Đọc truyện Bát Phú Lâm Môn – Chương 126: Lại trêu chọc Huyền Minh ngọc
Vào thế kỷ 21, Nhân
Sâm được trồng trong nhà kính như là củ cải ấy, đương nhiên không tính
những loại Nhân Sâm được trồng dân dã như thế này.
Nhưng ở nơi này, Nhân Sâm vẫn còn rất trân quý, vẫn chưa có ai phát
hiện ra kỹ thuật nuôi trồng nhâm sâm phổ biến.
Cho nên lúc báo nguy Hậu Huyền, ta còn có chút lo lắng không biết Nhân Sâm trong cung có đủ hay không.
Khi đến phòng thuốc, thái giám chấp sự vội vàng kiểm kê dược liệu. Hắn
miễn cưỡng nhìn ta hỏi: “Ngươi là người ở đâu?” Hắn kéo am thanh
cuối thật dài, ta thản nhiên nói: “Ngưng Hương viện.”
“Ngưng Hương viện!” Thái giám lập tức thay đổi sắc mặt, một bộ dáng lấy lòng,
lại lần nữa tỉ mỉ đánh giá ta, lúc này mới quỳ xuống, “Tiểu nhân thỉnh
an chủ tử!”
Người trong hoàng cung hầu như ai cũng tinh tường, chỉ trong chốc lát, hắn đã đoán ra thân phận của ta.
“Miễn lễ, ta muốn lấy Nhân sâm, nhưng làm giấy tờ đi.”
“Nhân Sâm?” Thái giám đứng lên, có chút khó khăn, “Chủ tử, Nhâm Sân là dược
phẩm quý trọng, không phải như những loại dược liệu khác…” Hắn cẩn
thận nhìn ta, lập tức nịnh nọt nói, “Nhưng chủ tử không giống như các
chủ tử khác, tiểu nhân sẽ xem xét lại rồi làm cho chủ tử, kính xin chủ
tử thông cảm cho tiểu nhân ạ.”
“Được…”
Ta gật đầu, tiểu thái giám bắt đầu viết lên một cái bảng. Sau đó đi
hướng vào trong buồng trong. Ta ở lại ngoài phòng chờ.
Nhưng không nghĩ tới, trong lúc chờ đợi ta lại gặp được một người khác. Lúc
hắn đi tới ta cũng ngạc nhiên, là hắn sao.
Áo dài bạch sắc trên áo thêu đồ án hình vuông. Tóc dài dùng tơ lụa buộc
gọn gàng lại, vài sợi óc rơi thả bênh cạnh má.
Vội vàng thu hồi lại ánh mắt cúi đầu, đúng là Huyền Minh ngọc.
Huyền Minh Ngọc luôn ru rú ở trong nhà, nghe nói nếu Thiên Cơ Cung không có
việc hắn cũng không bước chân ra khỏi viên. Dù sao nơi này là hoàng
cung. Nơi ở của hoàng đế và phi tần, trừ hoàng đế ra , thì không được
phép có thêm một nam nhân nào khác nữa.
Nhưng thân phận của Huyền Minh Ngọc lại không giống thế, hắn là quốc sư, là
Đạo gia chân nhân, là đại biểu của Thiên Cơ cung, là người suy tính cho
vận mệnh quốc gia, cho nên hắn là kiện toàn. Là đầy đủ . Địa vị của hắn ở trong cung rất gần với Hiên Viên Dật Phi.
Trước đây, ta chỉ cùng Huyền Minh Ngọc gặp qua hai ba lần, hơn nữa là thân
phận của Hộ Quốc phu nhân, tính cách thật sự của hắn như thế nào, ta
không được rõ ràng lắm. Nhưng hôm nay, ta có thể xác định được hắn
không thích tiếp xúc cùng với người, bởi vì từ khi hắn đi qua ta đến
giừo, cũng không liếc mắt nhìn ta.
Tên Huyền Minh Ngọc này thật là cao ngạo nha. Ít nhất không có đem ta để vào mắt.
Hắn đi đến trước quầy thuốc trong phòng, ta mới ngưỡng mặt lên bắt đầu đánh giá hắn, ´´. ĐƯơng nhiên là chỉ có phía sau lưng của hắn.
