Đọc truyện Bát Phú Lâm Môn – Chương 127: Sói theo dõi dê
Hắn thật sự đã đến, Thuần Vu San San khả ái của ta.
Giờ phút này,trong đôi mắt hồ ly kia như đang muốn câu hồn đoạt phách, thủy quang lóng lánh, con ngươi lưu động, vừa như kích động, lại thêm sợ
hãi, còn có chút hưng phấn, lại có phần bất an, nửa lo được nửa lo mất,
niềm vui bất ngờ cùng với sự khẩn trương tương quấn quít, làm cho vẻ mặt của Thuần Vu San San trở nên phức tạp.
Ta cười
đivào, Để xuống màn xe, trong lúc vô tình thấy được Phong Thanh Nhã đứng trước cửa nhìn hướng này, trên mặt của nàng có chút kinh ngạc, nàng
thấy San San sao?
Xe ngựa chuyển động, màn
xe hé mở, Phong Thanh Nhãthật lâu lập với hộ quốc cửa phủ trước, chưa có trở về chuyển.
“Nguy rồi, Phong Thanh Nhã thấy
được ngươi rồi.” Ta nói, sau đó nhìn về phía San San, “Vạn nhất nàng nói cho Hoàng thượng biết ta và ngươi có tư tình, thì làm sao bây giờ?”
mắt cười nheo lại , vẻ mặt xấu xa.
“Này! Này! Thê chủ!” Thuần Vu San San rốt cục đã nhận ra ta, đồng thời hắn định nhào
đến bên ta, ta nhấc chân đá văng hắn: “Đừng có kích động! Đừng kích
động! Bình tĩnh, bình tĩnh.”
Thuần Vu San San tự
nhiên không phải thực sự muốn ôm ta, ta cùng với hắn vẫn luôn có một
đoạn gian tình mập mờ không rõ.
Thuần Vu San San lui về tại chỗ híp đôi mắt hồ ly lại, vuốt cằm, Gương mặt không thể
tin nổi được nhìn ta. Hắn vung tay lên, hướng mặt ta sờ sờ: “Nàng dùng
thuật dịch dung gì thế.”
“Bộp”, ta đẩy tay của
hắn ra, hướng hắn vẫy vẫy, hắn hiểu được trườn đến trước người ta, ta và hắn chụm đầu vào mọt chỗ, nói thì rì rầm thì thầm .
“Ta tìm ngươi có việc.” Ta nói.
“Ai… thật đau lòng. Có việc mới nhớ tới ta.” Thuần Vu San San than khóc.
“Đâu có mà.”
“ừm ta biết, thức ăn ta…” Thuần Vu San Sancầm cái giỏ thức ăn lên, đột
nhiên, hắn ôm lấy cái giỏ, “Nhưng ta muốn nàng nói cho ta biết có chuyện gì xảy ra. Nàng rốt cuộc là ai, Hoàng thượng có biết không? Nàng bây
giờ rốt cuộc là người của ai?”
Nháy nháy mắt, Thuần Vu San San hỏi luôn một vài vấn đề.
Đang lúc này, bên ngoài màn xe truyền đến một tiếng ho khan: “e hèm… hèm…hèm…”
Thuần Vu San San lui thân thể ra, sau đó lnhìn thấy họ Thuần Vu Tử Thần thò
đầu vào thăm dò, nhăn mặt, nhướng mày: “Ôi ôi, các ngươi hiện tại đang ở chỗ nào…để ý chút đi…” Họ Thuần Vu Tử Thần nói chuyện giống như làm kẻ
trộm vậy. Giống như ta và San San yêu đương vụng trộm, làm cho người làm đại ca như hắn thật khó xử.
“Ca, huynh xấu hổ cái gì, ta cùng Phiêu cô nương đang nói chính sự đấy, huynh đoán mò cái gì chứ.”
