Bất Quá Tư Quân

Chương 3


Đọc truyện Bất Quá Tư Quân FULL – Chương 3


Minh nguyệt vằng vặc.

Quân Thành Thu nằm trên bãi cỏ, miệng ngậm nhành lau, chân đong đưa vắt vẻo.

Quá thư sướng.

Ngoài việc có chút đói ra thì quá thư sướng.

Nếu như thiên kiếp không tới Quân Thành Thu nghĩ như vậy cũng thực sảng khoái.

Quân Thành Thu là tiên thai, sinh ra đã là tiên trong Tiên giới.

Khắp chốn hồng hoang, người ghen tị với xuất thân của hắn thực không ít.

Phụ quân của hắn, là vị tiên có chỉ số ngầu cao thứ hai trong lục giới – Quân Triết Minh thái thượng tiên.

Năm xưa lúc hồng hoang còn dậy sóng chưa yên, Ly Quang một tay chống trời, bị Ma quân vây hãm, rơi vào kết giới của yêu ma.

Chính Quân Triết Minh, lúc ấy là một tiên quân mới có hơn một trăm năm tu vi bất đắc dĩ ra tay tương trợ.

Tuy rằng sự giúp đỡ này quả thực rất nhỏ, nhưng suy cho cùng, tại thời điểm ấy người có thể xuất hiện trên đời giúp đỡ Ly Quang đã là một chuyện rất đáng nể.

Qua sự tình đó, Quân Triết Minh liền trở thành người duy nhất có chút giao hảo với Ly Quang.

Về bề nổi là như vậy, còn nội tình chỉ có người trong cuộc mới rõ giao tình của bọn họ ra sao.

Còn về mẫu thân của Quân Thành Thu.

Bàn cổ khai thiên lập địa, nàng là nhân giới đầu tiên, được hoài thai bởi một luồng cát vân.

Năm ấy đất trời đảo điên hỗn loạn, cũng chính Quân Triết Minh bất đắc dĩ che chở nàng, tác nên lương duyên.

Sau khi nàng sinh hạ Quân Thành Thu, Quân Triết Minh mới dẫn nàng về Thiên cung, dẫn dắt nàng tu tiên.

Vì nền căn của nàng cũng từ tiên khí nên rất nhanh tu vi hơn người, trở thành một trong bốn vị phu nhân quyền lực nhất Thiên cung.

Mẫu thân của Quân Thành Thu có thể coi như Thánh Mẫu của Nhân giới.

Phàm nhân vào Tết nguyên đán vẫn thắp hương cúng bái nàng.

Một đêm xuân ngắn ngủi, truyện cũ như mộng thoáng qua.

Sáng tháng hai se lạnh.

Sương rũ xuống cánh hoa, hương cỏ tản mát.

Quân Thành Thu dụi mắt.

Quả nhiên là phàm nhân không thể không ngủ.

Hắn uể oải vươn vai, không nhanh không chậm hướng Đông thành cất bước.

Đường tới Đông thành không tính là náo nhiệt phồn hoa nhưng cũng không phải toàn tiểu trấn đìu hiu.

Tới một trấn không rõ tên, nhà cửa san sát.


Người qua lại dập dìu.

Sắc trời ngả vàng, Quân Thành Thu tới một tửu lâu nho nhỏ ở cuối trấn, xin việc.

Bởi vì không biết nên làm gì kế tiếp nên cấp bách trước mắt là kiếm miếng cơm manh áo.

Chưởng quầy ngoài bốn mươi không kiêng dè mà hé mắt đánh giá Quân Thành Thu.

Nam nhân này tuy ngoại sam có chút tơi tả nhưng có thể nhìn ra kiện bạch y phiêu diêu này là vải thượng đẳng.

Dáng người thẳng tắp thon dài, tuy rằng tổng quan nhìn có chút thư sinh văn nhược nhưng chân mày lại ánh lên khí khái.

Mái tóc tùy tiệt dùng một dải lụa trắng cao cao buộc lại phía sau.

Đôi mắt ôn nhu thâm thúy, là người có chiều sâu.

Bất quá khoé môi cong cong ranh mãnh, tựa như thiếu niên còn đương tuổi hiếu chiến.

Chưởng quầy vã một tầng mồ hôi lạnh, nói không chừng là công tử thế gia nào đó bỏ nhà đi.

Nhận hay không nhận?
Quân Thành Thu có chút sốt ruột, vỗ hai tay xuống bàn: “Lão bản, ta chuyện gì cũng có thể làm.

Không cần trả công, chỉ cần bao ăn ở.

Như thế, ngươi có nhận hay không?”
Chưởng quầy quay mặt đi, lòng thầm tính toán, tay vẫn gẩy bàn tính không ngừng.

