Đọc truyện Bất Thần – Chương 7
Chương 07: Đại sư hoạn quan Cao Đại Thượng
Ba ngày sau, Hạng Tuế Chiêm đúng hạn xuất phát. Đường Thục khó đi, khó hơn lên trời. Sau khi đặt chân vào đất Thục, Hạng Tuế Chiêm phát hiện dân phong nơi này rất chân chất, trước cửa mỗi nhà để mấy cái hũ lớn, tỏa ra một mùi chua kỳ lạ. Phái người hỏi thăm mới biết những thứ này đều là đồ ngâm chua, dân Thục nhiệt tình còn tặng một ít cho những người khách đến từ Thịnh kinh như bọn họ.
Hạng Tuế Chiêm nếm thử một ít củ cải ngâm và đậu đũa ngâm, mấy chén rượu hoa quế xuống bụng xong bỗng nhớ tới Tề Đan Yên ngượng ngùng, hai má ửng hồng dặn hắn mau mau trở về. Trên triều, nàng luôn mặc lễ phục đỏ thẫm vừa dày vừa nặng không hợp với độ tuổi đôi mươi của nàng, đôi chân chống hình chữ bát nấp dưới váy để lộ sự sợ hãi nho nhỏ của nàng, khi bãi triều nàng thỉnh thoảng vén rèm lên len lén liếc về phía hắn một hai lần, hắn đều có thể phát hiện được, nhưng chưa bao giờ giương mắt chạm vào ánh mắt nàng. Dù vậy, hắn vẫn có thể nhớ rõ ràng gương mặt nàng, thậm chí nhớ cả nốt ruồi son nho nhỏ không quá bắt mắt dưới cằm nàng.
Tề gia thuộc dòng dõi thư hương, trong nhà bày biện rất trang nhã. Tề lão gia qua đời khiến mọi người rất bi thương, Tề phu nhân nói với Hạng Tuế Chiêm, Tề Đan Yên từ nhỏ đã nhát gan, đọc chút sách nhưng vẫn có nhiều chuyện không hiểu, không ngờ may rủi thế nào lại được chọn vào cung, có thể sống sót đã là may mắn vô cùng. Tề phu nhân nghe Hạng Tuế Chiêm nói hiện giờ Đan Yên sống rất tốt, bà rất vui mừng. Nhìn thấy danh sách đặc sản của Tề Đan Yên, Tề phu nhân vừa bực mình vừa buồn cười sai người đi chuẩn bị.
Sau khi Tề lão gia thuận lợi hạ táng, Hạng Tuế Chiêm rời khỏi Tề gia, đi về phía tộc Ma Lão hung hiểm.
Trong hoàng cung ở Thịnh kinh, tiểu Hoàng Đế rất nhiều kiểu tìm đường chết, Kính Hiên, gần đây nghe quá nhiều về nạn châu chấu, vô cùng tò mò rốt cuộc châu châu tròn méo thế nào. Thằng nhóc sai ngươi ra khỏi cung bắt một túi châu chấu về, phát hiện thứ đồ chơi sôi nổi này vô cùng thú vị, nghĩ ra đủ loại chiêu thức cực kỳ bi thảm để ngăn chúng nó nhảy lên. Trong đó bao gồm, bẻ chân sau của chúng nó, xé cánh của chúng nó, dùng nước sôi nóng cái mông chúng nó, vân vân.
Tề Đan Yên cũng muốn chơi châu chấu, nhưng không tàn nhẫn như Kính Hiên. Nàng lấy mấy con châu chấu đem về nuôi nhốt, mỗi ngày dùng các loại thức ăn khác nhau đút cho chúng nó, chưa được mấy ngày châu châu đã từng con một chết đi. Nàng rất không cam lòng, lại lấy một nắm nữa về, kết quả hết nhóm này đến nhóm khác chết, không biết nguyên nhân vì sao. Thái Hậu ngu ngốc hổn hển gọi Thái Y tới, Thái Y điều tra một phen, phát hiện gần đấy có một tổ ong, ở trong đó là một loại ong toàn thân màu vàng, chúng nó đẻ trứng trong cơ thể châu chấu bị Tề Đan Yên nhốt trong lồng sắt, ấu trùng ăn cơ thể chấu chấu để trưởng thành.