“Đệ, aizz! Ta bây giờ là đang quay về hoàng cung ngay hay là đợi thêm lúc
nữa!” Thuần Vu Tử Thần có điểm bực mình , chắc hẳn hắn nghĩ hai bọn ta
có chuyện giấu hắn, cho nên sinh ra hờn dỗi
“Đi chỗ nào?” Thuần Vu San Sanhỏi ta, ta nhìn thoáng qua cái giỏ: “Đương nhiên hồi cung, cùng ăn với Dật Phi.”
“Dật, Dật Phi? Ôi khụ khụ…” Thuần Vu San San kinh ngạc há mồm không chịu hô hấp. Chi nên bị ho khan mãnh liệt.
“Ai! Tùy mấy người!”Thuần Vu Tử Thần buồn bã nói xong ,liền buông màn xe xuống, tiếp tục đánh xe ngựa.
Ta vỗ phía sau lưng của Thuần Vu San San : “Đừng kinh ngạc như vậy mà,
hiện tại ngươi hẳn là biết ta là người của ai, ta không phải dịch dung. Mà là Tá Thi Hoàn Hồn” nói đến Tá Thi Hoàn Hồn, giọng điệu của ta
chuyển sang âm trầm. Mặt Thuần Vu San San lập tức chuyển sang trắng
bệch: “Mượn, Tá Thi Hoàn Hồn… ?” Thuần Vu San San ôm chặt thân thể của mình, sợ hãi nhìn ta.
Hoàn toàn không thèm để ý bộ dáng sợ sệt của Thuần Vu San San, ta tiếp tục nói: “Ta mơi chỉ nói
cho ngươi và Dật Phi biết, khụ… khụ, Hoàng Thượng và ngươi cũng khá
thân thiết. Cho nên ngươi một chút hắn yêu thích cái gì?” Một bàn tay từ từ sờ lên cằm của ta, khóe mắt ta giật giật, hắn sờ sờ: “Có cằm…” ( dân gian đồn đãi: quỷ không có cằm )
“Ta không phải quỷ nữa rồi!”
Thuần Vu San San thu hồi tay lại, lại sờ cằm mình lần nữa, nhướng mày: “Thê
chủ, nàng đùa bỡn ta. Có phải ngay từ đầu nàng đã là người của Hoàng
Thượng không?”
Xem ra Thuần Vu San San nghĩ ta Tá Thi Hoàn Hồn là nói dối. Là trêu đùa hắn.
“Thôi, lấy trí thông minh của ngươi như vậy ta cũng không hy vọng ngươi sẽ
hiểu được. Được rồi, ngươi vẫn còn chưa trả lời vấn đề của ta, Hoàng
thượng thích cái gì?”
“Nàng… Muốn lấy lòng Hoàng
thượng?”đôi mắt hồ ly xinh đẹp của Thuần Vu San San xinh đẹp trợn tròn,
trong mắt mang xuất hiện một tia cảm khái, “Đây hẳn là lần đầu tiên nàng lấy lòng một người đàn ông .”
“Không được à?”
Ta nháy mắt với Thuần Vu San San, mí mắt Thuần Vu San San cụp xuống,
cười khẽ được gật đầu: “Có thể, đương nhiên là có thể…” “Được rồi, gần
đây ngươi có bận gì không? Có thể … ra khỏi kinh thành hay không?” Ta
chuyển giọng điệu hỏi hắn.
Thuần Vu San San dường như cảm giác được cái gì đó, ngẩng mặt: “Chuyện gì thế?”
Ta nhíu nhíu mày: “Lúc đầu Hộ Quốc phu nhân đi trộm bảo vật Linh Lung kia ngươi có theo dõi hay không?”
“Cái này..“ Thuần Vu San San lâm vào hồi ức nhớ lại, sắc mặt khẽ biến gật gật đầu.
“Khi bọn Nam Cung Thu Nguyệt cứu ta hình như trong một gian ngôi miếu đổ
nát, bọn họ ở đó chữa thương cho ta….” Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy
Nam Cung Thu Nguyệt, nam nhân duy nhất đem lại nỗi sợ hãi cho ta.
“Thê chủ?” Thuần Vu San San gọi ta một tiếng, ta hoàn hồn: “A, ta thất
thần , chính ở trong cái miếu kia, ta có dấu một miếng ngọc bội, ngươi có thể đi lấy giúp ta hay không?”
