Đọc truyện Bất Quá Tư Quân FULL – Chương 4
Mấy ngày gần đây Quân Thành Thu luôn cảm thấy có gì đó không ổn, tương đối bất an.
Chắc chắn không liên quan đến Tôn Huyền, y vẫn ẩn thân theo sát Quân Thành Thu, không có gì đáng lo.
Chẳng là gần đây tửu lâu rất đông khách.
Đông khách là tốt.
Lưu chưởng quầy tổng kết sổ, cười đến không thấy mặt trời.
Bất quá quá nửa số khách trong ngày đều là nữ nhân.
Không sai, Quân Thành Thu vẻ ngoài anh tuấn lại pha lẫn dáng vẻ thư hương văn nhược.
Khí chất tiên giả tản mát.
Mặc bố y thô sơ nhưng không có nửa điểm khó nhìn.
Ngược lại trong mắt các nàng giống như thiếu niên mới lớn, ngây ngô lại ôn nhu dịu dàng.
Quân Thành Thu rất bất đắc dĩ trở thành lí do được nhắc đến nhiều nhất trong “Một ngàn không trăm lẻ một lí do ta đến với tửu lâu của lão Lưu.”
Tiếng lành đồn xa, Quân Thành Thu ở Lạc Xuyên trấn này ngoài ý muốn nổi tiếng.
Từ thiếu nữ thôn gia đến tiểu thư khuê phòng đều thì thầm bí mật về Quân Thành Thu, hai má ửng hồng.
Quân Thành Thu rất phiền lòng.
Tuy rằng các nàng không dám kinh động, làm phiền trưởng bối.
Nhưng mỗi ngày đều có rất nhiều ánh mắt ý tứ ném cho hắn khiến hắn đau mắt cực điểm.
Tuổi của Quân Thành Thu, đến tổ tiên của ông cố các nàng sống lại vẫn còn phải gọi hắn một tiếng lão gia.
Kì thực Quân Thành Thu ngoại hình rất đẹp.
Hai mắt xuân thu ấm áp, mi tiêm dài mảnh mai.
Chiếc mũi thẳng tắp xinh đẹp.
Khoé môi cong cong.
Nếu như không phải đáy mắt hắn hiện rõ vẻ trầm tĩnh lạnh lùng thì Quân Thành Thu chính xác là một nam nhân ôn nhu kiểu mẫu.
Bất quá, Quân Thành Thu lại là người ngoài ấm trong lạnh.
Tuy rằng khoé môi và đuôi mắt thường trực cong cong.
Nhưng tâm như sắt đá.
Ánh mắt lạnh lùng, bóng lưng thẳng tắp.
Quân Thành Thu dù cho thân hình hơi mỏng manh thì cũng là thượng tiên ba mươi vạn năm tu vi, mưa máu gió tanh nếm đủ.
Là tư vị đã trải đời, dày dạn kinh nghiệm.
Không thể nào mà, so sánh với thiếu niên mới vào đời, dương quang suất khí.
Một bụng đầy nhiệt huyết hăng hái phấn chấn.
Sáng sớm, Quân Thành Thu đứng trong quầy chuyên tâm đun trà.
Dương quang nhàn nhạt ấm áp.
Viêm Hạnh Muội đến sớm nhất, ngồi chiếc bàn gần quầy, giọng nói lanh lảnh: “Quân huynh, muội lại đến rồi.”
Quân Thành Thu nghe được giọng nói này, hai hàm răng liền ê ẩm.
Trong số thiếu nữ mạnh dạn tới tửu lâu liếc mắt với hắn, Viêm Hạnh Muội này là phiền nhất.
Viêm gia kinh thương ngàn đời, là phú gia nổi tiếng ở Đông Thành.
Năm ngoái phụ thân nàng bất đắc kì tử, anh cả nàng mới từ kinh thành về tiếp quản gia nghiệp.
Nàng được nuông chiều từ bé.
Huynh trưởng lại yêu thương nàng khiến Viêm Hạnh Muội này giống như một tổ tông nhỏ, muốn gì được nấy.
Bởi vì thích Quân Thành Thu, nàng thuê một khách điếm trong Lạc Xuyên trấn này.
Mỗi ngày đều tới tửu lâu ngồi rất lâu, có khi ngồi cả ngày.
Quân Thành Thu ngoài mặt hoà nhã nhưng trong lòng sắp bị ánh mắt tha thiết mê luyến của nàng làm cho nổ tung.
Quân Thành Thu rót cho nàng một chén trà, nửa khắc cũng không nán lại cùng nàng trò chuyện một câu, dứt khoát quay về đứng trong quầy.
