Bất Quá Tư Quân

Chương 14


Đọc truyện Bất Quá Tư Quân FULL – Chương 14


Giữa hạ tiết trời oi nồng nóng bức.

Quân Thành Thu cùng Tôn Huyền bị nhốt ở đây cũng đã hai ngày.

Viêm Chung Ly đi cũng đã bốn ngày.

Nếu đúng hẹn, một hai hôm nữa sẽ trở về.

Tôn Huyền đã hồi phục tương đối.

Hình dạng kì lân đã thu lại gần hết, chỉ còn một mảng da sau lưng vẫn chưa trở lại bình thường.

Các vết thương nhỏ thì đã khép miệng, lớn thì đang kết vảy.

Chỉ có vết thương do bị que sắt đâm sau lưng là vẫn đáng lo ngại.

Lưng Tôn Huyền như bị khoét mất một lỗ.

Phần thịt xung quanh bầm dập nhão nhoét.

Quân Thành Thu đã dùng que sắt khoét chỗ thịt ấy đi nhưng chính giữa cái lỗ ấy vẫn là một mảng thịt đỏ tươi ngậm máu.

Chỉ cần Tôn Huyền hơi xoay người sẽ lập tức ộc máu tươi ra.

Tôn Huyền nằm sấp trên mặt đất, vết thương sau lưng đã buộc chặt, tạm ổn định đôi chút.

Vốn là không còn gì để xé ra băng bó nữa nên Quân Thành Thu đành hi sinh thắt lưng đang buộc ngực mình để tạm cầm máu cho Tôn Huyền.

Bất quá đây không phải kế sách lâu dài.

Thắt lưng của hắn đã thấm máu, cứ buộc như vậy lâu ngày sẽ sinh nhiễm trùng, còn rắc rối hơn gấp vạn lần.

Tiểu tử này tuy rằng là tiên thân nhưng nguyên thân không phải hình người cho nên tốc độ phục hồi nhân hình tượng đối chậm.

Cũng may đến sáng ngày thứ hai cũng không còn hôn mê nữa, có thể tỉnh táo gọi Quân Thành Thu một tiếng sư tôn.

Bây giờ phỏng chừng là xế chiều, dương quang hồng rực chiếu qua ô cửa cao cao.

Quân Thành Thu vật vờ nằm giữa nhà, thân trên còn mỗi một kiện trung y mỏng manh.

Vết thương trên ngực không còn được che đậy gì, hở ra một miệng lỗ to bằng đầu đũa.

Miệng vết thương đã biến đen, cơ hồ nhìn thấy máu thịt bên trong lẫn lộn thối nát trực chờ rỉ máu.

Quân Thành Thu há miệng hớp từng ngụm không khí.

Ngay cả chửi thề trong đầu cũng uể oải không có khí lực.

Con mẹ nó vốn là nghĩ không sao rồi nhưng cư nhiên cái lỗ trên ngực càng ngày càng đỏng đảnh, càng ngày càng khó hầu, mới một chút như vậy đã muốn nhiễm trùng rồi!
Con mẹ nó cứ cho hắn một kiếm xuyên tim còn sảng khoái hơn dùng cái que sắt kia đâm vào một đốt!
Tuy rằng một bên kịch liệt mắng chửi như thế nhưng Quân Thành Thu cũng tự hiểu rõ trong lòng.

Trong hoàn cảnh như thế này chưa lở loét sinh giòi bọ đã là may mắn chứ đừng nói đến nhiễm trùng thông thường.

Quân Thành Thu hơi cong người muốn ngồi dậy lại bị đau đến trợn mắt há mồm, nằm vật xuống.


Ta kháo! Cư nhiên lại quên mất tiểu tổ tông trên bụng!
Mấy ngày nay vết thương đã khép miệng lại, Quân Thành Thu vốn quên mất sự tồn tại của nó.

Nhưng như thế không có nghĩa là vết kiếm này xong rồi.

Quân Thành Thu chợt thấu hiểu sâu sắc cái gì gọi là chó cắn áo rách.

Mấy vạn năm nay hắn ăn khoẻ ngủ ngon không sứt mẻ miếng nào vậy mà lại vào những lúc như thế này thương đau chồng chất!
Quân Thành Thu tặc lưỡi.

