về thực lực.
Anh trầm mặc, vì hệ thống vừa xuất hiện một nhiệm vụ tự do. Ninero vừa đưa ra đề nghị, nhiệm vụ này liền xuất hiện. Anh đang nghĩ có nên nhận hay không.
Anh không nắm chắc mình giết được tên kiếm sỹ thượng cấp đỉnh cao kia. Nếu như phối hợp với người phụ nữ này, thì có thể. Không nói chắc chắn sẽ thành công, nhưng ít nhất có cơ hội. Vì anh không phải kiếm sỹ thượng cấp thông thường, người phụ nữ này cũng không phải người bình thường.
– Lúc nào ra tay?
Đã có cơ hội, nhiệm vụ lại nguy hiểm, nên Chillion tiếp nhận. Đối phương có thể là bậc thang giúp anh thăng cấp.
Anh không hỏi tại sao nàng muốn giết kiếm sỹ thượng cấp. Giống như anh muốn giết thiếu tước Malle, mỗi người đều có lý do riêng, không cần thiết chia sẻ.
– Một tháng sau.
Ninero mỉm cười khi Chillion hỏi dò, anh đồng ý rồi.
– Tôi cần tư liệu, tình báo về hắn. – Chillion trịnh trọng nói. – Cả kế hoạch của cô nữa.
– Xem ra tôi không tìm nhầm người.
Ninero vỗ tay, vì bản thân, vì anh, vì hợp tác, thế nào cũng được.
– Thù lao. – Chillion đến bên nàng, xoa lên gương mặt xinh đẹp của nàng. – Tôi cần thu trước một ít.
Ninero không cản bàn tay càn rỡ của anh, chỉ bật cười, nhìn gương mặt lạnh lùng anh tuấn của anh.
– Không phải muốn nhịn sao, bây giờ không nhịn được?
– Bởi vì không cần nhịn.
Chillion mơn trớn cơ thể nàng, mềm mại, quyến rũ. Trên người nàng tỏa ra mùi phụ nữ khiến anh say mê. Không có người đàn ông nào không thích phụ nữ đẹp, đặc biệt là khi có thể sở hữu họ.
Anh thả nàng trên đệm giường mềm mại, hôn lên cái cổ thon dài khiêu gợi của nàng. Hai tay anh lướt trên cơ thể nàng, bắp đùi, vòng eo, trước ngực, một điểm cũng không sót.
Anh thích cơ thể người phụ nữ này, bây giờ anh có thể sở hữu nàng.
Anh không cần nhịn, vì nàng và anh đang giao dịch, bây giờ cũng vậy.
Anh cần phát tiết, cần phóng thích, anh điên cuồng trên cơ thể nàng.
Tiếng rên rỉ của nàng rất kiều mị, phóng túng, nghênh hợp. Đôi chân thon dài, cánh tay trắng nõn vuốt ve da thịt anh, cái lưỡi bóng loáng hồng hồng hào chu du trên cơ thể anh.
Nàng là tay già đời, nàng biết cách khiến đàn ông điên cuồng, càng biết cách để mình sung sướng.
Đêm đó, mây mưa điên cuồng, không ngừng.
Vương đô, sáng sớm, có người phát hiện thi thể trong ngõ hẻm giữa Gretldan và Paulownia.
Hai đầu ngõ bị phong tỏa, cảnh vệ vương đô và quan trị an khu Paulownia cùng thủ hạ ngồi xổm xuống quan sát thi thể.
– Tựa hồ là cao thủ. – Dehloff cầm gậy nhỏ chọc vào vết thương trên thi tể. – Hơn nữa là người vô cùng lợi hại.
– Căn cứ vào đâu, thưa ngài?
Tên trị an viên trẻ tuổi khiêm tốn thỉnh giáo, bởi vì năng lực của thượng cấp hắn nổi tiếng sắc bén.
– Về thương của ba người chỉ nằm ở một chỗ, một là tim, hai là cổ, đều là một đao mất mạng.
Dehloff nhìn chằm chằm vào vết thương trên thi thể, lạnh nhạt nói.
– Hơn nữa vết thương rất gọn, nói rõ tốc độ của hung thủ rất nhanh. Ra chiêu đổi chiêu liền mạch.
Dehloff đưunsg lên, dùng tay vẽ trên không khí một vòng quanh ba xác chết, lại chỉ ra mặt đường ngõ nhỏ tiếp tục giải thích.
– Từ vết chân mờ trên mặt đất có thể thấy, ba người chết đi từ khu Gretldan đến đây, vết chân ngổn ngang cho thấy động tác đối phương rất lớn, từ vũ khí có thể suy ra họ đến đây để truy sát ai đó.
Nói đến đây, Dehloff thở dài lắc đầu.
– Nhưng ba người này lại không tính được thực lực của đối phương, kết quả bị người ta giết trong nháy mắt. Ba người không có dấu hiệu phản kháng, chết cùng một lúc, thực sự là một đám xui xẻo.
– Vậy hung thủ thì sao?
Nhân viên trị an trẻ tuổi bị phân tích của trưởng quan gây hiếu kỳ.
– Không biết.
– Sao thế được?
– Không có nhân chứng, không có manh mối, người chết là ai chúng ta cũng không biết, tìm hung thủ kiểu gì? – Dehloff mím môi nhìn vị phụ tá trẻ tuổi. – Hơn nữa tìm được hung thủ, cậu nghĩ chúng ta cần bao nhiêu người mới bắt được đối phương? Dù bắt được, chúng ta sẽ chết bao nhiêu người?
– Chuyện này…
– Lát nữa trở về nói người ở khu Gretldan chết, không liên quan đến chúng ta, viết báo cáo ngắn gọn là được.
Dehloff nói xong, quay đầu chuẩn bị rời đi.
– Nhưng mà…
– Không nhưng mà gì cả! Cứ làm theo đi!
Dehloff kiên quyết nhìn phụ tá trẻ tuổi nói.
– Đến khi cậu có thể ngồi vào vị trí như tôi, thì hãy tìm tôi lý luận.
Đi tìm một tên hung thủ là kiếm sỹ thượng cấp, chán sống sao? Dehloff ngán ngẩm lắc đầu.
Nhân viên trị an trẻ tuổi phân vân, cậu không dám cãi lại mệnh lệnh, bằng không sẽ mất chức vị mình khó khăn lắm mới đạt được. Trong lý tưởng của cậu, một trị an viên chuẩn mực phải đảm bảo an toàn của cư dân, nhưng hành động của thượng cấp lại khiến cậu thấy mâu thuẫn.
Đẩy trách nhiệm của mình cho người khác, đây là việc một trị an viên nên làm sao? Nghe nói ông ta thông minh tháo vát lắm cơ mà, tại sao như vậy? Cậu biết khu Gretldan là nơi thế nào, đội trị an ở đó chỉ để trang trí, đó là nơi không ai ở vương đô muốn nhúng tay vào.
Đẩy trách nhiệm cho khu Gretldan, người ở đó cũng chẳng thấy quá đáng, bởi vì người chết ở đây là chuyện thường ở huyện.
Quan trị an trẻ tuổi thở dài, siết chặt hai nắm tay.