Bất Thần

Chương 6


Đọc truyện Bất Thần – Chương 6

Chương 06: Đau như hoạn
Đám quan văn đều nghĩ làm thế nào để nịnh nọt, Hạng Tuế Chiêm lại nghĩ cách điều tra kẻ chủ mưu thay đổi tấu chương. Bởi vì tiểu Hoàng Đế còn chưa tự mình chấp chính, tấu chương các nơi dâng lên bình thường đều bị chia tới lục bộ xem xét, rồi từ Thượng Thư lục bộ nghĩ ra sách lược, sau đó mới trình cho cung Càn Thanh mời Hoàng Thượng, Thái Hậu định đoạt. Tấu chương của Hạng Tuế Chiêm là cấp tốc tám trăm dặm nên trực tiếp trình cho Hoàng Thượng. Nhưng từ một khắc tấu chương được đưa vào cửa cung, kẻ khác có thể ở giữa làm khó dễ, sai thái giám treo đầu dê bán thịt chó.
Đồn đại Cung Thân Vương mua chuộc lòng người đã không phải chuyện ngày một ngày hai, gần một phần ba thái giám trong Tử Cấm Thành đã bị hắn nhét vào dưới tay, những thái giám này phân bố ở từng cung, lén thông đồng trộm đổi tấu chương cũng không phải không thể. Huống hồ, Cung Thân Vương không chỉ một lần ám chỉ Hạng Tuế Chiêm rằng Kính Hiên nhỏ tuổi vô dụng, không xử lý được đại sự quốc gia. Tuy Hạng Tuế Chiêm cực kỳ đồng ý với quan điểm của Cung Thân Vương, nhưng hoàng quyền thiên bẩm, còn phải xem tạo hóa của mỗi người.
Cung Thân Vương có huyết thống hoàng thất, địa vị cao thượng, muốn lật đổ hắn không phải ngày một ngày hai có thể làm được, để tránh cho đánh rắn động cỏ, cần bàn bạc kỹ hơn. Hiện giờ hắn dùng thủ đoạn ngấm ngầm thế này là vì còn kiêng kỵ binh quyền trong tay Hạng Tuế Chiêm.
“Điều tra danh sách những thái giám ngày ấy từng chạm vào tấu chương, bản Tướng quân muốn nghiêm hình tra tấn từng người một.” Tuy ngoại thần không quản được chuyện trong cung, nhưng Hạng Tuế Chiêm hắn ở thịnh kinh coi như một tay che trời, việc liên quan đến mưu nghịch, không nên dè chừng quá nhiều.
Bên này Hạng Tuế Chiêm đang đau đáu suy tư vì thái bình thịnh thế, bên kia Kính Hiên liên tục nghĩ ra đủ trò làm loạn chẳng hề để bụng đến chính sự, mà Thái Hậu vốn nên khuyên bảo Hoàng Thượng cần cù thì ngày ngày chìm đắm trong việc chữa trị cận thị, không thể thoát ra được. Tử Ngư báo cáo, Tề Đan Yên một ngày mời Thái Y châm cứu cho nàng hai lần, sáng tối đầu cắm đầy châm dài châm ngắn, rất giống con nhím, nhìn rất đáng sợ.
Có lẽ ngay cả ông trời cũng không chịu nổi, một ngày nọ, sau khi nhật thực toàn phần chấm dứt, toàn dân ở trong nỗi sợ hãi của “biểu hiện chẳng lành”, nỗi sợ hãi này vốn nên bị hòa tan bởi vụ thu hoạch mùa thu, nhưng một cuộc nạn châu chấu đột nhiên kéo đến khiến cho rất nhiều lúa chín chờ thu hoạch biến thành cỏ khô. Kéo theo nó là một cuộc dịch bệnh đáng sợ.
Vô cùng bất hạnh, nhà mẹ đẻ của Tề Đan Yên cũng bị dịch bệnh lan đến, người nhà gửi thư nói, Tề lão gia cả ngày mài mực cầm bút, không thích rèn luyện thân thể, khó có thể chống lại bệnh dịch, đã bệnh chết. Vậy là không xong rồi, từ lúc nhận được thư của nhà mẹ đẻ, Tề Đan Yên không còn vào triều nghe chính sự nữa. Tử Ngư báo cáo, nàng ngay cả mắt cũng không chữa nữa, khóc không ngừng.
Ở một buổi sáng sớm nào đó, Hạng Tuế Chiêm hiếm khi chủ động lên tiếng, trên triều dâng sớ tự xin được đi tuần tra vùng đất của tộc Ma Lão, “Thần cả gan khởi tấu, lúc trước thần nghe nói y thuật của tộc Ma Lão cổ quái, nhiều chiêu thức thần kỳ, hiện nay ôn dịch lan từ Giang Nam đến đất Thục, chỉ có bộ tộc Ma Lão là bình yên vô sự.”
Kính Hiên nghe vậy gật đầu không ngừng, “Ái khanh muốn đi Tây Nam, chi bằng tiện đường tới thăm đất Thục, nghe nói phụ thân của mẫu hậu chết vì bệnh, ta… trẫm ban thưởng lễ nghi Bá tước nhất đẳng để hậu táng, ngươi đi xem, trở về bẩm lại với mẫu hậu. Còn nữa, trẫm nghe nói đất thổ cư của Thục là màu tím, ngươi mang một thùng về.”
Đối với ngôn luận cực phẩm của tiểu Hoàng Đế, các đại thần đã nghe quen tai rồi.