Kính Hiên nghe vậy tới cung Từ Ninh xem bọn thị vệ chọc tổ ong, nhìn nhìn rồi thằng cu đột nhiên hỏi: “Loại ong mật này vì sinh trưởng trong cung nên mới biến thành màu vàng à?”
Cứ thế, đoạn đối thoại của đôi mẹ con não tàn bắt đầu…
“Ta nghe nói thằn lằn ở trên cây sẽ biến thành màu xanh lục, ở trên cát sẽ biến thành màu đất. Loại ong này tám phần mười cũng thế, mỗi ngày thấy long bào của ngươi nên mới biến thành màu vàng.” Tề Đan Yên cắn ngón tay, trốn sau cây cột, rõ ràng là sợ bị ong đốt.
“Đúng là to gan lớn mật, màu vàng chỉ một mình ta được mặc, sao chúng nó có thể lấy hạ phạm thượng như thế!”
“Đúng, chúng nó giết châu chấu của ta, đúng là đại nghịch bất đạo!”
Đoạn đối thoại này truyền tới triều đình, bóng đèn trên đầu Thượng Thư bộ Hộ đột nhiên sáng lên: “Khởi tấu Hoàng Thượng, thần nghe nói ong vàng ở trong dân gian cũng có, nếu có thể tuyên truyền rộng rãi, nuôi ở nơi dễ xảy ra nạn châu chấu, tin rằng năm sau sẽ có tác dụng ngăn chặn nạn châu chấu.”
Kính Hiên và Tề Đan Yên trợn to đôi mắt tròn vo, miệng thì thào: “Nghe có vẻ cũng không tệ lắm nhỉ…”
Đây tám phần mười chính là thứ mà hiện đại chúng ta gọi là kỹ thuật phòng trừ sâu bệnh bằng phương pháp sinh vật.
Kính Hiên còn đang siêng năng chơi châu chấu, thủ đoạn ngày càng hiểm ác đáng sợ, cuối cùng phát triển thành giữa sân là một cái chảo lớn, bên dưới đốt lửa, trong chảo đổ dầu. Thằng nhóc và Tề Đan Yên mỗi người đứng một bên, cầm một túi châu chấu mà thi đấu. Thi đấu cái gì? Thái giám đẩy xe đẩy mang theo chảo dầu đi qua, ai ném châu châu đang bật tanh tách vào chảo dầu chính xác nhất, nổ “bụp” một cái là được một điểm.
Đôi mẹ con hờ chơi quên trời quên đất, châu chấu trong chảo ngày càng nhiều, cuối cùng bốc lên một mùi thơm lạ. Ban đầu Tề Đan Yên còn cho rằng Ngự Thiện Phòng đang lén lút nấu cái gì, sau đó nghĩ tới đồ nướng đất Thục trước đây ở quê thường ăn, cuối cùng phát hiện mùi thơm này đến từ đám châu châu bị dầu chiên thành màu vàng ở trong chảo.
Ngay khi Tiểu Thanh Tử lo lắng mình sẽ bị Hoàng Thượng sai đi nếm thử châu châu chiên, Kính Hiên thích tự tìm đường chết đã nhanh hơn một bước, cầm một đôi đũa thật dài gắp một con châu chấu lên, thổi thổi rồi bỏ vào miệng, còn hô to ngon quá. Tề Đan Yên vốn đã thèm, thấy thế cũng ăn.
Kính Hiên sai người lấy muối, hạt tiêu, vừng, bột thì là tới, chia châu chấu chiên thành nhiều khẩu vị khác nhau, cuối cùng cho ra một kết luận – chiên muối tiêu ngon.
