Đọc truyện Bất Quá Tư Quân FULL – Chương 15
Đêm nay nguyệt quang huyền ảo, cành liễu rủ phất phơ.
Viêm gia im lặng như tờ.
Viêm Chung Ly cước bộ chậm rãi trong sân.
Ánh trăng bàng bạc phủ lên mặt đất.
Ngoại bào mỏng manh, bóng đổ dài.
Y không vội, dừng lại trên chiếc cầu trúc nối liền hai bên bờ hồ.
Mùa này hoa lê đã tàn, tầng lá xanh biếc.
Tiểu viện im lìm nép vào trong màn đêm, ánh trăng nhu hòa.
Y đứng trên cầu, ngẩng đầu nhìn tinh tú trên cao.
Mái tóc buông dài túy ý loạn bay.
Không biết giờ này hắn đã ngủ chưa?
Viêm Chung Ly mới trở về từ Kim Sơn Tự, đã nghe qua chuyện của Quân Thành Thu.
Vốn là Quân thượng tiên muốn cùng y thương lượng chuyện giải quyết Quân Thành Thu ngay nhưng lại bị y khước từ.
Viêm gia nội bộ có biến cố, chuyện này hãy để thêm ít ngày nữa.
Quân thượng tiên cho dù không hài lòng nhưng cũng không thể nói thêm, tức giận rời khỏi.
Viêm Chung Ly rũ mắt nhìn đàn cá dưới ao.
Ngày ấy nhận được thư của Viêm Hạnh Muội y đã vô cùng cảnh giác.
Bất quá trong lòng lại lo lắng không ngừng, nhỡ như nàng thật sự xảy ra chuyện thì cũng không đành.
Đường đi Kim Sơn giống như đi Tây Thiên.
Viêm Chung Ly hẹn với Quân Thành Thu bốn ngày là điều bất khả thi.
Chỉ có Quân Thành Thu vốn chưa bao giờ biết những chuyện này sảng khoái gật đầu.
Vậy mà y vẫn đúng hẹn, bốn ngày sau về tới Đông Thành.
Viêm Hạnh Muội không có vấn đề gì, dù có điểm tức giận nhưng y vẫn thở phào.
Không có vấn đề gì vẫn tốt hơn có vấn đề.
Y không mang nàng về.
Cũng không nghỉ tới ba khắc, Viêm Chung Ly lập tức thượng mã quay về Đông Thành.
Vượt thiên sơn vạn dặm về tới quê nhà, nhìn thấy đại môn Viêm gia khép chặt, lặng lẽ buông xuống căng thẳng lo âu mấy ngày vừa rồi trong lòng.
Cách cánh cổng gỗ này, người kia bây giờ đang làm gì?
Nhưng Viêm Chung Ly cũng tức giận, tức giận vì Quân Thành Thu đã hẹn nhưng lại không đợi y.
Viêm Chung Ly đi một vòng, trong đầu miên man nghĩ ngợi vô thanh vô thức lại đi đến Tây viện.
Y đang đứng trước cửa phòng chứa củi.
Viêm Chung Ly hơi do dự, tiến đến sát ván cửa, dựa đầu vào lắng tai nghe.
Y đã về từ chiều nhưng không đi xem Quân Thành Thu, âu cũng là có nguyên căn của nó.
Viêm phủ mấy ngày này đã không giống Viêm phủ mấy ngày trước, ngoại nhân tai mắt khắp nơi chỉ chờ y sơ hở sẽ lập tức bắt người đi.
Bên trong cơ hồ truyền ra tiếng hô hấp mỏng manh không đều.
Viêm Chung Ly đột nhiên bất an trong lòng, rạch một ít giấy dán cửa nhìn vào xem thử.
Một bóng người áo trắng nặng nề nằm chắn ngang cửa.
Một hắc y nhân vết thương loang lổ nằm sấp cách đấy mười bước chân.
Viêm Chung Ly chân mày nhíu chặt, trong lòng khẩn trương.
Y nắm lấy chốt cửa bằng sắt, hơi vặn cổ tay.
Chốt cửa trong tay cạch một tiếng mỏng rồi gãy đôi.
Tôn Huyền bị tiếng động nhỏ này làm cho tỉnh, cảnh giác hé mắt quan sát tình hình.