Từ đầu đến chân đều là dáng vẻ “để ta từ từ tính.”
Sau một hồi, chưởng quầy hạ quyết tâm.

Không chừng là con cháu thế gia nên phải nhận.

Lỡ như sau này gia phụ đến tìm, ta thà đắc tội chứa chấp con ngươi còn hơn tội lạnh lùng bỏ rơi con ngươi.

Chưởng quầy châm đèn, viết một bản khế ước.

Quân Thành Thu vẩy bút, một chữ Thu tiêu sái kết thúc tờ khế.

Chưởng quầy họ Lưu, người tại nơi này.

Lão sắp xếp chỗ ngủ cho Quân Thành Thu rồi đóng cửa tiệm, về nhà.

Trước khi đi còn dặn ngày mai mở cửa sớm.

Tửu lâu có một sân sau.

Quân Thành Thu chưa vội ngủ, lặng lẽ ra sân sau, ngả lưng trên đất, từa tựa ngắm sao trời.

Quân Thành Thu nhẩm đếm đến hơn một vạn ngôi sao mới chợt nhận ra hình dạng mấy chòm sao quen thuộc.

Hắn nghĩ, hoá ra bấy lâu nay, nhân giới nhìn lên ta đều là như vậy, thật là kì diệu quá đi ~
Đêm tháng hai lạnh buốt, Quân Thành Thu vốn đã ngủ quên bị một cơn gió lạnh làm tỉnh.

Hắn cười bất đắc dĩ.

Quên mất đã là phàm nhân, sao có thể không lạnh.


Đoạn, lật đật lê thân vào trong.

Sáng sớm hôm sau Quân Thành Thu đúng giờ dậy mở cửa lâu, quét dọn một hồi mới thấy Lưu chưởng quầy tới.

Lão nhìn qua Quân Thành Thu, vẻ mặt rất hài lòng.

Xem ra cũng là công tử thế gia có giáo dưỡng.

Bộ bạch y kia của hắn đã thay bằng một bộ bố y kiểu tiểu nhị.

Quân Thành Thu đối với những công việc này rất nhanh làm quen, không có nửa điểm bỡ ngỡ.

Sáng sớm khách không đông.

Chỉ có vài ba vị thư sinh nhàn rỗi uống trà nói chuyện phiếm.

Đến trưa khách nhân ra vào không ngớt.

Quân Thành Thu đứng trong quầy vừa hâm rượu cho khách, vừa hóng hớt chuyện bên ngoài.

Một lão nhân râu tóc trắng toát, thần bí kể chuyện: “Cách đây năm dặm, nghe nói có quả phụ sinh ra một yêu nghiệt.

Yêu nghiệt kia là ma thai, vừa sinh ra đã quay sang cắn ngược lại nương nó, hút hết dương khí.”
Lão tiên sinh tóc hoa râm bên cạnh vẻ mặt ngươi chí lí, hùa theo thần bí bàn luận: “Thiên hạ loạn rồi, ma giới lộng hành, không mấy mà tới đây.”
Có vị nông phu lực điền bàn kế nên nghe thấy vậy quay mặt sang hào sảng nói: “Chuyện này không cần sợ hãi! Trấn chúng ta được Quân thượng tiên bảo hộ.

Yêu linh ma thú nào dám báng bổ?!”
Nhất thời cả tửu lâu một trận hoan hô ầm ĩ.

Quân Thành Thu đang rót rượu, giật mình suýt cắn phải lưỡi.

Quân thượng tiên? Không phải là hắn đấy chứ? Ngoạ tào! Hắn bảo hộ trấn này từ khi nào? Hắn mà cũng có người tin tưởng cúng bái?
Muốn biết chuyện gì, tới tửu lâu mà hỏi.

Câu này vừa đúng lại vừa không đúng.

Tửu lâu quả thực giống như Tri Lăng cung phiên bản hai, cái lò bát quái của nhân giới.

Bất quá tin tức trong này quá nửa là do bon miệng nói láo ra.

Tửu lâu sau một thoáng ầm ĩ lại trở về nguyên trạng, mọi người nhỏ nhẹ bàn chuyện trà đạo, đồng áng, rất hài hòa.

Quân Thành Thu không nghe được gì thêm liền cứ như vậy đứng chuyên tâm trông rượu.

Xế chiều, xe bò lộc cộc ngoài đường.

Người bán hàng đều chuẩn bị dọn hàng.

Thôn phụ tay xách làn thong thả trở về.

Mặt trời hồng rực.

Quân Thành Thu vừa tiễn vị khách cuối cùng, khăn bố còn vắt trên vai.


Hắn nhìn tà dương, mọi động tác đều tự giác chậm rãi hơn đôi chút.