Vì vậy, những hành vi vô cùng ngu ngốc này dưới ngòi bút của sử quan chuyên ghi lại những lời nói và việc làm của Hoàng Đế, biến thành – “Hoàng Thượng và Thái Hậu bàn về nạn châu chấu, đề cập tới sông ngòi, hồ nước, dùng ong áp chế, dùng dầu xào nấu, tạo nên kỳ công.”
Bởi nạn châu chấu và dịch bệnh chủ yếu phát triển tại phía nam thịnh kinh, Tề Đan Yên nghĩ tới quê mình cũng chịu khổ nên luôn muốn làm gì đó cho quê nhà. Đọc rất nhiều tấu chương, lật một ít sách cổ, nàng tỏ vẻ, một phải giảm thuế má, hai phải hoãn trưng binh, ba phải phát lương trợ giúp thiên tai. Không thể không nói, Tề Thái Hậu ngốc thì ngốc thật nhưng năng lực tổng kết quy nạp coi như tạm được.
Ân huệ triều đình ban xuống tầng tầng lớp lớp, chu đáo bao nhiều còn chờ suy tính đã, khi truyền tới tai Hạng Tuế Chiêm thì hắn vừa mới từ tộc Ma Lão trở về Trung Nguyên, mang theo thảo dược đặc trị dịch bệnh, còn mang về đặc sản của Tề Đan Yên và một thùng đất tím mà Kính Hiên muốn.
Đối với biểu hiện “xuất sắc” của Kính Hiên và Tề Đan Yên trong nạn châu chấu và dịch bệnh này, Hạng Tuế Chiêm có chút vui mừng, nhưng hắn còn chưa biết sau khi trở lại Thịnh kinh, thứ chờ đợi hăn chính là con dao đoạn tử tuyệt tôn của thịnh kinh đệ nhất hoạn quan đại sư Cao Đại Thượng.
Chuyến công tác này của Hạng Tuế Chiêm dài tới hơn nửa năm, khi trở về Thịnh kinh, hoa sen trong hồ Vị Danh đã nở rộ.
Về phần Cao Đại Thượng, nghe nói Hạng Tuế Chiêm đã hồi phủ liền tắm rửa sớm, mang cả bộ gia sản kiếm cơm tới phủ Uy Viễn Tướng Quân. Danh tiếng của ông ta ở Thịnh kinh rất vang dội, bao nhiêu gốc rễ tử tôn của thái giám đã chặt đứt trong tay ông ta, quan hệ giữa Hạng Tuế Chiêm và nhân viên thiến kỹ thuật cao như Cao Đại Thượng bắn đại bác cũng không tới, tuy không hiểu vì sao ông ta tới chơi nhưng vẫn thay quần áo tới phòng khách gặp ông ta.
Cao Đại Thượng vô cùng chuyên nghiệp, câu đầu tiên hỏi là: “Không biết Hạng Tướng Quân đã tới bộ Binh lập hồ sơ chưa?”
Hạng Tuế Chiêm không đáp mà hỏi ngược lại: “Không biết Cao sư phụ có gì chỉ giáo?”
“Từ trước đến nay tịnh thân vào cung đều phải đến bộ Binh lập hồ sơ. Hạng Tướng Quân thân phận tôn quý, hay là có thể miễn khoản này?”
“Trong phủ của ta có ai muốn tịnh thân sao?” Hạng Tuế Chiêm mơ hồ có dự cảm không tốt.
“Hả…” Cao Đại Thượng không hiểu ra sao, “Không phải ngài sao?”
Hạng Tuế Chiêm dời mắt, nhìn cả bộ đạo cụ tịnh thân đầy đủ mà Cao Đại Thượng mang đến, nào là vải trắng, gậy trúc, còn có ba con dao thiến sáng loáng, âm u hỏi: “Ta từng nói vậy sao?”
“Ngài chưa từng nói, là Hoàng Thượng nói.” Cao Đại Thượng chắp tay về phía đông tỏ vẻ tôn trọng.