Cửa hơi hé, ánh trăng lùa vào phòng.
Quân Thành Thu đã sớm hôn mê đến quên trời đất.
Viêm Chung Ly nghiêng người tiến vào, nhìn thấy hắn bộ dạng này trái tim liền thắt chặt.
Viêm Chung Ly lật người Quân Thành Thu lại.
Thân thể mềm nhũn, lạnh buốt, không có phản ứng.
Y vén vén sợi tóc mai, vỗ vỗ hai má Quân Thành Thu, nhẹ giọng gọi: “Thành Thu? Quân Thành Thu..
” Quân Thành Thu nằm bất động thanh sắc trong vòng tay y, sắc mặt tái nhợt.
Viêm Chung Ly bắt đầu gấp gáp lại nhìn đến hai vết thương trên thân hắn.
Vết thương trên ngực vẫn như lúc chiều tối, chưa chuyển biến xấu.
Bất quá vết kiếm trên bụng vốn đã an phận lại hơi hơi rách ra.
Viêm Chung Ly căng thẳng, trên trán vã một tầng mồ hôi mỏng, xốc Quân Thành Thu lên vội vã muốn mang đi.
Tôn Huyền nằm trong góc nhìn thấy người tiến vào là Viêm Chung Ly nên không dám lên tiếng.
Bất quá lại nhìn thấy Viêm Chung Ly không nói không rằng muốn mang Quân Thành Thu đi, Tôn Huyền mới không nhịn được mở miệng: “Này Viêm công tử..
“
Viêm Chung Ly một chân đã đặt ra ngoài, quay đầu lại nhíu mày nhìn Tôn Huyền: “?”
Tôn Huyền thấy y nhăn mặt, không dám ngẩng đầu lên, thỏ thẻ nói: “Kia, sư tôn hình như là bị đói ngất.”
Viêm Chung Ly chân mày hơi giãn ra đôi chút, chân chân nhìn Quân Thành Thu một lát rồi mới đối với Tôn Huyền nói được một tiếng rồi rời đi.
Quân Thành Thu bị mùi cháo thịt thơm phức làm cho tỉnh.
Con mẹ nó ai nấu cháo thịt trước mặt người chết đói vậy? Vô liêm sỉ!
Cho dù toàn thân đình trệ, não bộ mọc nấm thì Quân Thành Thu vẫn theo bản năng của người chết đói hé mắt nhìn xem nơi phát ra mùi hương hấp dẫn kia là nơi nào.
Bất quá vừa mở mắt ra đã bị khuôn mặt phóng to trước mặt cùng xúc cảm mềm mại trên thân dọa sợ.
Con mẹ nó họ Viêm?! Họ Viêm đang nấu cháo thịt?! Con mẹ nó ta sảng rồi!
Quân Thành Thu vội vã nhắm mắt lại, phong bế giác quan tự dặn lòng: cháo thịt của Viêm Chung Ly vào thời khắc mấu chốt thế này tuyệt đối không được ăn.
Viêm Chung Ly thấy hắn tỉnh rồi lại nhắm mắt nằm yên, hơi hơi lo lắng ghé sát mặt vào mặt y kiểm tra.
Không nóng, không sốt, chẳng lẽ là còn đau? Quân Thành Thu vốn đang nhắm chặt mắt giả chết lại bị một cảm giác mềm mại thanh lãnh trên mặt làm cho giật nảy.
Hắn không nhịn được hé mắt ra nhìn.
Khuôn mặt lạnh toát như băng ngọc không tì vết của Viêm Chung Ly đang kề sát mặt hắn, da thịt cần kệ, nhiệt độ nóng bỏng.
Hơi thở lãnh đạm của y cùng hơi thở nóng bỏng mỏng manh của Quân Thành Thu hòa làm một.
Quân Thành Thu cảm thấy cho dù mình không sốt nhưng cũng bị làm cho sốt rồi.
Sợi tóc mai của y rơi xuống, cọ vào tai Quân Thành Thu khiến hắn một trận khổ nhịn.
Nhột, nhột quá, Viêm Chung Ly.
Thấy một bên Viêm Chung Ly áp mãi không có giấu hiệu muốn rời đi, một bên lại bị hương cháo thịt dày vò.