Thôi thôi, âu cũng là đang chịu thiên kiếp chứ có phải hạ phàm vi hành đâu mà bất bình mấy chuyện này.

Hắn nghiêng đầu ngắm Tôn Huyền đang ngủ bên cạnh.

Trong dạ dày cuộn trào từng cơn.

Cảm giác bủn rủn vô lực truyền khắp tứ chi.

Ọc ọc ọc.  .
Quân Thành Thu bặm môi, trong đầu chửi ầm lên.

Thao! Mấy người cho rằng ta là yêu quái nên không cần ăn cơm đúng không?! Con mẹ nó mấy người vô lương tâm, ta còn chưa có nhận mình là yêu quái đâu!
Nếu là tiên thân, ít nhiều cũng có luyện qua thuật ích cốc, tức là không cần ăn uống.

Giống như Tôn Huyền bây giờ không ăn cũng không sao.

Nhưng Quân Thành Thu bây giờ đích thực là phàm nhân, không ăn là chết.

Huống chi đã hai ngày mệt mỏi chưa được ăn gì.

Quân Thành Thu mắt hoa tai ù, bụng dính vào lưng, vì đói mà lả đi.

Trong cơn mê sảng, Quân Thành Thu lại mộng thấy một bàn đầy mỹ thực.

Một bàn đầy mỹ thực này là ở yến tiệc của Vương Mẫu mấy trăm năm trước.

Thịt dê nướng vàng óng giòn tan.

Đào tiên tươi ngon mọng nước.

Rượu Tình Tuyết ủ nghìn năm ở Băng Thái Cực.

Mỹ nhân oanh yến váy áo lộng lẫy ca vũ trợ hứng, náo nhiệt ngất trời.

Quân Thành Thu lúc ấy đối với những món trên bàn còn có phần lạnh nhạt.

Bây giờ nghĩ lại thật tự muốn vả cho mình vài cái.

Đây thật đúng là con mẹ nó quả báo!
Quân Thành Thu ngoại bào trắng tinh, thắt lưng màu tím.

Tóc cột lại cao cao phía sau.

Khuôn mặt bừng bừng khí khái lẫm liệt.

Khoé môi cùng đuôi mắt thường trực cong cong.


Trong tay vung vẩy Càn Đình búa.

Tư thái đạo mạo phong tình cưỡi mây bay đến.

Nhờ khuôn mặt mấy trăm năm liền là thương hiệu của Bát Vân, Quân Thành Thu lúc ấy không biết đã khuynh đảo trái tim biết bao tiên nam tiên nữ.

Nói ra thì có chút khó tin nhưng pháp khí của Quân Thành Thu đích thị là một cây búa, Càn Đình búa.

Tuy rằng ngoại hình của Quân Thành Thu thon dài lại trắng trẻo, trông qua là loại thư hương văn nhược quen cầm bút không biết cầm đao nhưng chính xác thì Quân Thành Thu là một tiểu chiến thần.

Vì sao lại là chiến thần? Là vì Quân Triết Minh, phụ quân của Quân Thành Thu là một chiến thần.

Vì sao lại là tiểu chiến thần? Vì tuy rằng Quân Thành Thu mang trong mình dòng máu chiến thần nhưng lại không thiết tha chém giết.

Một lòng chỉ muốn tiêu dao thưởng ngoạn.

Kĩ năng cùng lực chiến thiên bẩm mai một hao mòn dần.

Dẫn đến Quân Thành Thu nếu so với một chiến thần tiêu chuẩn thì không có cửa tỉ thí đến hiệp ba.

Nhưng nếu so với các thần quân bình thường thì Quân Thành Thu vẫn có thể đắc ý hơn đôi chút.

Quân Triết Minh đã từng rất đau đầu về chuyện này, tìm đủ mọi cách để khơi lên bản năng hung mãnh trong Quân Thành Thu nhưng đều không thành công.

Lâu dần cũng không còn ai nhớ hắn là chiến thần nữa.

Càn Đình búa này từ lúc tiếp nhận đến nay công dụng chủ yếu vẫn chỉ là để Quân Thành Thu tăng độ ngầu.

Đúng là Càn Đình búa con mẹ nó ngầu vô cùng!
Càn Đình búa kích thước không quá vĩ đại, tương đối vừa tay.

Búa màu tím đậm.