Hoàng Thượng nói, là thánh chỉ, ngươi chịu hoạn thì tốt, không muốn hoạn cũng phải hoạn!
Hạng Tuế Chiêm ba mươi năm nay mới vào hậu cung hai lần, một lần là Hoàng Thượng triệu kiến, một lần là Thái Hậu triệu kiện. Ngoại thần quả thật không nên bước vào hậu cung, nhưng mới bước vào hậu cung đã sai người tới thiến hắn thì có phần thô bạo trực tiếp quá mức. Cũng may, Hạng Tuế Chiêm cũng là một người vô cùng thô bạo, hắn sai người ném cả Cao Đại Thượng và bộ đạo cụ thiến của ông ta ra khỏi phủ, tiến cung hỏi tội ngay trong đêm.
Dọc đường đi, không ngừng có thái giám nịnh nọt hắn, giống như đã coi hắn thành “người một nhà” – “Hạng Tướng Quân à, vì sao muộn vậy rồi còn cầu kiến Hoàng Thượng thế? Hạng Tướng Quân quả là trụ cột nước nhà, vì báo quân ân mà không hề để ý tới thân thể của mình.”, “Hạng Tướng Quân à, sau này nhờ ngài chăm sóc chúng tiểu nhân nhiều hơn, chúng ta có thể dựa vào ngài rồi.”, “Hạng Tướng Quân à, không biết ngài sẽ là tổng quản cung nào? Thật sự sẽ tới cung Từ Ninh sao?”
Xem ra cả hoàng cung đã biết tin vui hắn bị thiến.
Nhưng chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Kính Hiên là con cú đêm, nửa đêm tiến cung ngươi vẫn có thể gặp hắn. Vừa mới hỏi, tiểu Hoàng Đế suy nghĩ đơn giản này lập tức khai Tề Đan Yên ra, nói: “Là mẫu hậu vừa ý ngươi, gọi ngươi tiến cung hầu hạ.”
Hầu hạ cái đầu các ngươi ấy mà hầu hạ, ông đây ở ngoài giúp các ngươi dẹp yên một đống rắc rối còn chưa đủ, giờ còn phải đoạn tử tuyệt tôn vào cung chùi đít cho các ngươi?
Nhiều năm rèn luyện trên sa trường khiến cho Hạng Tuế Chiêm mặt không đổi sắc, nét mặt như thường, vô cùng bình tĩnh kết thúc chủ đề bị hoạn này — “Thưa Hoàng Thượng, Thái Hậu lệnh cho vi thần từ Thục mang về đặc sản, ngày mai vi thần tự mình đưa tới cung Từ Ninh, mong Hoàng Thượng cho phép.”
“Đặc sản gì? Trẫm cũng muốn.” Kính Hiên chống nạnh.
“Đồ ngâm chua.”
“Ngươi đi đi, ngày mai trẫm tới chỗ mẫu hậu lấy.”
Thế này là cho phép.
Hạng Tuế Chiêm trở về phủ Tướng Quân, nhớ tới mấy con dao mà Cao Đại Thượng đem đến, trằn trọc cả đêm, trong mơ nhìn thấy mẫu thân Triệu Cơ của Tần Thủy Hoàng, người đàn bà kia trời sinh tính tình giảo hoạt dâm đãng, lệnh một thái giám giả là Lao Ái tiến cung hầu hạ, cuối cùng còn sinh ra hai đứa trẻ, Doanh Chính phát hiện tự tay đập chết. Trong mơ dường như còn có một vị đào tiên tới trái đất, nói với Hạng Tuế Chiêm, lịch sử luôn lặp lại tuần hoàn.
Mơ là chuyện của mơ, ngày hôm sau, Hạng Tuế Chiêm mang theo ba xe đầy ắp đặc sản mà người nhà họ Tề chuẩn bị, tự mình áp giải vào hầm băng của cung Từ Ninh. Niêm phong cất vào kho xong, hắn quay vào điện báo cáo với Thái Hậu.