Tin tức Hạng Tuế Chiêm sắp đi Thục rất nhanh đã truyền tới tai Tề Đan Yên, nàng không còn khóc muốn sống muốn chết nữa mà gọi người tuyên hắn đến Từ Ninh Cung hỏi thăm. Vì thế, nàng còn gọi Tử Ngư và Cẩm Tú ăn mặc trang điểm cho mình.
Cẩm Tú có chậm chạp đến đâu cũng phát giác ra một số chuyện. Khi múc nước cho Tề Đan Yên rửa mặt, nàng ta len lén nói với Tiểu Đông Tử: “Ta cảm thấy Thái Hậu rất nể trọng Hạng Tướng Quân, trước kia Hoàng Thượng tới khuyên Thái Hậu ngài ấy cũng không nghe, hôm nay lại chủ động gọi Hạng Tướng Quân nói chuyện, không khóc nữa.”
Tiểu Đông Tử cảm giác được nguy cơ rất lớn, “Ta thấy tám phần mười là Thái Hậu cảm thấy Hạng Tướng Quân hầu hạ thoải mái, muốn gọi hắn tiến cung hầu hạ.”
Cẩm Tú giật mình, “Nghe nói Hạng Tướng Quân còn chưa có con nối dõi, ngươi nghĩ hắn có đồng ý không?”
“Ta cũng không có con nối dõi…” Tiểu Đông Tử tám tuổi đã tịnh thân, mỗi khi nhớ lại chuyện cũ, chỗ kia vẫn còn cảm giác đau đau ưu thương, “Khi ta hoạn, nghe thái giám già kia nói, thứ đó phải cắt bỏ càng sớm càng tốt, tuổi tác như Hạng Tướng Quân, cắt đi có vẻ khó, hắn cũng đau.”
“Vì sao?” Cẩm Tú ngây thơ hỏi.
“Ta cũng không biết, hôm khác ta hỏi lại xem.” Tiểu Đông Tử nghiêm túc trả lời, cũng thật sự coi chuyện này là chuyện lớn, giúp Cẩm Tú múc nước xong một mình tới phòng Kính Sự. Phòng Kính Sự là nơi nhiều người thành tinh nhất, ngoài miệng thì Đông gia gia dài Đông gia gia ngắn, nói mấy câu đã lấy được mấy tin tức không ổn từ trong miệng Đông gia gia này…
Một, một nam nhân tuổi ước chừng ba mươi sắp tịnh thân. Hai, nam nhân này chưa có con trai. Ba, trước khi hoạn, chức quan của nam nhân này rất lớn, hoạn xong rất có khả năng trực tiếp đảm nhiệm nội quan tứ phẩm hoặc cao hơn nữa. Bốn, Tiểu Đông Tử vô cùng lo lắng vị trí tổng quản cung Từ Ninh của mình cũng sẽ bị nam nhân nghe nói bề ngoài không tệ lắm cướp đi.
Đám người thành tinh này châu đầu lại, nam nhân trong triều rất nhiều nhưng từng có quan hệ với Thái Hậu thì rất ít, chỉ còn lại… Ôi mợ nó, nguy to rồi!
Cung Từ Ninh bên này thì vẫn gió êm sóng lặng.
Hạng Tuế Chiêm đi vào đại điện, hành lễ xong bình thân, ánh mắt nâng lên ba tấc, thấy ở ghế giữa, Tề Đan Yên trải búi tóc bách hợp, cài một chiếc trâm oánh vũ ba cánh, trên búi tóc còn mang một đóa hồng nguyệt quý vừa hé nở, mặc bộ phượng bào đỏ thẫm bằng lụa Thục thêu mây vàng, bên dưới áo bào là chiếc váy gấm màu xanh ngọc, đôi mắt nhìn vốn đã không quá lanh lợi hơi sưng đỏ, phục sức đẹp đã quý giá cũng không tạo nên vẻ vui mừng như lúc trước.