Lưu chưởng quầy vừa mới tính xong sổ sách hôm nay, thấy Quân Thành Thu đi vào lại mở sổ ra.
Quân Thành Thu rất tự giác rút ra cuốn sách mỏng trong ngực, bắt đầu học tính toán với lão Lưu.

Hắn vừa gẩy bàn tính vừa nói đùa: “Thúc dạy ta như vậy, không sợ ta cướp mất bát cơm của thúc sao?”
Lưu chưởng quầy không đáp lời hắn, lảng sang chuyện khác: “Chỗ này ngươi đừng tùy tiện viết bừa, thu và chi phải phân minh mới tính ra lãi được.” Thực ra trong lòng đã sớm phun tào.
Còn không phải tiểu tử nhà người ôm chân ta cầu xin ta truyền nghề cho ngươi sao?! Còn có mặt mũi mà hỏi câu này?! Phi phi phi!
Quân Thành Thu da mặt dày nhưng sao lại không hiểu chứ.

Chẳng qua bản tính của thượng tiên đây là thích xem  người khác trong lòng đem hắn vặt lông nhưng ngoài mặt vẫn phải hòa nhã mà thôi. 
Hừ, nhưng nói đi nói lại Lưu lão bản này cũng là một người rất ấm áp.

Quân thượng tiên vừa bị đọa thế nghĩ.
Đêm, Quân Thành Thu ở trong hậu viện một mình uống rượu.

Rượu này là hắn mặt dày mày dạn rút bớt chút đỉnh từ chỗ Lưu chưởng quầy ra nên phải đợi đến đêm mới dám đem ra uống.

Tuy rằng cũng cảm thấy hơi mất mặt nhưng chỉ qua mấy chén,  hắn đã uống đến thân thể hơi nóng, hai má hồng đào.

Bỗng, một bóng đen vụt đến, đậu trên nóc nhà, tựa hồ dẫm vỡ vài viên ngói khiến Quân Thành Thu một trận thót tim.

Hắn bật dậy, ngờ vực hỏi: “Là ai?”
Bóng đen kia triệt để im lặng, lúi húi cẩn thận ghép lại ngay ngắn mấy viên ngói dưới chân rồi mới phi thân xuống sân.

Y dáng người vạm vỡ, toàn thân hắc y, có mang khăn che mặt.

Quân Thành Thu vẫn đứng im bất động, đầu óc trì trệ, suy nghĩ vòng vòng.

Trộm? Thích khách? Bản thượng tiên vừa hạ phàm đã đụng độ sát thủ đấy à? Có phải thiên kiếp đó chăng? Nên nghênh đón hay là bỏ chạy bây giờ?
Hắc y nhân kia cũng không động tĩnh gì, tựa hồ đang chờ phản ứng của Quân Thành Thu.

Quân Thành Thu đắn đo một hồi, ỡm ờ mở miệng: “Này, vị khách quan này, tửu lâu đã đóng cửa, xin ngày mai hẵng tới.”
Hắc y nhân kia nghe hắn nói vậy, ngẩng phắt đầu lên, hai mắt lưu thủy.

Hai đầu gối bụp một tiếng chạm đất.

Quân Thành Thu giật mình, hơi tỉnh rượu.

Thực tình ngươi đang làm cái gì vậy? Đầu gối nam nhân có vàng ngươi biết không, sao có thể tùy tiện quỳ như vậy?!
Quân Thành Thu phiền não: “Vị tráng sĩ này có việc gì đứng lên từ từ nói, người quỳ như vậy ta cũng không dám nói chuyện với ngươi.


Hắc y kia giật xuống khăn che mặt, nghẹn ngào nói: “Sư tôn…”
Quân Thành Thu ngờ vực, ngoáy ngoáy lỗ tai.

Hắc y nhân kia tựa như một giây sau nước mắt sẽ rơi khỏi hốc mắt, bi thống hỏi hắn: “Sư tôn, người không nhận ra ta sao? Là ta, ta là Tôn Huyền.


Quân Thành Thu nương theo ánh trăng dò xét gương mặt người bên dưới.

Hắn có chút nghẹn họng.

Cái này, khuôn mặt xinh đẹp phúng phính như vậy ở cùng với thân hình vạm vỡ lực lưỡng này quả thực là một sự kết hợp khiến người ta cứng lưỡi.

Tôn Huyền không nhận ra vẻ mặt vặn vẹo như nuốt phải hoàng liên, như ăn phải mật mè của Quân Thành Thu, thống thiết khóc lên: “Sư tôn, người quả thực bị ám khí của Vô Trần đài đánh tan nguyên thần, chỉ còn một phách thôi sao? Sư tôn!”
Quân Thành Thu thái dương giật giật.