“Ngọc bội?”
Thuần Vu San San có chút kinh ngạc, “Nàng, nàng để cho ta đi lấy?” Thuần Vu San San tựa hồ bởi vì ta phó thác cho hắn đi lấy ngọc bội mà mừng
rỡ.
“Đúng vậy, chuyện này ta không muốn cho bất
luận kẻ nào biết, bạn bè của ta không nhiều lắm, cũng không thể để cho
Dật Phi đi được.” Ta cười, nhớ đến Dật Phi, trong lòng vui vẻ, sự vui vẻ này là hắn cho ta.
Nhưng vào lúc này,
trong đôi mắt xinh đẹp kia của Thuần Vu San San lộ ta tia hâm mộ,bộ dáng hắn ngơ ngác làm cho ta không thích ứng được.
“Đừng ngẩn người nữa.” Ta vỗ hắn, “Dắt Nguyệt Dao đi cùng, thuận tiện du sơn ngoạn thủy.”
“Đúng vậy, đó là một ý kiến hay.” Thuần Vu San San vỗ một cái vào thành ghế.
“Ehem.. hèm hèm…” Bên ngoài lại là một hồi ho khan, Thuần Vu San San thở dài
một tiếng: “Đại ca của ta a, sao lại không giống ta chút nào thế, thế mà lại là người cùng chung một mẹ với ta a.”
“Ca,
lại làm sao thế.” Thuần Vu San San hô. Xe ngựa đã dừng lại, bên ngoài
truyền đến âm thanh buồn bã của Thuần Vu Tử Thần: “Đến hoàng cung rồi.”
“A.” Thuần Vu San San đem cái giỏ đưa đến tay ta, nhưng không thu tay lại,
mà là chăm nhìn thoáng qua ta: “Hoàng thượng thích nhất chính là nàng, cho nên đừng rời bỏ hắn.”
Ta ngây ngốc. Hắn cái giỏ ra: “Yên tâm, ta sẽ đem ngọc bội đến cho nàng.”
“Ách… được…” Lời Thuần Vu San San nói làm tim ta đập mạnh, Hiên Viên Dật Phi thật sự đã thích ta rất lâu , đã lâu rồi.
Hôm nay trở về có chút muộn, khi đến Ngưng Hương viện thì Hiên Viên Dật
Phi đã ngồi ở trên bàn thức ăn chờ ta, trong lòng có chút cảm động, một
người đàn ông, một hoàng đế. Đang đợi ta về nhà ăn cơm.
Hắn đôi mắt nửa cụp, hai tay để trong ống tay áo, trên mặt tuấn mỹ không có bất kỳ biểu hiện nào, nhưng ta lại có thể cảm giác được sự lo lắng của hắn, nhìn hai hàng lông mày của hắn nhíu lại .
“Dật Phi.” Ta gọi hắn, lập tức, hắn ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt lướt qua
một tia an tâm, gương mặt dần trở nên êm dịu.
“Chàng đang lo lắng cho ta?” Ta đem cái giỏ cùng với sách để lên trên bàn.
Hắn nhìn ta, trong mắt lộ ra tia lo lắng: “Nàng về muộn.”
„Ừm, Chiều ta có quay lại cung lấy cho Hậu Huyền một cây Nhân Sâm, sau đó
cùng với Phong Thanh Nhã đi dạo đi dạo phố. Cho nên về có chút muộn.”
Hiên Viên Dật Phi nhíu mi, nhìn về phía cái bàn: “Vậy ăn cơm đi.”
“Chàng tức giận?” Ta cười đến trước mặt hắn, hắn cầm bát cơm để trước mặt ta, tránh không trả lời vấn đề của ta.
Ý nghĩ phá rối từ trong lòng phát ra, ta cắn cắn môi, tiếp tục nhin hắn: “Vậy thì chàng ghen sao?”
“A, Phiêu, chắc nàng đói bụng rồi.”trên gương mặt trắng của Hiên Viên Dật
Phi bò lên một tầng hồng. Đưa đôi đũa cho ta.