Quân Thành Thu rốt cuộc không nhịn được, hấp hấp cái mũi định lên tiếng.
Nhưng là hắn chưa kịp lên tiếng, cái dạ dày đã lên tiếng trước.
Cho dù da mặt của Quân Thành Thu tu luyện qua hàng nghìn năm đã đạt đến cảnh giới nói dối mặt không đỏ tim không đập cái mông không co rút thì lúc này cũng bị âm thanh của chính mình làm cho đỏ mặt.
Viêm Chung Ly hơi cười, rời khỏi khuôn mặt hắn.
Quân Thành Thu hơi hơi quẫn bách, mở miệng muốn lấp liếm vài câu: “Này..
” Bất quá vừa phát ra âm thanh, cổ họng đã truyền đến một trận đau xót.
Âm thanh biến dạng đến khó nghe.
Quân Thành Thu nhíu mày.
Viêm Chung Ly đang ở bên kia múc cháo cũng nhíu mày.
Y buông bát cháo, rót cho Quân Thành Thu một chén nước.
Nhìn đến miệng chén kề bên môi, hơi nước ẩm ướt sóng lên khóe môi khô nứt, Quân Thành Thu không nhịn được há miệng uống một ngụm lớn.
Uống xong xuôi, lấy tay quẹt miệng lại lờ đờ hướng Viêm Chung Ly, ánh mắt chờ mong.
Viêm Chung Ly không nói gì, đứng dậy đổi một chén nước to hơn đến.
Quân Thành Thu uống liền năm bát nước.
Hắn thỏa mãn ôm bụng, hơi nghiêng người nấc lên một tiếng.
Trong lúc chờ Viêm Chung Ly đi múc cháo lại cẩn thận quan sát một phen.
Căn phòng này không phải căn phòng ngày trước của Viêm Chung Ly.
Trang trí tinh xảo, màu sắc lấy trắng tím làm chủ đạo.
Quân Thành Thu vô cùng vừa ý.
Chỉ duy có một điểm không hài lòng là căn phòng này mọi cửa đều phong bế chặt chẽ, một con kiến cũng không lọt qua.
Trên người đã không còn bộ bạch y rách nát ngày trước, chỉ có một kiện trung y mềm mạnh thanh lãnh.
Bất quá có chút rộng.
Quân Thành Thu nghĩ nghĩ, có lẽ là của họ Viêm.
Nghĩ đến chuyện Viêm Chung Ly đổi y phục cho hắn, cái bụng Quân Thành Thu lại không nhịn được rọt rọt hai tiếng.
Quả nhiên vẫn là họ Viêm biết hầu hạ, bản tiên tạm chấp nhận ngươi.
Cổ áo vì rộng nên hơi phanh ra, lộ ra vết thương trên ngực trái đã được băng bó qua.
Viêm Chung Ly từ sau bình phong tiến vào, nhìn thấy Quân Thành Thu khôi phục dáng vẻ dương quang suất khí ngày thường, hơi mỉm cười.
Y đặt chén cháo lên bàn gỗ cạnh giường, nhàn nhạt nói: “Ăn đi.”
Mấy ngày liền không nghe được âm thanh của y, bây giờ đột nhiên nghe thấy Quân Thành Thu có chút sững sờ, có chút lúng túng không biết nói gì.
Quân Thành Thu quyết định ôm chặt bát cháo, vùi đầu hụng hục ăn không nói câu nào.
Viêm Chung Ly im lặng ngồi bên cạnh, sách không đọc trà không uống, lẳng lặng nhìn Quân Thành Thu.
“Chuyện ngươi là yêu quái cả thành đã biết.
Đã sớm có người mời một đống pháp sư đạo sĩ về, còn kinh động đến quan binh.”
Quân Thành Thu đang ăn, bất chợt sững lại, ngẩng đầu lên.
Con mẹ nó tên trời đánh kia thật năng suất, mới có hai ngày mà cả thành đã biết!
Hắn với tay lấy chén trà phía xa tu ừng ực, nghiêm túc nói với Viêm Chung Ly: “Chẳng qua là ông trời muốn ta chết.
