Bất Lộ Thanh Sắc

Chương 86


Đọc truyện Bất Lộ Thanh Sắc – Chương 86


Mặc dù Sầm Lộ Bạch đã yêu cầu bộ phận quan hệ công chúng ngăn chặn tin tức về cuộc chiến nội bộ giữa cô và Sầm Đỉnh.

Nhưng do việc Sầm Đỉnh không xuất hiện trong nhiều ngày, cộng với tin tức về bệnh tình nguy kịch của Sầm Hán Thạch đã lan truyền thường xuyên, nên người trong giới đang rất nghi ngờ về hướng đi trong tương lai của Bách Nạp.
Do tình thế, Sầm Hán Thạch phải chủ động công khai việc phân chia tài sản theo di chúc của mình với công chúng, công khai xác nhận Sầm Lộ Bạch là người thừa kế duy nhất của Bách Nạp để trấn an cổ đông và lấy lòng đối tác.
Sầm Lộ Bạch không thể không xuất hiện cùng vết thương để chuẩn bị cho việc nhậm chức, chính thức làm chủ của Bách Nạp, nhận chức chủ tịch Bách Nạp từ tay Sầm Hán Thạch.
Ngày cô xuất viện tình cờ là vào cuối tuần.

Khương Hưng, Tôn Thanh và Khương Cần Phong hay tin, nên muốn đến thăm trước.

Họ nói phải đón gió tẩy trần giúp cô, đuổi vận xui đi.

Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch cũng không khách sáo với nguời nhà của mình, các nàng nhờ Sầm Dao đón họ đến giúp và đợi cả hai xuất viện để cùng nhau dùng bữa tại Quân Đình.
Không ngờ rằng bọn họ đã mua một đống pháo mô phỏng điện tử từ đâu đến rồi treo trước cửa.

Ngay khi Sầm Lộ Bạch và Khương Chiếu Tuyết ra khỏi thang máy, vừa ló đầu tại cửa ra vào, họ đã nhấn công tắc, rồi “bùm bùm” một tiếng, khiến Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch giật nảy mình.
Trước nay, Sầm Lộ Bạch vẫn luôn bình tĩnh, cho dù Thái sơn sụp đổ trước mặt vẫn không biến sắc.

Vì vậy, cô chỉ di chuyển chân theo bản năng rồi dùng cánh tay phải không bị thương của mình bảo vệ Khương Chiếu Tuyết phía sau.

Khương Chiếu Tuyết không hề phòng bị, nàng sợ đến mức tái mặt, vội kéo tay Sầm Lộ Bạch về phía sau vài bước theo phản xạ có điều kiện, suýt chút nữa đã té ngã.
“Mông Mông.” Sầm Lộ Bạch vội vàng ôm lấy nàng.
“Ôi?”
“Ui!”
“Chị!”
Những người khởi xướng tại cửa cũng vội vàng nhắc nhở.
“Là giả, đừng sợ.” Sầm Lộ Bạch trấn an.
Nương theo sự hỗ trợ của Sầm Lộ Bạch, khó khăn lắm Khương Chiếu Tuyết mới có thể đứng vững, cũng nhận biết nguồn âm thanh phát ra.

Nàng chưa kịp hoàn hồn, đã phải vừa ngượng vừa bực.
“Mọi người làm gì đấy?” Nàng bất lực.
Tôn Thanh, Khương Hưng, Sầm Dao, Khương Cần Phong và Ân Ninh nhìn thấy sự mất bình tĩnh hiếm thấy của Khương Chiếu Tuyết nên không thể nhịn được cười.
“Ôi chao, lá gan Mông Mông nhà chúng ta chỉ to bằng chừng này thôi à?” Tôn Thanh trêu chọc.
Khương Hưng không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.
Ân Ninh dè dặt nhịn cười, nhưng Khương Cần Phong và Sầm Dao lại cười đến mức khoa trương, không kiêng nể gì.
Vành tai Khương Chiếu Tuyết vô thức nóng lên.