Viêm Hạnh Muội vẻ mặt mất mát, cố chấp nhìn bóng lưng Quân Thành Thu.
Suốt buổi hôm ấy, Quân Thành Thu vẫn như cũ, vừa gần lại vừa xa khiến nàng một tâm ủy khuất.
Sẩm tối, tửu lâu đã đóng.
Quân Thành Thu đổi lại bộ bạch y nguyên bản của mình, từ sân sau vượt tường ra ngoài.
Hôm nay là tết Nguyên Tiêu.
Quân Thành Thu chưa bao giờ ngắm trăng, cũng chưa bao giờ dạo phố ngày tết.
Hắn ung dung thả cước bộ, khoé miệng mỉm cười thật sâu.
Lạc Xuyên trấn gần Đông Thành, rất náo nhiệt.
Đèn lồng trưng khắp phố.
Chưa tối hẳn, đèn trời chưa đốt hoa đăng chưa thả.
Tuy vậy, Quân Thành Thu đã cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Bạch y công tử thư thái thong dong, không khỏi khiến người ta chú ý ít nhiều.
Đêm muộn, Lạc Xuyên đốt đèn trời, Lạc hà sáng rực hoa đăng.
Quân Thành Thu hoà mình vào dòng người, trong tâm ấm áp.
“Tôn Huyền.” Quân Thành Thu khẽ gọi.
Lập tức, Tôn Huyền không biết từ đâu vụt đến đứng bên cạnh Quân Thành Thu: “Sư tôn?”
Quân Thành Thu lắc đầu, mỉm cười: “Không có gì, gọi ngươi đi ngắm hoa đăng.” Rồi lại như sực nhớ ra, từ trong tay áo lấy ra một vật đưa cho Tôn Huyền.
Một cây trường minh đăng.
Quân Thành Thu thấy ánh mắt sáng rực, rưng rưng cảm động của Tôn Huyền thì liền vội vã giải thích: “Vừa rồi ta ném tiêu được, không dùng đến nên cho ngươi.” Tôn Huyền gật đầu như giã tỏi, hít hít mũi ngoan ngoãn thốt ra mấy lời cảm tạ.
Thực ra vừa rồi là lấp liếm cho qua.
Thời điểm Quân Thành Thu nhìn thấy cây trường minh đăng này liền không tiếc ngọc bội đeo bên người, đổi lấy.
Cây trường minh đăng này nho nhỏ vừa tay bất quá lại làm Quân Thành Thu sinh tri kỉ, cảm giác quen thuộc kì diệu như cố nhân.
Trăng tròn vành vạnh, lòng ta lại chẳng đầy.
Quân Thành Thu dắt Tôn Huyền đi xem thả hoa đăng.
Bờ Lạc hà sáng rực lấp lánh.
Xa xa, hoa đăng điểm xuyết bóng đêm tràm sắc.
Thiếu nữ ríu rít bên sông, sắc mặt ửng hồng thả hoa đăng xuống nước.
Tôn Huyền phổ cập văn hoá kém ghé vào tai Quân Thành Thu hỏi: “Sư tôn, các nàng viết cái gì lên hoa đăng vậy?”
Quân Thành Thu chắp tay ra sau, tiến hành phổ cập kiến thức: “Nhân gian có thuyết, nếu ngươi có ước nguyện gì, đợi đến Nguyên Tiêu viết vào một tờ giấy nhỏ, cho vào hoa đăng, thả xuôi dòng nước.
Thần linh trên cao sẽ thành toàn cho ngươi.”
Tôn Huyền hai mắt tròn xoe lấp lánh.
Quân Thành Thu cười cười, hỏi: “Thế nào? Tiểu tử ngươi cũng có ước nguyện gì sao?”
Tôn Huyền lắc đầu hỏi lại hắn: “Sư tôn đã thành toàn cho ai bao giờ chưa?”
Quân Thành Thu bị y hỏi đến ngắn lưỡi, ỡm ờ lấp liếm cho qua.
Tôn Huyền trẻ nhỏ hiếu kì, bám hắn hỏi mãi không thôi.
Quân Thành Thu bị hắn hỏi đến cẩu huyết lâm đầu, dứt khoát im lặng.
Tôn Huyền bỗng dưng bị lạnh nhạt liền ôm một bầu ủy khuất lẽo đẽo theo sau.
Quân Thành Thu đem Tôn Huyền đi dạo đến quá nửa đêm, đang lúc chuẩn bị về, ngang quá ngõ vắng chợt nghe được một trận thanh âm hỗn loạn.