“Đinh —-” hắn cầm lấy cái chuông trên bàn mà lắc.
“Ôi chủ tử ngài đừng có thôi thúc ma…” Thái giám từ buồng trong chạy ra,
khi thây được Huyền Minh Ngọc trước quầy, sắc mặt lúc này đột nhiên biến đổi, sự biến đổi không phải là nịnh hot mà ta nhìn thấy lúc trước. Mà
là sợ hãi, lúc này, hắn để nhân sâm tỏng tay xuống, đi vòng ra khỏi quầy quì phục ở dưới chân Huyền Minh Ngọc.
“Nô tài bái kiến quốc sư…”
Hiện tại rốt cục rõ ràng được vì sao trong mắt của Huyền Minh Ngọc lại không có người khác, thân phận của hắn cùng với địa vị có thể làm cho hắn
không cần để ai vào trong mắt
“Đi lấy
Tuyết Liên đến đay.” Âm thanh ôn nhuận của Huyền Minh Ngọc lúc này lại
phát ra ớn lạnh , không giống như khi ta là hộ quốc phu nhân ,hoàn toàn
là hai người khác nhau. Đúng vậy… Hắn muốn lợi dụng Phong Thanh Nhã, tự
nhiên phải ôn nhu với nàng.
Trong lòng âm thầm kêu lên, nhìn thấy Nhân Sâm.
Khi tiểu thái giám vội vã đứng lên. Ta đứng ở phía sau Huyền Minh ngọc bắt
đầu kiểm tra Nhân Sâm, mặc dù không phải là thượng phẩm, nhưng là vẫn
thuộc hàng trung phẩm.
Tiểu thái giám đi vòng vào quầy, Huyền Minh Ngọc xoay người lại, rốt cục, hắn cũng thấy
được sự tồn tại của ta. Tuy nhiên. Ta cũng không thèm nhìn, cho tới nay. Ấn tượng của ta với Huyền Minh Ngọc là vô cùng kém.
Nhìn thấy ta lấy Nhân Sâm, tiểu thái giám vỗ vỗ cái trán của mình, nhỏ giọng mà nói: “Chủ tử, ngài còn gì nữa không ạ, có gì ngài cứ việc sai bảo.”
“Không còn gì nữa, cám ơn ngươi.” Ta cười nhẹ, tiểu thái giám kinh ngạc, vội
vàng lấy ra một khối vải bố: “Chủ tử ngài thật sự là quá khách khí rồi,
còn cảm ơn với nô tài, người lấy cái này bao thuốc lại ạ .”
“Được…” Ta bao lại Nhân Sâm, coi Huyền Minh Ngọc như không tồn tại, sau đó cầm lấy bao Nhân Sâm, xoay người định đi.
“Chậm đã!” Bỗng, Huyền Minh Ngọc gọi ta lại, ta xoay người mỉm cười: “Quốc sư có chuyện gì?”
Gương mặt Huyền Minh Ngọc không chút thay đổi nhìn ta một hồi, trầm giọng
mà hỏi: “Ngươi là người ai? Vì bổn quốc sư chưa bao giờ gặp qua?”
Ta lẳng lặng nhìn hắn một hồi, thì ra hắn không biết ta là sủng cơ mới
của Hoàng Thượng, cũng tốt, lười phải nói chuyện với người như hắn. Xoay người định chạy lấy người, vừa đi vừa vung lên tay: “Quốc sư người
ngài không biết còn rất nhiều, thêm một người là ta thì có làm sao đâu
—” nói xong câu này, ta đã đi ra phòng thuốc. Huyền Minh Ngọc, mặc dù
hôm nay ta mới hiểu ngươi thêm một chút, nhưng nhược điểm của ngươi, ta lại rất hiểu biết.
Người học đạo tu
tiên,có một căn bệnh gọi là tự phụ. Bọn họ tự nhận mình là có thể nắm
giữ tiên cơ, suy tính vận mệnh quốc gia, hiểu những biến hóa của tinh
tượng tự xưng là chân nhân. Hừ, nếu như Huyền Minh Ngọc hắn liệu sự như
thần, làm sao lại hỏi ta là ai? Bấm bấm ngón tay, thì lại chả biết được
ngay là ta trọng sinh sao.