Hoa văn trên búa đều dùng bạc để khảm lên, kim quang chói sáng.

Cây búa này đi cùng với ngoại bào trắng tinh viền tím của Quân Thành Thu đã biến thành truyền kì trong Tiên giới.

Quân Thành Thu vén vạt áo, tiêu sái ngồi xuống.

Không cần hắn đợi lâu, ngay lập tức đã có một bầy tiên nga tới bồi hắn uống rượu.

Các nàng hai mắt sóng sánh phong tình, ẩn ý liếc Quân Thành Thu.

Quân Thành Thu cao hứng, uống đặc biệt nhiều.

Cho dù tửu lượng của Quân Thành Thu là hàng cao thủ hiếm có trên Tiên giới nhưng cũng bị các nàng chuốc đến ngà ngà say.

Lúc hắn chuẩn bị ra về, toàn bộ Lục Vân vốn đang rất quy củ hài hòa ăn uống lại nổi lên một trận hoan nháo.

Yến mở trên Lục Vân, đủ để thấy khách mời toàn những vị đạo mạo cổ hủ, giơ tay nhấc chân đều coi trọng khí chất.

Bây giờ lại ào ào như trời sập đến nơi, quả là khiến người ta hiếu kì.


Quân Thành Thu hai má hồng hồng.

Đôi mắt hoa đào vì say mà phá lệ sáng lấp lánh.

Hắn môi đỏ mân côi, ôm theo Càn Đình búa tới xem kịch vui.

Trong phút chốc nhìn thấy sự tình diễn ra trên đài cao, Quân Thành Thu liền minh bạch. 
À, ra là Ly Quang, Ly Quang thượng thần.

Quân Thành Thu vốn cũng không biết Ly Quang trông thế nào, hình dạng ra sao nhưng vừa rồi đích thân Vương Mẫu đã nói rồi, còn nói vô cùng khoa trương: “Hân hạnh kính đón Thượng thần hạ yến!”
Thượng thần ấy mà, không cần xưng tên.

Nói tới hai chữ thượng thần này là đủ hiểu rồi.

Cho nên vừa rồi chúng tiên mới loạn như vậy.

Quân Thành Thu ôm búa Càn Đình, khoanh tay dựa vào một cái cột trong góc, thư sướng ngắm kì quan nghìn năm không có.

Kì quan là cái gì chứ, chẳng qua là xem xem mặt mũi Ly Quang tròn méo thế nào mà thôi.

Y vận bạc bào phi ngân.

Vóc người dày dạn cao ngất.

Bờ vai cùng cánh tay ẩn ẩn hữu lực.

Đầu không đội đĩnh mão cầu kì, chỉ tùy tiện buộc lên hai lọn tóc bên mai.

Tư thái tao nhã thận trọng.

Bất quá những thứ này vẫn chưa truyền kì bằng khuôn mặt của y.

Quả nhiên là tạo hóa không ngược đãi y cái gì, hoàn hảo tới từng sợi tóc.

Đôi mắt hẹp dài thâm trầm, đồng tử mơ hồ ánh xanh.

Sống mũi cao thẳng lãnh bạc.

Khuôn cằm cương nghị góc cạnh.

Đôi môi mỏng hơi mím.

Dường như y bị sự huyên nháo nơi này làm phiền, chân mày hơi nhíu lại.

Quân Thành Thu tự vỗ tay tán thưởng liên hồi.

Quả nhiên là kì cảnh! Mỹ nhân cao quý lãnh diễm!
Ly Quang không nán lại lâu, chỉ uống một chén rượu rồi vội vã rời đi.

Y thực sự bị không khí náo nhiệt này làm phiền.

Lúc y lướt qua dãy bàn yến, ánh mắt y như có như không lướt qua Quân Thành Thu.

Chỉ là thoáng qua một khoảnh khắc, Quân Thành Thu vốn không để vào lòng.

Sau yến tiệc ngày ấy, chúng tiên khắp nơi đều rì rầm to nhỏ bàn tán về sự xuất hiện chóng vánh của Ly Quang.

Khi ấy Quân Thành Thu còn cùng Lăng Lam suy đoán một trận liên hồi ba ngày.

Bất quá chuyện này chỉ là một sự tình nhỏ, vô tiền khoáng hậu, làm sao tìm được đáp án.