Ăn cơm? Bây giờ chọc Hiên Viên Dật Phi quan trọng hơn. Hiên Viên Dật Phi
đem thức ăn để trong chén cơm của ta chuẩn bị thu hồi tay lại, ta nhanh
tay lẹ mắt bắt được tay của hắn, hắn hơi giật mình, ánh mắt thâm
trầm nhìn khuôn mặt tươi cười của ta.
Ta đem
tay của hắn để lên má, nhẹ nhàng nói: “Ta không thích Hậu Huyền, nếu ta
có ý với hắn. Cũng sẽ không làm tỷ đệ với hắn . Ta đến thế giới này.
Không có thân nhân, nhưng ta hy vọng có thể có người huynh đệ tỷ muội.
Bằng hữu, cùng người mình yêu, hiện tại ta cái gì cũng có , ta rất
thỏa mãn, cám ơn chàng Dật Phi.
Đưa mắt nhìn về phía Hiên Viên Dật Phi ,trong đôi mắt hăn là niềm vui bất ngờ.
Ta buông hắn ra tay nâng tay cầm cái giỏ: “Biết chàng là người không thích nói chuyện, cho nên chàng chỉ cần nghe ta nói là được, ta sẽ không dấu
diếm chàng bất cứ chuyện gì. Bằng hữu của Hậu Huyền bị thương nặng cần
một cây Nhân Sâm, ta không muốn làm chàng thêm phiền lòng cho nên mới tự mình đi lấy , nhưng chàng cũng đừng có hỏi bằng hữu của hắn là ai, bởi vì ta cũng không biết, hì hì.
Còn có, đây là San San làm thức ăn cho ta, ta và hắn có biết quen nhau, nhưng chàng cũng đừng hiểu lầm, ta chỉ là thích đồ ăn mà hắn làm thôi, ta còn hỏi hắn là chàng yêu thích cái gì, dù sao hai người cũng là bạn tốt mà…”
“Phiêu.” Đột nhiên, hắn ôm lấy lưng của ta, làm cho thức ăn trong tay ta suýt
nữa rơi xuống, hắn gắt gao vây quanh thân thể của ta, mặt tựa vào trước ngực của ta, trong nháy mắt, nhịp tim của ta bắt đầu đập gia tốc, cách
quần áo, ta có thể cảm giác được sự hô hấp của hắn.
Máu toàn thân bắt đầu dâng lên, tăng vọt tới đỉnh đầu, không cần nhìn
cũng biết mặt mình đỏ đến mức nào, Hiên Viên Dật Phi chỉ tựa vào trước
ngực của ta, sự thân mật hơi vượt quá này làm cho ta rối rắm? Nên đẩy
hắn ra không? Hay là kệ, cứ để hắn chiếm tiện nghi của ta?
“Dật, Dạt Phi.” Một đôi tay của ta không chỗ có chỗ để, do dự một lúc lâu,
mới dè dặt sờ lên mái tóc dài sau lưng Hiên Viên Dật Phi, cảm xúc tinh tế mát rượi làm cho ta yêu thích không buông tay.
“Ta không nên như vậy.” Một lúc lâu, hắn mới buông tay. Không biết rằng hắn nói không nên như vậy là ý chỉ không nên ăn dấm chua của ta bậy bạ,
hay là không nên chiếm tiện nghi của ta nữa.
Hít sâu mấy hơi, ta mới khôi phục bình tĩnh, chuyện tình vừa rồi thật sự
có chút đột ngột. Vội vã ngồi xuống, ăn cơm để che giấu sự bối rối của
mình: “Ta, ta đói bụng.”
“Đúng vậy, ta cũng
đói bụng.” âm thanh ám ách từ bên người truyền đến, Hiên Viên Dật Phi
đưa tay vuốt ve thanh ti của ta, tim tiếp tục đập mạnh, nhsao ta lại có
cảm giác những lời này hắn nói với ta chứ, ta có một loại cảm giác con dê nhỏ bị đại Hôi Lang theo dõi. ,