Đáng tiếc,
ban đầu khi ta là Phong Thanh Nhã thì hắn cũng đã không thể đoán ra,
hiện tại ta là Phiêu thì hắn lại càng không biết,hắn a, cùng lắm chỉ là
một tên luyện đan mà thôi, nhìn tinh tượng suy đoán vận mệnh sao… Hừ!.
Đối phó người như thế, lại càng phải bí ẩn hơn so với hắn. Giống như lúc ta làm Hộ Quốc phu nhân lúc đó ta đã đi vòng quanh hắn một lần, sau đó lại chẹp miệng bỏ đi, để cho hắn một ấn tượng sâu đậm, ai, Huyền Minh Ngọc a Huyền Minh Ngọc, uổng ngươi tự nhận là mình thông minh, lại bại dưới
tay của ta. Chắc chắn hắn sẽ hỏi tên thái giám kia thân phận của ta. Hừ, ta thật sự là liệu sự như thần.
Mang
theo Nhân Sâm ra ngoài cung, lại lần nữa đi đến ngõ phố ăn mày kia gõ
cửa, người cửa mở chính là lão đầu kia, ta do dự một chút vẫn không có đi vào, chỉ để lại nhân sâm, liền xoay người rời đi.
Lúc đóng cửa thì long hoàng chạy ra, ta liếc mắt nhìn nó, nhưng nó lại
cắn làn váy của ta. Ta mặt nhăn nhíu, thở dài nói: “Vì sao phải kéo
tao lại? Tao đã hết sức …”
Long hoàng
cắn làn váy của ta nhìn ta một hồi, trong đôi mât màu lam tràn đầy ý
muốn giữ lại, nhưng, ta lưu lại thì có thể làm cái gì? Cũng không vận
công chữa thương được. Cũng sẽ không thể châm cứu. Ta chỉ có thể ở lại
hoàng cung, lại trợ giúp vật chất cho bọn hắn.
Long Hoàng làm như nhìn đã hiểu ý của ta, buông làn váy của ta, ngồi ở trước cửa, nhìn ta: “Ẳng! Ẳng!” Hình như đang nói hẹn gặp lại.
Ta cười: “Khi nào cần, mày biết ở đâu có thể tìm được tao đúng không.”
“Ác!”
Đi rất xa rồi, vẫn có thể nghe thấy tiếng sủa của Long Hoàng tiễn đưa, nó thật sự là một con chó thông minh.
Tại trên đường cái đi dạo một hồi. Thuận tiện mua dâm thư của Thiên Mộ
Tuyết, sau đó chuẩn bị quay về Hộ Quốc phủ, bởi vì Thuần Vu Tử Thầnc ũng không biết rằng ta đã trở lại Hoàng Cung, cho nên hắn có thể sẽ tới đón ta, còn có hôm nay nhất định là ta đã động đến những thứ sâu nhất trong lòng người khác rồi.
Chỉ là chưa kịp đi về Hộ Quốc phủ, đã gặp được Phong Thanh Nhã và tiểu Nhược, trong tay
bọn họ bao lớn bao nhỏ, Phong Thanh Nhã lần đầu tiên có vị nữ nhân. Bọn họ nhìn thấy ta cũng ngạc nhiên: “Ngươi…”
“Ta cũng đi dạo phố a.” Ta cười nói, “Lúc ấy phu nhân đi được quá nhanh. Phiêu chưa kịp xin đi theo .”
“Ha ha ha… Là bổn phu nhân không tốt, là bổn phu nhân không tốt a.” Phong
Thanh Nhã đúng là đang cười lớn, đôi mắt kia trong suốt dưới ánh mặt
trời chói lọi phát sáng, rất đẹp.
Không
khỏi thầm than. Lại lần nữa nghĩ tới Huyền Minh Ngọc, bảo vật ở trước
mặt hắn thế này, hắn không biêt quý trọng.
“Làm sao vậy?” Phong Thanh Nhã hỏi ta.
“A, Phiêu đi dạo đã lâu nên hơi mệt chút .”