“Hạng Tướng Quân cùng ai gia tới hoa viên đi dạo một chút đi, có việc cần thương lượng với ngươi.” Tề Đan Yên ỉu xìu đứng dậy, còn không cho Tử Ngư và Cẩm Tú đi theo. Cẩm Tú vô cùng lo lắng, nằm sấp trên lan can ngoài hiên, cắn khăn tay nghĩ thầm, e rằng nương nương muốn nói với Tướng Quân chuyện muốn hắn tiến cung hầu hạ, ai nha, làm sao bây giờ, nam nhân MAN như Tướng Quân cho dù thành thái giám như Tiểu Đông Tử, ta vẫn sợ ta sẽ không kìm lòng nổi đâu
“Hạng Tướng Quân là một nam nhân, khiến người ta hâm mộ quá.” Tề Đan Yên dập dồ đi phía trước, bắt đầu lải nhải, “Trước đây cha thường nói, nam nhi chí tại tứ phương, nữ tử suốt ngày chỉ có thể ở khuê phòng viết chữ thêu hoa. Ta hỏi ông ấy, lúc nào ta mới có thể ra ngoài dạo chơi, ông ấy nói với ta, trưởng thành là được đi. Thế nhưng ta trưởng thành rồi lại vào cung, cả đời cũng không ra được, không ngờ, ngay cả gặp cha một lần cuối cùng cũng không được… Hu hu hu…” Nói xong, nàng lại bắt đầu khóc.
Hạng Tuế Chiêm vì tránh hiềm nghi nên cách nàng ba mét, vẫn luôn đi phía sau nàng.
“Đại tang của phụ thân mà ta không thể trở về, chỉ có thể nhờ Hạng Tướng Quân thay ta tận hiếu, có phải quá làm khó Tướng Quân không?” Tề Đan Yên xoay người lấy ra một tờ giấy, tha thiết nói: “Ta có mấy lời muốn nhờ ngươi chuyển cho mẹ ta, vốn đã viết ra, sau đó Tiểu Đông Tử nhắc nhở ta, hiện giờ ta không thể thích viết gì thì viết, nếu không trong nhà không chỉ phải quỳ lạy nhận lấy mà còn phải ép vào khung khấn bái. Nhưng ta không muốn bọn họ cung phụng bức thư này, vậy phải làm sao bây giờ?”
Hạng Tuế Chiêm không chút biểu cảm nói, “Thái Hậu cần nhắn cái gì cứ nói với ta là được.”
Tề Đan Yên đưa tờ giấy cho hắn, lo âu nói: “Ngươi không biết chữ, đọc không hiểu.”
Rốt cuộc ai nói với ngươi ta không biết chữ? Khóe mắt Hạng Tuế Chiêm giật giật, vừa vì nàng cho rằng hắn thật sự mù chữ, vừa vì nội dung của bức thư…
Củ cải ngâm, đậu đũa ngâm, mỗi thứ hai lọ
Tương ớt, ba lọ; chú thích: ít hạt tiêu
Rau cải muối ớt Phù Lăng, ba lọ

Rượu hoa quế, mười vò
Đào miếng Hợp Xuyên, mười cân
Còn tưởng là kẻ tha phương nhớ nhà, thì ra chỉ muốn ký gửi đặc sản. Chẳng trách không dám để người trong nhà đóng khung treo lên, thật sự treo lên chẳng biết sẽ mất mặt thế nào. Được lắm, đôi mẹ con hờ dở hơi này, một người bảo hắn mang về một thùng đất Thục màu tím, một người liệt kê một danh sách đặc sản.
“Hạng Tướng Quân, ta nghe nói dịch bệnh của ở dân gian vô cùng nghiêm trọng, ngươi đi Thục nhớ phải cẩn thận.” Cuối cùng Tề Đan Yên cũng nói một câu tiếng người, coi như dễ nghe, nhưng sau đó nàng còn nói: “Ta thân thể yếu đuối, đôi mắt cũng không tốt, ngươi nhiễm bệnh dịch trở về ta cũng sẽ bị ngươi lây cho.”
“Thái Hậu yên tâm.” Bệnh chết ngươi đi!
“Khi nào ngươi khởi hành?”
“Ba ngày nữa.”
“À.”
“Nếu Thái Hậu không còn gì sai bảo, vi thần cáo lui trước.”
“Hạng Tướng Quân!”
“Lại cái gì nữa?”
Tề Đan Yên ngượng ngùng nói: “Ngươi về sớm chút nha!”
“Vi thần nhất định sẽ nhanh chóng hồi kinh hầu hạ lão nhân gia ngài.” Hạng Tuế Chiêm chắp tay, bước nhanh bỏ đi, thật sự lười nói với cô nàng kia thêm một câu nào nữa.