“Mẹ…” Nàng xin tha.
Tôn Thanh cười tủm tỉm:” Được rồi được rồi, là lỗi của phía bên này, quên nói với hai đứa trước.”
Bà lo lắng:” Lộ Bạch, không làm con sợ chứ?”
Sầm Lộ Bạch bình tĩnh nói: “Không có, mẹ, cảm ơn mọi người.”
Tôn Thanh không đồng tình:” Đã là người một nhà, cần gì phải nói những lời cảm ơn này.

Nào, mau đến đây đi.” Bà cất pháo hoa mô phỏng đi.
Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch tò mò:” Đây là tập tục sao ạ?”
Tôn Thanh gật đầu: “Đúng vậy, đây là tập tục ở quê chúng ta.

Đốt pháo có thể xua đuổi những thứ oái oăm đi.”
Bà đưa những quả pháo mô phỏng đã được gói lại cho Khương Cần Phong rồi dặn dò:” Chút nữa, lúc Lộ Bạch dùng bữa phải ăn mì và lòng đỏ trứng trước, con cũng nên ăn theo đi.”
“Mẹ còn hầm móng heo nữa, không biết đã nghe mấy công thức lộn xộn đó từ đâu, nói là chị Lộ Bạch thiếu gì thì nặn đó.” Khương Cần Phong nói thêm.
Khương Chiếu Tuyết bật cười.

Sao trước đây nàng không nhận ra mẹ mình lại mê tín như vậy thế.
Nàng biết họ có thiện ý, nhưng lại lo rằng Sầm Lộ Bạch không thích những nghi lễ này của Đạo giáo Thần đạo và không muốn ăn những thứ không đáng tin này nên muốn dùng ánh mắt hỏi ý cô.

Không ngờ rằng nàng lại thấy Sầm Lộ Bạch cũng mỉm cười nhìn Tôn Thanh và Khương Cần Phong – những người cũng đã đi vào phòng khách cùng người nhà.

Một lúc lâu sau, cô cúi đầu, khẽ mỉm cười:” Con ngửi thấy mùi rồi.”
Giọng nói của cô cất chứa hương vị nhẹ nhàng.
Cõi lòng Khương Chiếu Tuyết thoáng mềm mại.
Tôn Thanh hưởng thụ:” Thật à? Có thơm không? Con dùng thử xem, nếu thích thì cứ nói, mẹ sẽ giữ lại tất cả công thức để Mông Mông nấu cho con.

Dù bên ngoài có ngon đến đâu thì thực chất cũng không thể bổ dưỡng bằng cách làm ở nhà được.”
Vẫn không giống nhau.
Người dì mà Sầm Lộ Bạch mời về làm món này cũng ngon và bổ dưỡng không thua gì tự làm.
Nhưng Sầm Lộ Bạch vẫn chiều theo:” Vâng.”
Như thể đã chấp nhận điều này.
Khương Chiếu Tuyết nắm lấy tay phải của cô và ôm vào lòng, tựa vào vai cô, khẽ mỉm cười, thỏa hiệp cùng cô.
Quên đi, chỉ cần bạn học Tiểu Sầm của nàng vui vẻ là được.
Nàng theo đoàn quân vào phòng khách, rồi phụ giúp Tôn Thanh và Ân Ninh tại bếp thêm nửa tiếng nữa.

Cuối cùng, họ đã làm cho Quân Đình – ngôi nhà mà cả hai luôn cảm thấy lạnh lẽo khi trở về một mình có hơi thở của pháo hoa dân gian sau một thời gian dài vắng bóng.
Cả gia đình ngồi quây quần bên bàn ăn và cùng nhau ăn một bữa sôi nổi và vui vẻ, mãi cho đến khi cơn mưa lớn ập xuống vào lúc nửa đêm thì mới nhớ ra việc tan cuộc.

Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch bảo họ ở lại qua đêm.

Tôn Thanh và Khương Hưng nói rằng vẫn chưa đóng chặt cửa nẻo trong nhà nên khá lo lắng.

Khương Cần Phong, Ân Ninh và Sầm Dao đều bận việc vào ngày mai nên không tiện.

Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch cũng không ép buộc, chỉ gọi tài xế đến để đưa họ về nhà riêng.
Sau khi họ rời đi, trời cũng đã tối muộn.

Khương Chiếu Tuyết đặt chén đĩa còn thừa vào máy rửa bát, sau đó về phòng ngủ để lấy quần áo cùng Sầm Lộ Bạch rồi lại vào phòng tắm, chuẩn bị giúp cô gội đầu tắm rửa.
Nàng đứng trước bệ rửa để kiểm tra nhiệt độ nước, còn Sầm Lộ Bạch lại ngồi trên chiếc ghế bên cạnh và quan sát nàng.
Chiếc ghế được Khương Chiếu Tuyết đặc biệt dặn người làm trước khi cô xuất viện, mục đích là tạo độ cao phù hợp cho Sầm Lộ Bạch có thể gội đầu thoải mái hơn trong khoảng thời gian này.
“Sao những bức tranh trong phòng khách lại đổi rồi vậy?” Khương Chiếu Tuyết nhớ ra và hỏi.
Trong những ngày Sầm Lộ Bạch nằm viện, không phải nàng không trở về Quân Đình, nhưng hôm nay nàng mới để ý đến chuyện những bức tranh treo trên tường nền của phòng khách đã được thay đổi.
Sầm Lộ Bạch mỉm cười:” Em đoán xem.”
Khương Chiếu Tuyết nghiêng đầu, cố gắng:” Tranh của Trương Văn Vĩnh ạ?”
Sầm Lộ Bạch dùng ánh mắt để khẳng định, dường như có chút chờ mong khó nhận thấy trong ánh mắt đầy ấm áp của cô.
Khương Chiếu Tuyết do dự: “Có phải…!bức tranh này có liên quan đến lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
Biết rằng Sầm Lộ Bạch vẫn còn nhớ viễn cảnh cả hai gặp nhau và việc yêu mình từ cái nhìn đầu tiên.

Cho nên, hiện tại, khi ngoảnh lại nhìn, dường như có rất nhiều chuyện đã để lại muôn vàn dấu vết.
Không chỉ các bức tranh của Trương Văn Vĩnh, mà còn có toàn bộ sách lịch sử và nhân văn trong nghiên cứu, hơn nửa phòng quần áo mới tại trang viên Bắc Sơn của nhà họ Sầm, LEGO được đặt ngẫu nhiên trong biệt thự cũ, con dấu tại Tây Thành gửi đến dưới tên Sầm Dao, và cả biển số xe Cullinan 0921J…
Nàng chậm rãi nếm qua thứ tình cảm sâu kín ẩn dưới mặt biển phẳng lặng của Sầm Lộ Bạch.
Đôi mắt Sầm Lộ Bạch ánh lên nụ cười:” Em có ấn tượng sao?”
Khương Chiếu Tuyết chớp chớp mắt, đoán đúng rồi sao?
Hương vị ngọt ngào và se se thoáng chốc ngập tràn cõi lòng nàng, giống như nước mướp đắng bỗng dưng được rót vào vại mật, chậm rãi thấm vào.

Nàng xin lỗi, lắc đầu:” Em không nhớ rõ lắm.”
“Chị có thể nói cho em biết được không?” Nàng chân thành thỉnh cầu Sầm Lộ Bạch.
Sầm Lộ Bạch hiểu, mỉm cười, bình thản nói:” Lúc chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, khi em tranh đấu vì tôi, bức tranh này đã được treo tại hành lang phía sau.”
Hàng mi Khương Chiếu Tuyết run rẩy, ánh mắt dần trở nên mù sương, nhưng lại sáng lấp lánh, muốn nói lại thôi.
Sầm Lộ Bạch hiểu được sự đau lòng, bất ngờ và tình yêu sâu sắc ẩn sâu bên trong.
Cô đứng dậy, khẽ nhìn xuống nàng rồi lướt đầu ngón tay qua sống mũi tinh tế của nàng, trêu chọc nàng:” Làm sao bây giờ? Em chẳng nhớ một chút gì cả, hình như tôi hơi buồn lòng một ít rồi này.”
Khương Chiếu Tuyết cắn môi, khóe mắt dần đỏ.


