Bất Lộ Thanh Sắc

Chương 85


Bạn đang đọc Bất Lộ Thanh Sắc – Chương 85


Trong môi trường luật sinh tồn hoang dã nơi Sầm Lộ Bạch lớn lên, việc điều tra một người hoặc một sự kiện không phải là chuyện hiếm thấy.

Thủ đoạn không quan trọng, thứ quan trọng là kết quả.

Đôi khi, có thể không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, thậm chí còn có người có khả năng khiếc người khác phải ngước nhìn.
Cô đã đi theo con đường này rất nhiều năm.
Trước đây, cô không bao giờ để ý người đời nói gì về mình.

Nhưng vào giờ khắc này, trước mặt Khương Chiếu Tuyết, cô đã thản nhiên thú nhận những suy nghĩ và phương thức không trong sạch đầy mạnh mẽ và kiên định, bỗng cảm thấy xa lạ và thấp thỏm.
Cô cảm nhận được cảm xúc của Khương Chiếu Tuyết, lực nắm cũng trở nên nhẹ hơn, khẽ hỏi:” Em thật sự còn muốn nghe tiếp sao?”
Cô trở nên không chắc chắn.
Khương Chiếu Tuyết bình tĩnh lại, chủ động nắm lấy tay cô, khẳng định:” Chị nói đi, em không sao.

Chỉ là em có một chút…!một chút ngạc nhiên thôi.”
Có sự khoan dung và dịu dàng ẩn sâu trong mắt nàng.

Sầm Lộ Bạch tìm thấy tự tin để tiếp tục.
Cô nói: “Vì vậy, Dao Dao đã điều tra em và nhận thức được tình cảm của tôi dành cho em sớm hơn.

Em ấy thỉnh thoảng cũng sẽ bắt đầu gửi cho tôi tin tức về em, cho tôi xem Weibo, tiểu thuyết và ảnh chụp của em nữa.”
“Tôi cảm thấy không nên, nên đã ngăn lại vài lần, nhưng sau đó lại ngầm đồng ý.”
“Bởi vì tôi phát hiện ra rằng, vào những ngày mà em ấy không báo tin, tôi vẫn luôn mong đợi.”
“Đó là điều duy nhất trong cuộc đời tôi mà mỗi phút mỗi giây đều giống như sự lặp lại, và cũng là điều duy nhất khiến tôi cảm thấy rằng thời gian vẫn còn ý nghĩa.”
“Nhưng thời gian càng trôi qua, tôi lại càng quan tâm đến em hơn, rồi lại cảm thấy không nên.

Vì vậy, sau này tôi đã yêu cầu Dao Dao đừng để ý đến em nữa, thay vào đó, tôi thường xuyên đến Đại học Bắc Thành để chờ em.”
Cô khẽ mỉm cười, nói đầy bâng quơ:” Nhưng tôi không được may mắn cho lắm, chỉ có thể nhìn thấy em hai lần từ phía xa.”
“Một lần vào lúc em đang cho mèo con ăn bên vườn hoa của học viện.

Lần khác là lúc em đang dắt một chú chó con băng qua vạch kẻ đường trước cổng Đại học Bắc Thành.”
Cô vẫn nhớ những hình ảnh xưa cũ kia rất đáng yêu và ấm áp, giống như làn gió xuân thổi qua núi băng vậy.
Khương Chiếu Tuyết không có bất kỳ ấn tượng nào.
Nàng không biết rõ mùi vị trong lòng mình, giống như chua, cũng giống như đau đớn, ngột ngạt đến khó chịu.
“Vậy tại sao chị không liên lạc với em, hoặc, xuất hiện trước mặt em?”
Nếu lúc đó, Sầm Lộ Bạch chủ động theo đuổi nàng, thì việc nàng chấp nhận cô cũng không phải là không thể.
Nếu cô đến tìm nàng, dù cho chỉ là một lần, có lẽ cả hai đã có kết quả khác sớm hơn.
Nàng đã từng có ấn tượng rất tốt với Sầm Lộ Bạch.

Lúc ấy, những sự ấn tượng đó không hề trong sáng.