Một khối băng lớn được lấy ra từ hầm băng, để trong cái chậu gốm thanh hoa phượng xuyên hoa cúc, khói trắng bốc lên khiến trong điện mát mẻ hơn bên ngoài nhiều.
Bởi vì trời nóng nên Tề Đan Yên mặc thường phục rất mỏng, váy dài chấm đất màu trắng thêu hoa văn sương lồng hoa mai, khoác một chiếc áo bối tử màu xanh lam khảm hoa hồng, trên đầu chỉ có một cây trâm vàng ròng duy nhất, búi một búi tóc đan loa. Tối hôm qua nàng nghe nói Hạng Tuế Chiêm đã hồi kinh, cả đêm không ngủ, lúc này thanh thiên bạch nhật lại thành ra mệt mỏi rã rời, ngơ ngác ngồi đó, cho đến khi Hạng Tuế Chiêm tiến lên dập đầu mới tỉnh táo lại.
Hắn mặc một bộ hoa phục lụa màu xanh, vẫn gọn gàng nhanh nhẹn như trước, gương mặt hơi ngăm đen hơn tăng thêm vài phần nam tính mạnh mẽ. Tề Đan Yên chú ý tới mu bàn tay và cần cổ không bị áo bào che khuất của hắn dường như có vài vết thương, không giống vết thương cũ mà như bị con sâu độc nào đấy đốt.
Tề Đan Yên không biết rằng, mặc dù tộc Ma Lão có phương thuốc và thảo dược thần kỳ, nhưng để lấy được chúng là không dễ dàng. Tộc Ma Lão vô cùng bài xích ngoại tộc, dân phong lỗ mãng, có người vào cốc sẽ thả sâu độc rắn độc ra trước, để người kia tự sinh tự diệt, nếu một thời gian sau không chết thì tộc trưởng mới đi ra gặp khách. Hạng Tuế Chiêm trải qua loại thử thách không giống người thường này, không chỉ sống sót mà còn lấy được phương thuốc rồi ra khỏi cốc, khó khăn đến mức nào chỉ mình hắn mới hiểu.
Hỏi tới tình hình trong nhà, biết được Tề lão gia vinh quang hạ táng tại nơi phong thủy bảo địa, Tề Đan Yên vẫn thương tâm một lúc. Tử Ngư thấy Hạng Tuế Chiêm bình an trở về cũng yên tâm, bưng hai bát bồ câu hầm đông trùng hạ thảo tới, khi đặt lên trước mặt hắn gật đầu với hắn vô cùng nhẹ.
“Tay ngươi làm sao thế?” Tề Đan Yên dùng vẻ mặt đề phòng hỏi, “Có phải thật sự mắc dịch bệnh không?”
Cách hỏi này vô cùng không có lương tâm, có thể nói là táng tận thiên lương. Hạng Tuế Chiêm từ lâu đã quen với loại nhân phẩm này của nàng nên chỉ nhàn nhạt trả lời: “Thưa Thái Hậu, vùng Tây Nam rất nhiều muỗi, vi thần xử lý không xuể.”
“Vậy à.” Tề Đan Yên yên tâm, bỗng đứng lên đi về phía Hạng Tuế Chiêm,vạch tay áo hắn lên xem, trên cánh tay hắn có mười mấy vết sưng đỏ to to nhỏ nhỏ. Tề Đan Yên đút một ngón tay vào miệng, khi rút ra đầu ngón tay đã ươn ướt, không nói không rằng bôi lên một vết sưng đỏ.
Hành động buồn nôn thế này khiến Hạng Tuế Chiêm mở rộng tầm mắt, khi giết địch trên chiến trường, quân địch bị hắn chém xuống ngựa nhiều không đếm hết, máu tươi phun tung tóe, thậm chí ruột gan bay đầy trời, là tượng trưng cho thắng lợi vinh quang. Chỉ có nước miếng… còn chưa ai dám bôi lên người Hạng Tuế Chiêm.