Nguyên cớ làm sao cũng chỉ có thân chủ biết rõ.

Quân Thành Thu bị tiếng muỗi kêu vo ve cùng tiếng gọi thỏ thẻ của Tôn Huyền làm tỉnh.


“Sư tôn.  .  sư tôn?”
Quân Thành Thu nhíu mày, gian nan mở mắt rồi lại nhắm mắt.

Giọng nói khản đặc do thiếu nước ồm ồm dọa người: “Có chuyện gì? Lưng đau?”
Tôn Huyền bất động nằm trên mặt đất, thì thầm nói: “Không phải, thấy người nằm lâu không nhúc nhích nên ta lo lắng thôi.

Người không sao chứ?”
Quân Thành Thu chống đỡ cái bụng đói, lồm cồm bò dậy ngồi tựa lưng vào ván cửa thở phì phò nói: “Ta không sao, chỉ sắp chết đói.” Tôn Huyền áy náy, bặm bặm môi muốn bò dậy giúp đỡ lại bị Quân Thành Thu quát cho một tiếng, lập tức nằm im bặt.

Tôn Huyền: “Sư tôn, vừa rồi có hai tên tiểu tư đứng ngoài cửa.

Chúng nói cái gì đó hình như Viêm gia chủ chiều nay đã về đến Đông Thành rồi.”
Quân Thành Thu đang uể oải nghe được ba chữ Viêm gia chủ lập tức dựng thẳng lỗ tai.

Quân Thành Thu: “Con mẹ nó tin tức trọng điểm như vậy sao bây giờ mới nói?!”
Tôn Huyền oan ức: “Người vẫn ngủ suốt mà..


Quân Thành Thu không so đo với Tôn Huyền nữa, đầy người phấn chấn bắt đầu động não.

Họ Viêm về rồi, trước mắt là có cơ hội được ăn cơm.

Sau là có thể thông qua hắn làm rõ chuyện của Nghiêm Phó Bằng, cứu lấy hai cái mạng một già một trẻ này.

Quân Thành Thu càng nghĩ càng vững tin, tâm trạng tốt lên hẳn.

Còn ư ử ngâm nga mấy bài hí cổ.

Tôn Huyền quan sát toàn bộ quá trình biến hóa biểu tình của hắn, đắn đo một hồi mới dám lên tiếng: “Sư tôn, có chuyện gì vui sao?”
Quân Thành Thu cao hứng, trả lời y: “À, không có gì.

Chỉ là bao gạo của chúng ta đã về rồi.”
Sau khi nói ra lời này, nét cười trên mặt Quân Thành Thu nháy mắt cứng lại.

Không ổn rồi không ổn rồi.

Từ lúc nào ta lại trông mong vào họ Viêm kìa nhiều như thế? Vốn đã thề không kéo y vào chuyện này, giờ y có về hay không cũng không quan trọng.

Hơn nữa y đã về từ chiều, đến giờ vẫn không tìm hắn.

Không biết chừng đã bàn bạc xong với Quân giả tiên xem giết hắn thế nào rồi.

Quân Thành Thu nghĩ đến đây liền ủ rũ.

Nếu Viêm Chung Ly nghe được tin hắn là yêu quái hại người, không biết có hận không thể một kiếm xuyên tim hắn hay không?
Càng nghĩ càng buồn, Quân Thành Thu ôm một bầu thất vọng nằm xuống chân cửa.

Bao gạo của chúng ta lại bay đi rồi.

Không không, vốn là chúng ta làm gì có bao gạo nào chứ.

Gạt Viêm Chung Ly ra khỏi đầu, tự tát cho mình vài cái Quân Thành Thu mới lại bắt đầu nghĩ kế sách cứu thân.

Nhân lúc còn chưa chết đói phải mau chóng kiếm được cái gì đó bỏ vào bụng.

Nếu không chỉ sợ tới khi Viêm gia chủ cùng Quân giả tiên bàn bạc xong xuôi hắn đã không còn mấy lạng thịt quắt nữa rồi.

Lại tránh cho lưu truyền điều xấu, mang tiếng dơ ngàn đời là yêu quái chết đói.

Bất quá cổ nhân có câu, có thực mới vực được đạo.

Quân Thành Thu chưa nghĩ được cái gì ra hồn, miên man một lát rồi lại thiếp đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.