Nàng vươn tay nắm lấy tay cô, hôn lên đốt ngón tay rồi nhẹ nhàng nói:” Xin lỗi, trí nhớ của em không được tốt cho lắm.”
Các khớp ngón tay của Sầm Lộ Bạch khẽ cong lên, nốt ruồi nhỏ trên cổ họng cô cũng thoáng nhúc nhích.
Cô thầm thì:” Chỉ như vậy sao?”
Khương Chiếu Tuyết bối rối: “Vậy…!vậy chị muốn thế nào?”
Đây rõ ràng là một hành động quyến rũ mà thậm chí chính bản thân nàng còn không nhận ra.
Ý cười của Sầm Lộ Bạch sâu thăm thẳm.

Cô cử động bàn tay bị Khương Chiếu Tuyết bắt lấy rồi luồn qua năm ngón tay, đan mười ngón tay vào nhau, sau đó nâng lấy tay nàng, vòng qua eo mình, kéo cả hai lại gần nhau hơn và ghé vào tai nàng:” Bồi thường cho chị đi.”
Từng câu từng chữ đều nhuốm màu ham muốn, khiến tiếng lòng Khương Chiếu Tuyết lay động.
Trái tim Khương Chiếu Tuyết run lên.
Nàng nhìn vào mắt Sầm Lộ Bạch.

Sầm Lộ Bạch buông tay nàng ra, vén lọn tóc mai ra sau tai nàng, rồi lại hôn lên tai nàng.
Khương Chiếu Tuyết run rẩy.
Nàng xác nhận những ý tứ ám chỉ qua lời chưa nói hết của Sầm Lộ Bạch.
Không phải nàng không muốn.

Nhưng trước đây, vào lúc ở bệnh viện, môi trường đầy xa lạ, điều kiện cũng có hạn, nên nàng không thể thoải mái được.
Nàng ngập ngừng:” Nhưng mà tay chị…”
Sầm Lộ Bạch hôn lên vành tai nàng và dỗ dành:” Không sao đâu.”
“Em có thể giúp chị…”
Không phân định được do ma xui quỷ khiến hay đang bị ám, nhưng Khương Chiếu Tuyết hoàn toàn không phản kháng hay e thẹn, mà chỉ chở che cho tay Sầm Lộ Bạch, để Sầm Lộ Bạch mặc sức chơi đùa.
Ngoài cửa sổ, giông tố vẫn đang rền vang.

Trên mặt hồ nhân tạo trong tiểu khu, đóa sen mùa hạ khẽ nghiêng mình, mưa phùn rơi xuống, khiến những gợn sóng lăn tăn từng vòng.
Rất lâu về sau, cả hai thỏa mãn nằm xuống giường.

Cơ thể Khương Chiếu Tuyết bủn rủn, nàng nhìn người phụ nữ rực rỡ nằm bên gối, cầm lòng chẳng đặng cắn lên vai cô.
Người phụ nữ xấu xa! Lần nào cũng hỏi nàng:” Mông Mông, lại làm thêm một lần nữa có được không?”
Cứ tưởng là lần cuối, rồi lại thành ra lần nữa!
Thậm chí nàng còn không biết rằng người phụ nữ nghiêm túc có vẻ ngoài đoan trang và tao nhã này thực ra lại có nhiều ý nghĩ hư hỏng và thủ đoạn xấu xa như vậy!
Sầm Lộ Bạch bị cắn nhưng không hề khó chịu, tất nhiên cũng chẳng đau.

Cô dùng gò má cọ vào trán Khương Chiếu Tuyết, ánh mắt cất chứa hồ nước trong vắt, khẽ mỉm cười.
Khương Chiếu Tuyết ngượng ngùng, gằn nhẹ:” Chị cười gì vậy?”
Sầm Lộ Bạch nói:” Cười em đóng dấu trên người chị mà còn không xong.”
Khương Chiếu Tuyết ngẩn ngơ.