“Như vậy a… Được rồi , chúng ta đang chuẩn bị về phủ, Phiêu cô nương cùng
nhau về đi, khi về ta chuẩn bị phòng cho cô nghỉ ngơi.”
“Không không không cần, đến lúc đó Phiêu vào trong đình nghỉ ngơi là tốt rồi. Không cần phiền toái dọn phòng”
Phong Thanh Nhã nhìn ta một hồi, mỉm cười gật đầu: “Cũng đúng, trời càng ngày càng nóng .”
Mọi người bắt đầu cùng nhau đi trở về, ta giúp bọn họ cầm bớt một số thứ, vừa đi vừa trò chuyện.
“Nhẹ nhàng ngươi mua cái gì thế?” Phong Thanh Nhã sinh ra tò mò với bao đồ
trong tay ta, ta ho khan hai tiếng: “Ừm…là… Dâm thư…”
“Dâm… Thư?” trên mặt Phong Thanh Nhã nhuộm hồng. Cũng theo ta ho khan. Thấy vậy tiểu Nhược cười khanh khách.
“Ta ….Cũng từng có một bằng hữu… cũng thích xem dâm thư.” Lời nói như vô
thức từ trong miệng nàng bay ra. Ta bên nhìn về phía nàng , trong mắt
nàng hiện lên vẻ cô đơn , “Lúc ấy ta còn giễu cợt nàng, xem thường nàng, a… Nhưng nàng lại nói không xem dâm thư không beiets được thế sự của
thiên hạ, không xem dâm thư không biết tình trong thiên hạ. Nàng đem dâm thư tôn sùng là bảo điển tình yêu, bí tịch tình yêu.”
“A…” Ta cười, nàng đang nói đến ta sao, “Nàng ta nói một điểm cũng không
sai, cô nương Bách Hoa cung chúng ta muốn lấy lòng nam nhân, toàn bộ
phải dựa vào những quyển dâm thư này , bởi vì no có viết về những dụng vọng ở tầng thấp nhất của nam nhân, nếu người có thể hiêu được bọn họ
nghĩ gì, còn không phải nắm được bọn họ đùa giỡn tỏng lòng bàn tay hay
sao?“
“Ha ha ha!” Phong Thanh Nhã lớn
tiếng mà cười, nhưng lại là cười khổ, “Đùa bỡn với trong tay… Đúng vậy,
nàng đã làm rất tốt, đáng tiếc… Ta không theo kịp nàng…”
“Phu nhân…” Tiểu Nhược lo lắng nhìn về phía Phong Thanh Nhã, không để ý,
bọn ta đã về đến cửa của Hộ Quốc Phủ. Mà điều làm ta vui mừng, Thuần Vu Tử Thần đã chờ ở ngoài cửa, nhìn thấy ta liền vội vã đón chào.
“Tử thần thỉnh an Hộ Quốc phu nhân.” Xuất phát từ lễ cấp bậc lễ
nghĩa, Thuần Vu Tử Thần đầu tiên phải chào hỏi với Phong Thanh Nhã.
“Ừ,ngươi tới đón Phiêu mỹ nhân trở về sao?”
“Dạ ” Thuần Vu Tử Thần đối đáp ngắn gọn.
“Phiêu a, ngày mai gặp.” Phong Thanh Nhã vào lúc này, mỉm cười nhẹ, làm cho
đáy mắt của Thuần Vu Tử Thần xẹt qua tia kinh ngạc.
“Đương nhiên ạ.” Phong Thanh Nhã bắt đầu đi vào trong Hộ Quốc phủ, mà Thuần Vu Tử Thần đưa tay muốn xách cái bọc trong tay của ta, ta vội vàng ôm lấy: “Không cần đâu, để tự ta cầm được rồi.” Nếu bị hắn nhìn thấy bên trong
là dâm thư thì ngại chết đi được.
Nhảy
lên xe ngựa, xốc màn xe, ta giật mình, bên trong xe còn có thêm một vị
mỹ nam như hoa, mắt hồ ly, môi màu hồng hồng , một dạng quần áo hoa
hòe, trên người tràn ngập mùi hương thức ăn, còn có thể là ai được chứ?
Đúng vậy, là Thuần Vu San San