Chắc ngươi cũng nghe về tiểu tử Tôn Huyền kia rồi.
Về y ta không có gì biện hộ với ngươi, chẳng là y vô tội, không đáng chết.” Nhắc đến Tôn Huyền, Quân Thành Thu chợt nhớ ra, hỏi: “Tôn Huyền thế nào rồi? Cái người áo đen ở trong phòng chứa củi cùng ta, y bị thương rất nặng.”
Viêm Chung Ly bóp trán, nói: “Y vẫn ở phòng chứa củi.
Ta đã sai người xử lí vết thương cho y.” Quân Thành Thu thở phào, cảm ơn một tiếng.
Viêm Chung Ly: “Ngươi có nghĩ xem vì sao đột nhiên có người mất công chuẩn bị để vu cho ngươi tội giết người không?”
Quân Thành Thu lắc đầu: “Hiện chưa rõ.
Việc này cần suy nghĩ thêm.
Nhưng quan trọng hơn là ta phải bảo hộ được cái mạng của tiểu tử kia.”
Viêm Chung Ly thái dương hơi gồng lên, bất quá âm thanh vẫn nhàn nhạt: “Ở ngoài kia đều cho rằng ngươi là yêu quái, hại chết cả Nghiêm gia.
Bây giờ chỉ cần ta bước chân ra cửa là có người đòi ta giao người ra để bọn họ xử trí.
Quân Thành Thu, trước mắt cái mạng của ngươi còn khó giữ.”
Quân Thành Thu không để tâm lắm: “Nghiêm Phó Bằng thế nào?”
“Không có động tĩnh gì, không thêm dầu vào lửa, không kích động quần chúng.”
Quân Thành Thu cùng Viêm Chung Ly đều tự giác nảy ra nghi vấn trong lòng.
Dựa vào phản ứng của Nghiêm Phó Bằng ngày trước ở trong từ đường, Quân Thành Thu dám đảm bảo gã sẽ phanh thây hung thủ.
Bất quá khi ấy cái chết của Tư Dung chỉ là một cái chết bình thường, bây giờ biến thành một vụ sát hại Nghiêm Phó Bằng lại vẫn im lặng như thế quả thực khiến người ta chú ý.
Quân Thành Thu ăn hết bát cháo, vén chăn muốn đứng dậy.
Viêm Chung Ly đuôi mày nhướn lên, trầm giọng hỏi: “Đi đâu?”
Quân Thành Thu sửa sang lại y phục lỏng lẻo, nói: “Ngươi đâu thể chứa chấp ta mãi được.
Ta sẽ quay về Tây viện chờ bọn họ xử trí.
Đây là vấn đề của ta, không thể liên lụy ngươi.
Nếu ngươi không giao ta ra, không biết chừng họ san bằng đại môn của ngươi lúc nào không hay.
Ta bị nhốt nhưng ta biết mà, Viêm Chung Ly.
Ngày hôm nay ngươi vừa về tới đã bị gây sức ép rồi.
Ngày mai ngươi cứ nói với bọn họ, tự ta sẽ giải quyết.”
Viêm Chung Ly đứng dậy, cao hơn Quân Thành Thu quá nửa cái đầu.
Ánh mắt y âm lãnh, khuôn mặt trầm trọng cực điểm.
“Tại sao không đợi ta?”
Quân Thành Thu mỉm cười: “Xin lỗi, là ta sai.
Nên bây giờ không thể liên lụy ngươi thêm nữa.”
Viêm Chung Ly hai hàm răng cắn chặt, chân mày cau lại.
Hồi lâu, y cởi ngoại bào khoác lên vai Quân Thành Thu, giọng nói phảng phất tựa hư không: “Ta không muốn ngươi chịu dày vò, Thành Thu.”
Quân Thành Thu bị lấp lánh nơi đáy mắt của y làm cho bất động, đầu óc đình trệ.
“Ta chết thì không sao, nhưng tiểu tử kia chết rồi là có chuyện.” Quân Thành Thu miễn cưỡng cười cười.
Đúng là như vậy, hắn chết thì không sao, coi như hết thiên kiếp.
Nhưng Tôn Huyền thì khác, nếu y chết là chết thật, không thể hồi sinh.