Tôn Huyền hùng hổ muốn đi xem thử lại bị Quân Thành Thu dùng ánh mắt ngăn lại, chỉ có thể ủy khuất ẩn thân đi sau.
Quân Thành Thu nghiêng mình, cẩn thận dò xét tình hình trong ngõ.
Một giọng nói lanh lảnh vang lên, phá lệ cao vút pha lẫn cả kinh: “Ngươi tiến lên một bước, ta sẽ cắn lưỡi tự sát!”
Da đầu Quân Thành Thu một trận tê rần.
Hoá ra là đạo tặc cướp sắc.
Nếu là lúc bình thường, Quân Thành Thu cao hứng sẽ không do dự diễn một màn anh hùng cứu mĩ nhân.
Nhưng nghĩ đến âm thanh vừa rồi Quân Thành Thu nghĩ mình cần suy tính cẩn thận.
Người trong ngõ là Viêm Hạnh Muội.
Nếu cứu nàng, nàng lại vịn cớ muốn báo đáp ân công, một mực trao thân là một chuyện rất đau đầu.
Nhưng Quân Thành Thu cũng không thể bỏ mặc nàng bị oan ức.
Nữ tử coi trọng trinh tiết cỡ nào, Quân Thành Thu đã thấu hiểu.
Giữa lúc Quân Thành Thu đang đắn đo, một âm thanh mạnh mẽ khác lại vang lên, lời lẽ rất chi là đê tiện, như chỉ hận không cho kẻ khác biết ta đang cướp sắc.
Quân Thành Thu thở dài, tự an ủi mình, có thể đây là thiên kiếp chăng? Rồi vô cùng không nguyện ý bước vào ngõ nhỏ, cất tiếng cắt đứt cuộc đối thoại giữa Viêm Hạnh Muội và đạo tặc.
“Tiểu thư, lão gia cho người tới đón ngươi về.”
Viêm Hạnh Muội ngẩn người, ngược sáng làm nàng không nhìn rõ dung nhan Quân Thành Thu.
Nàng lẩm bẩm câu của hắn rồi bất giác nét mặt rạng rỡ, lách người qua tên dâm tặc, chạy đến bên cạnh Quân Thành Thu.
Quân Thành Thu liếc nhìn nàng rồi lại rất lễ độ hướng trong ngõ cảm tạ một câu, dẫn người rời khỏi.
Tên dâm tặc kia thế nhưng chỉ là một con sâu rượu, uống say làm càn, thấy có người tới đã sợ tới mất mật, không dám đuổi theo gây sự.
Quân Thành Thu bị Viêm Hạnh Muội ôm chặt cánh tay, đi được vài bước liền đứng lại, tách móng vuốt của nàng ra, ôn nhu nói: “Đã muộn rồi, Viêm tiểu thư hãy về nghỉ sớm đi thôi.
Chuyện hôm nay là ta tiện tay tương trợ, tiểu thư không cần bận lòng.”
Viêm Hạnh Muội rất khẩn trương nói: “Sao có thể? Vừa rồi huynh cứu cả đời ta, là đại ân đại đức, sao có thể nói quên là quên chứ?”
Quân Thành Thu trong lòng suy sụp: “Tiểu thư thực sự không.
.
.” Chưa nói hết câu, Viêm Hạnh Muội đã cướp lời: “Cho dù ý huynh thế nào, ta nhất định báo đáp huynh! Ta không có gì, chỉ có thân này.
.”
Quân Thành Thu thái dương giật giật.
Tới rồi tới rồi! Màn lấy thân báo đáp cẩu huyết tới rồi!
Quân Thành Thu trong lòng xoắn quẩy, chưa biết trả lời nàng thế nào thì chợt nghe bụp một tiếng, Viêm Hạnh Muội đã mềm như cọng bún vắt trên tay Tôn Huyền.
Quân Thành Thu thở dài, phân phó Tôn Huyền đưa nàng về khách điếm, còn tự mình đi về tửu lâu.
Vừa đi vừa tính kế rời đi.
Vừa đi vừa trách mình ngu, lúc trước không lãnh tiền công.
Ngày hôm sau Quân Thành Thu vẫn đúng giờ mở cửa tửu lâu.
Nhưng hôm nay Viêm Hạnh Muội không đến.
Người đến người đi, bận rộn cả một, ngày, Quân Thành Thu cũng không có tâm tư để ý.
Bẵng đi một tuần, vào một ngày tửu lâu không đông khách lắm, Lưu chưởng quầy gọi hắn vào trong quầy, vẻ mặt thần bí.