Cẩm Tú len lén theo phía sau ngắt đầu ngắt đuôi chỉ nghe thấy mấy câu “Tướng Quân là là một nam nhân”, “có phải quá làm khó không” và “hầu hạ lão nhân gia ngài”, lập tức cắt câu lấy nghĩa cho rằng Hạng Tuế Chiêm đã đồng ý với Thái Hậu, sau khi trở về sẽ hoạn rồi vào cung. Nàng quay đầu lập tức nói tin tức này cho Tiểu Đông Tử, Tiểu Đông Tử mặt mũi trắng bệch vội vàng lại tới phòng Kính Sự hỏi hiện giờ ở kinh thanh người nào có kỹ thuật hoạn tốt nhất. Sau đó, Tiểu Lục Tử của phòng Kính Sự gặp Tiểu Thanh Tử, thêm mắm thêm muối nói nhỏ một lúc, Tiểu Thanh Tử lại chạy tới chỗ tiểu Hoàng Đế, nói cho Kính Hiên tin tức động trời này…
Thái Hậu muốn Hạng Tuế Chiêm tiến cung hầu hạ, Hạng Tuế Chiêm đã đồng ý, thiến!
Kính Hiên nghe xong cảm động đến mức rưng rưng nước mắt, hô to: “Hạng Tướng Quân quả là đệ nhất trung thần của Đại Kiền ta! Không hề vì mình, chỉ nghĩ cho người khác, quả là một người cao thượng, một người thuần túy, một người thú vị không bình thường!”
Tiểu Thanh Tử đề nghị: “Không dối gạt Hoàng Thượng, nếu nói tới “một cây đao” trong kinh thành, tuyệt đối không có ai khác ngoài Cao Đại Thượng sư phụ của Cao gia ở ngõ Hội Kế Tư, đường phía Nam, ông ta tay nghề thành thạo, nghe nói sau khi xong việc không đau chút nào, không ăn không uống ngủ yên ba ngày là có thể đặt chân xuống giường.”
“Thật không?” Kính Hiên hào hứng hỏi: “Đợi Hạng Tuế Chiêm từ Tây Nam trở về thì sắp xếp Cao Đại Thượng thiến cho hắn.”
“Vâng!”
Đêm đó, Tiểu Thanh Tử tiết lộ chuyện Hoàng Thượng muốn sắp xếp Cao Đại Thượng hoạn cho Hạng Tuế Chiêm cho Cao Đại Thượng biết, để ông ta chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc đó ra tay nhất định phải nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, không thể khiến Hạng Tướng Quân khó chịu tí xíu nào. Đối với yêu cầu này, Cao Đại Thượng đầu tóc trắng xóa kinh sợ, nơm nớp lo sợ trả lời: “Thanh gia gia, chuyện này là người ta tâng bốc tiểu nhân thôi, một đao hạ xuống phía dưới làm gì có chuyện thoải mái được? Ngài nói xem, có đúng không?”
Tiểu Thanh Tử bỗng nhớ tới chuyện cũ khi mình bị thiến, cảm thấy đúng là đau như hoạn, không nhịn được hỏi thăm: “Tuổi tác như Hạng Tướng Quân rốt cuộc hoạn có dễ không?”
“E là không dễ đâu…” Cao Đại Thượng tiếc nuối lắc đầu, lấy một cái ống trúc ra, kích cỡ tầm cổ tay, bên trong đầy vôi, “Tới chỗ ta để hoạn hầu hết là trẻ con tầm năm, sáu, bảy tuổi, thứ kia kích thước có tí xíu, cái này là đủ rồi.” Dứt lời lại quay sang tìm tìm kiếm kiếm, lấy ra một cái ống trúc to như bắp chân, “Hạng Tướng Quân đã đến tuổi làm cha làm chú, cắt thứ kia đi, khả năng phải dùng đến cái này. Thanh gia gia, ngài nghĩ xem, cắt khi còn nhỏ đau hơn hay cắt khi lớn đau hơn?”
Đáp án vô cùng rõ ràng… đều đau.
“Bất kể thế nào, xin nhờ Cao sư phụ quan tâm.” Tiểu Thanh Tử để bạc lại, cảm thấy mình đã làm việc xong xuôi viên mãn, nhanh nhẹn bỏ đi.
Cứ thế, dưới tình hình hai đương sự là Tề Đan Yên và Hạng Tuế Chiêm không ai hay biết, trong bầu không khí căng thẳng, nghiêm túc, hồi hộp, cả trong lẫn ngoài cung đình đoàn kết nhất trí chậm rãi đợi Hạng Tuế Chiêm trở về làm đại sự tịnh thân.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.