Viêm Chung Ly nội tâm đấu đá dữ dội, cuối cùng xoay người ra cửa, đầu cũng không ngoảnh lại.
“Cần gì hãy nói với ta, ta sẽ giúp ngươi.”
Quân Thành Thu đợi y đi rồi, ngồi thêm một lát mới đứng dậy.
Y phục mới ở trên bàn, vừa vặn từng li.
Bạch bào phiêu diêu, thắt lưng tử sắc.
Hắn lưu luyến cầm ngoại vào màu bạc của Viêm Chung Ly, khóe môi hơi trùng.
Hồi lâu, Quân Thành Thu đặt lại kiện y kia trên bàn, xoay người ra cửa đi về phía Tây viện.
Trời tờ mờ sáng, Quân Thành Thu đẩy cửa vào.
Tôn Huyền vẫn nằm bất động thanh sắc trên đất, thấy hắn chỉnh chu trở về thì mừng rỡ kêu một tiếng: “Sư tôn!”
Quân Thành Thu ngồi xuống cạnh y.
Các vết thương đã được băng trắng, xử lí kĩ càng.
Quân Thành Thu bật cười, gõ gõ đầu Tôn Huyền: “Ngồi dậy được rồi.”
Tôn Huyền nghe lệnh cấm được xóa bỏ, lập tức xoay người ngồi dậy.
Quân Thành Thu xoa đầu y: “Còn đau không?” Tôn Huyền vô tư lắc đầu.
Quân Thành Thu gật gật đầu, trịnh trọng nói: “Ngày mai bọn họ sẽ tới xử lí chúng ta.”
Thấy Tôn Huyền mặt thoáng chốc cứng đờ, Quân Thành Thu ha hả cười, vỗ vỗ vai y: “Yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không chết.
Bất quá ngày mai ngươi đừng vận linh lực.
Đừng kích động bọn họ cho rằng ngươi là yêu quái thêm.
Mọi chuyện để ta.” Tôn Huyền ngoan ngoãn gật đầu.
Quân Thành Thu khép cửa lại, muốn nằm xuống nhưng lại không nỡ làm bẩn bộ y phục này, duy trì tư thế ngồi xổm suốt hai canh giờ.
Rảnh rỗi là lại có thời gian nghĩ ngợi lung tung.
Quân Thành Thu phát hiện ra những lần hắn và Viêm Chung Ly ở một chỗ đều là hắn bị thương được họ Viêm kia nhặt về.
Hắn ngồi trên giường, Viêm Chung Ly ngồi trên chiếc ghế gỗ bên cạnh.
Quân Thành Thu hạ quyết tâm, nếu lần tới có gặp lần cuối, nên đổi mới để tạo ấn tượng lâu dài.
Sáng sớm nắng nhạt.
Sương sớm nhỏ giọt lên cánh hoa.
Quân Thành Thu đã sớm bình định tâm trạng, nghiêm chỉnh ngồi trong phòng chờ người tới lôi đi.
Giờ ngọ, mặt trời gay gắt trên cao.
Mặt đất hừng hực tỏa nhiệt.
Quân Thành Thu cau mày, giữ nguyên tư thế, tiếp tục chờ đợi.
Xế chiều hạ phong mơn man.
Nắng ngả vàng đổ về đằng tây.
Quân Thành Thu chân mày nhíu chặt cực điểm, cắn chặt hai hàm răng, không nhúc nhích một li.
Suốt một ngày hôm sau đó, Tây viện yên tĩnh như không.
Một bóng nha hoàn hay tiểu tư cũng không thấy.
Im lìm tĩnh lặng như chốn hưởng thú vui thuần lạc.
Chỉ có Quân Thành Thu trong lòng đã sớm gấp đến không thể chờ thêm.
Hắn đạp cửa ra ngoài, vốn đã chuẩn bị để nhận vài quyền cước rồi lôi đi bất quá lại chẳng có ai.
Tây viện sạch sẽ, không có một bóng người.
Khắp nơi đều trầm lặng đến mức Quân Thành Thu nghe thấy được tiếng tim đập của mình.
Quân Thành Thu chạy thêm vài bước nữa qua sân, chỉ thấy Tây viện khép chặt cửa gỗ lớn, một con kiến cũng không lọt qua.