“Này, tiểu tử nhà ngươi làm cho ta cũng đã được một tháng.”
Quân Thành Thu gật đầu.
“Hôm trước có người từ Đông Thành tới, nói muốn tìm ngươi.
Ban đầu ta tưởng gia quyến ngươi tìm đến nhưng xem ra không phải.
Người kia tựa hồ không những có quyền còn có tiền.
Một mực..
Một mực..
Ai da!”
Lưu lão bản đi đi lại lại, không sao mở miệng nổi.
Quân Thành Thu một bụng khó hiểu: “Một mực cái gì?”
Lưu chưởng quầy chân chân nhìn hắn, rồi lại phẩy tay áo dậm chân.
Mãi sau mới hít một hơi dài, can đảm ghé vào tai Quân Thành Thu nói: “Một mực mua khế ước của ngươi đi rồi!”
Quân Thành Thu choáng váng: “Mua khế ước của ta?” Để làm gì?
Lưu chưởng quầy tha thiết phân minh: “Tiểu Thu, ngươi phải hiểu cho ta.
Ta chỉ làm ăn nhỏ, ngươi ta tựa hồ thế lực rất lớn.
Ta lực bất tòng tâm.
Xin người nghìn lần đừng hận ta, sau này gia phụ xin giơ cao đánh khẽ.
.”
Quân Thành Thu cứng họng, không nghe ra cái gì.
Đây là cái loại số mệnh chó má gì vậy?! Bán người dễ dàng như vậy sao? Ta kí khế ước làm công chứ đâu có bán mình cho ông?! Cái gì mà mua đi rồi?
Quân Thành Thu cố gắng bình tâm, hỏi vào chủ đề chính: “Lão bản, lúc trước ta chỉ kí khế ước làm công cho ông, sao lại biến thành bán thân rồi?”
Lưu chưởng quầy trố mắt nhìn hắn, hỏi: “Tiểu Thu, ngươi sảng rồi?”
Quân Thành Thu không kiên nhẫn liếc lão.
Lưu chưởng quầy vội vã lấy chìa khoá trong ngực ra, mở ngăn kéo dưới cùng trong quầy, lấy ra tờ khế ước đưa cho Quân Thành Thu.
“Ngươi xem, trên giấy ghi rõ là bán thân.
Chính ngươi cũng kí rồi.”
Quân Thành Thu trong lòng đổ vỡ một trận.
Quả nhiên là thời đại gian thương khắp mọi nơi.
Là do hắn chủ quan rồi.
Quân Thành Thu không còn gì để nói.
Lưu chưởng quầy dè dặt quan sát hắn, lẩm bẩm :”Tiểu Thu này, chiều nay có người đến đón ngươi đi Đông Thành.
Ngươi sắp xếp chút đồ đi.” Xong, còn như sợ chưa đủ thành ý, cầm một ít bạc vụn dúi vào tay Quân Thành Thu rồi vội vã ra ngoài.
Quân Thành Thu trở lại sân sau, thay ra bộ bạch y của mình, trả Lưu chưởng quầy bộ bố y kiểu tiểu nhị kia.
Tôn Huyền không hiện thân nhưng vẫn ở bên cạnh hỏi thăm hắn liên tục.
Quân Thành Thu đầy một bụng phiền não hỏi hắn :”Ngươi không về Thiên cung sao? Đi theo ta suốt thế này sao?”
Tôn Huyền rất hồn nhiên trả lời :”Vâng, sư tôn.
Thiên mệnh của ta là hộ tống sư tôn.”
Quân Thành Thu không thèm so đo với cái thiên mệnh nhảm nhí kia của Tôn Huyền, một mực giữ im lặng.
Sân sau có một cây trúc xanh.
Lá đưa xào xạc.
Quân Thành Thu ngồi trong phòng, chống tay lên bệ cửa sổ, tâm tình đột nhiên thư thái hơn không ít.
Thiên kiếp này thật thú vị.
Mở đầu bất ngờ, diễn biến cũng thật sự là tốc chiến tốc thắng, làm cho hắn không lường trước.
Nhưng mà Quân Thành Thu hắn vốn không thuộc về nơi này, sau khi về Thiên đình, mấy chục năm nơi nhân gian này cũng chỉ như cái chớp mắt của hắn mà thôi.
Không cần thiết phải kháng cự số mệnh, để mặc nó tự xuôi đi là được, phải không?
***
Spoil : Đại thần aka đại nam chính sắp xuất hiện!