Nàng thầm nghĩ, đồ ngốc, ai lại muốn rời khỏi chị? Nhưng lại không có gan để nói ra khỏi miệng.
Nét mặt nàng mềm mại, ghé vào gối đầu của Sầm Lộ Bạch, nhìn nhau qua màn đêm.

Nhìn nhau cười.
“Ngủ thôi, ngủ ngon.” Nàng khẽ hôn lên má Sầm Lộ Bạch, cẩn thận giúp cô chỉnh chăn bông và điều hòa.
Ánh mắt của Sầm Lộ Bạch ngày càng sâu thẳm.
“Ừm, ngủ ngon.”
Cả hai lắng nghe tiếng gió, tiếng mưa, tiếng thở của nhau rồi dần chìm vào giấc nồng.
Trong vô thức, Khương Chiếu Tuyết đã có một giấc mơ.
Nàng mơ thấy Minh Nghiên, cũng mơ thấy Sầm Lộ Bạch.
Minh Nghiên lại nói với nàng rằng:” Tài năng là thứ không đáng được nhắc đến nhất trong cõi đời này.”
Cô ta công kích nàng:” Cậu còn gì đáng giá để tôi thích nữa không?”
Cô ta đang nói:” Cậu nghĩ Sầm Lộ Bạch thật sự yêu cậu sao? Cô ta đang lừa cậu đấy! Lừa cậu đấy, cậu có hiểu hay không!”
Sau đó, hình ảnh thay đổi, Sầm Lộ Bạch cũng đang nói với nàng:” Khương Chiếu Tuyết, ly hôn đi, hợp đồng đã đến hạn rồi.”
“Tôi không cần em nữa.”
“Tôi không có tình cảm với em.”
“Tôi không yêu em.”
Vẻ mặt hờ hững và chán ghén ẩn hiện trong đôi mắt cô, cũng là điều mà Khương Chiếu Tuyết chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Tim Khương Chiếu Tuyết đầy đau đớn, như thể linh hồn đang bị thiêu cháy.
Nhưng cũng chỉ có một khoảnh khắc đấy mà thôi.

Không biết vì lý do gì, nhưng vào giây phút tiếp theo, nàng đã nhận thức rất rõ ràng: Đừng tin, đừng tin.
Đây vốn chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Sần Lộ Bạch yêu nàng, yêu bản ngã của nàng, yêu tài năng của nàng, yêu nàng hơn cả sinh mệnh của mình.
Khương Chiếu Tuyết cũng là một người đáng để được yêu.
Nàng quyết tâm tự đánh thức bản thân, tỉnh lại trong nhịp tim đập nhanh.
Dạ vũ chưa thôi, cỏ cây xào xạc, còn Sầm Lộ Bach đang thảnh thơi, say giấc nồng bên gối nàng.
Quả nhiên, tất cả đều là giả.

Khương Chiếu Tuyết tìm thấy cảm giác an yên mà trước đây bản thân chưa bao giờ cảm nhận được bên gối Sầm Lộ Bạch.
Tất cả những bóng tối và tiếc nuối đã qua trong cuộc đời nàng, so với cái ôm lúc này, dường như nhỏ bé như cát sỏi, tan thành mây khói.
Không cần nhắc lại, cũng không đáng để nhắc đến.
Nàng tiến lại gần, lén hôn Sầm Lộ Bạch, nhưng Sầm Lộ Bạch vẫn không tỉnh dậy.

Như là bản năng, thậm chí cô còn không nhận thức được đau đớn, vươn cánh tay bị thương của mình ra và ôm lấy nàng vào lòng.
Khương Chiếu Tuyết cẩn thận gỡ tay cô ra, ôm chầm lấy cô.
Ngoài cửa sổ, gió thổi mưa rơi, chậm rãi đến hừng đông.

Nhưng Khương Chiếu Tuyết lại ngủ rất say trong vòng tay cô.
Sầm Lộ Bạch cũng thế.
Các nàng đều biết, khi đêm dài qua đi, thì ngày mai, ánh dương chắc chắn sẽ ló rạng.
[Toàn hoàn văn].


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.