Con mẹ nó là ai?! Ai dám rủa bản thượng tiên bị đánh tan ba hồn sáu phách? Hắn xoa thái dương, ân cần hỏi vào điểm mấu chốt: “Này, Tôn đại hiệp, ngươi có biết ta là ai không?” Không chừng là lầm người.

Tôn Huyên hơi quay mặt đi, giọng tha thiết: “Người là sư tôn của ta, là Quân thượng tiên, là quân chủ Quân cung.”
Quân Thành Thu hơi gật gù, vậy là đúng người.

Hắn tiếp tục dò hỏi: “Vậy, ở đâu ngươi nghe thấy ta bị đánh tan nguyên thần?”
Tôn Huyền bỗng chốc hai mắt mở to, sang sảng đáp: “Trên Thiên đình! Sư tôn người không biết bây giờ khắp nơi trong Tống Lăng trận đều lan truyền tin tức này.


Nói người từ trên Vô Trần đài ngã xuống, bị đánh tan nguyên thần, chỉ còn một phách lưu lạc Nhân giới.

Còn đang bàn tán nguyên do người ngã xuống.

Lăng chân quân cũng đi tìm người suốt.”
Quân Thành Thu nghe xong hai hàm răng ê ẩm.

Nghĩ nghĩ lại thương Lăng Lam.

Ta ở ngươi cũng đau đầu, ta đi ngươi càng phiền não.

Tuy rằng Quân Thành Thu không mảy may nghĩ ra mình có chút quan hệ nào với thiếu hiệp này nhưng nhìn thái độ cung kính chân thành của hắn Quân Thành Thu có chút không nỡ làm hắn khóc lên nữa.

Quân Thành Thu húng hắng ho một tiếng, tay chắp ra sau nghiêm nghị hỏi: “Thiên Quân cùng Phật tổ động tĩnh thế nào?”
Tôn Huyền thật thà đáp :”Không có động tĩnh gì.”
Khắp nơi loạn như vậy, thượng tiên bị bị đánh tan nguyên thần cũng không phải việc nhỏ vậy mà hai bên đều không có động tĩnh gì, một mực giả câm điếc.

Vậy là tiểu tiên kia không phải nói không có căn cứ.

Xem ra hắn thật sự phải độ thêm vài kiếp nữa.

Đương lúc Quân Thành Thu mải suy tính trong lòng, Tôn Huyền đã len lén đứng lên.

Một bên vụng trộm quan sát sắc mặt hắn.

Mãi không thấy Quân Thành Thu nói gì, Tôn Huyền mới dè dặt mở miệng: “Sư tôn.

.

Khi nghe người ngã xuống Vô Trần đài, chỉ còn một phách vất vưởng lưu lạc Nhân giới, ta là người đi tìm sớm nhất.”
Quân Thành Thu như có thâm thù với bốn chữ “chỉ còn một phách”, cả giận gắt: “Hồ đồ!”
Tôn Huyền bị doạ sợ, lập tức im bặt.

Quân Thành Thu bị một trận gió lạnh thanh tỉnh mới biết mình thất thố.

Hơi hắng giọng quay đầu lại, giơ tay muốn xoa đầu trấn an y lại phát hiện Tôn Huyền xinh đẹp to như một toà sơn nhỏ, lực lưỡng vạm vỡ, vừa nhìn qua đã thấy sức mạnh.

Quân Thành Thu hơi tái mặt, hạ tay vỗ vỗ vai y: “Không có việc gì, đừng sợ.

Sao ngươi lại tìm được ta? “
Tôn Huyền thấy Quân Thành Thu hòa hoãn, trong lòng thả lỏng, vui sướng kể: “Khi ta mới hạ phàm, vốn không biết tìm sư tôn ở đâu.

Ta liền trở về Thiên đình, tìm Lăng chân quân.

Hắn cũng rất muốn tìm người cho nên trọng điểm đều nói cho ta.

Tỉ như hôm đó người ngủ trưa dậy tự mình truyền tống tới Vô Trần đài, tiên nga tiên đồng bên ngoài đều không hay.

Đợi tới khi tiên nga mang điểm tâm tới không thấy, tìm khắp cả, mới hay người không có ở trong cung.

Vốn không ai biết người đi đâu nhưng do tên tiên đồng trong Tri Lăng cung, bép xép truyền ra ngoài nên mới bùng nổ tin đồn.

Bất quá Tri Lăng cung cũng chỉ biết người rơi xuống Đông Phước sơn.

Về sau đều là ta tự mình tìm tới đây.

Sư tôn, ta có giỏi không?”
Tôn Huyền một hơi nói hết mọi chuyện, ánh mắt chờ mong nhìn Quân Thành Thu.

Quân Thành Thu vừa tiêu hoá lời nói một mạch của Tôn Huyền vừa nặn ra một chữ: “.

.

Tốt!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.