Nhưng bây giờ nghĩ lại, từ ánh nhìn đầu tiên khi thấy bó hoa Giáng sinh, phản ứng đầu tiên của nàng là nghĩ đến Sầm Lộ Bạch.
Trong ánh mắt của Sầm Lộ Bạch không phải không ánh lên sự đau đớn, nhưng cô vẫn bình tĩnh giải thích:” Tôi không biết đó có phải là việc ý nghĩa hay không.”
“Mông Mông.” Cô nói: “Lúc đó tôi không chắc liệu mình còn có khả năng gánh vác cuộc đời của người khác hay không.”
Có tư cách theo đuổi người khác hay không.
“Trông em quá yếu ớt và quá sạch sẽ, tôi không biết liệu mình có đủ khả năng để bảo vệ em không.”
Cô không dám.
Giọng nói của cô trở nên khàn đi đôi chút.

Trái tim Khương Chiếu Tuyết đau đớn như bị một con dao đâm vào.
Nàng chưa bao giờ tưởng tượng rằng, một người tự tin và chắc chắn như Sầm Lộ Bạch, lại có một khoảnh khắc do dự hèn mọn như vậy.
Giọng nàng cũng trầm lại: “Vậy tại sao chị lại tặng hoa cho em vào lễ Giáng sinh, còn để lại mã QR Weibo cho em nữa?”
Sầm Lộ Bạch thẳng thắn nói:” Bởi vì trong khoảng thời gian đó, nội dung trên Weibo của em không được vui cho lắm, nên tôi muốn làm điều gì đó cho em.”
Trong lúc tán gẫu vào buổi chiều tại phòng triển lãm vào ngày hôm ấy, Khương Chiếu Tuyết đã từng nói nàng thích nghe nhạc dương cầm mỗi khi tâm trạng không tốt.
Khương Chiếu Tuyết nhớ lại khoảng thời gian đã xa, không tài nào nhớ được vì sao vào lúc đấy, mình lại không vui.

Nhưng nàng vẫn nhớ rất rõ, bó hoa và tiếng đàn dương cầm đã thực sự chuyển hướng sự chú ý của nàng, khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn.
“Ngoài ra.” Sầm Lộ Bạch nói:” Lúc đó, tôi cũng đã quyết định ra nước ngoài để phẫu thuật.

Tôi không biết liệu bản thân có còn cơ hội quay về và tặng hoa cho em không.”
“Tôi tham lam, muốn hoàn thành ước nguyện của mình một lần, cho nên đã tự thưởng cho bản thân một lần vào ngày sinh nhật của mình.”
“Vậy nên, chị phẫu thuật là vì em sao?” Giọng Khương Chiếu Tuyết run lên.

Nàng nhớ mẹ Chu đã từng nói, bởi vì ca phẫu thuật quá mạo hiểm, nên Sầm Lộ Bạch đã từ bỏ.

Nhưng không rõ vì sao, cô bỗng dưng quyết định đến nước A để tiến hành ca phẫu thuật.
Ánh mắt của Sầm Lộ Bạch lóe lên, nhưng lại lắc đầu.
“Không phải, là vì bản thân tôi.”
Cô không cần sự đồng cảm, thương hại hay cảm động của Khương Chiếu Tuyết.
Trước đây cũng thế, hiện tại cũng vậy.
Khương Chiếu Tuyết hiểu niềm kiêu hãnh thầm lặng của cô.
Nàng ngập ngừng, như có hàng vạn lời muốn nói nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ lẳng lặng hóa thành một cái ôm.
Nàng ôm Sầm Lộ Bạch thật chặt, vừa đau đớn, vừa thương tiếc cho việc trải qua sinh tử, trải qua mọi giông tố trong cuộc đời vì mình.
Vì, nàng đã không nhận ra, cũng không bao giờ ôm được Sầm Lộ Bạch vào năm hai mươi sáu tuổi nữa.
Nhịp thở của Sầm Lộ Bạch chậm lại, dịu dàng ve vuốt mái tóc nàng, như đang đáp lại, cũng giống như đang an ủi.
Khương Chiếu Tuyết khụt khịt trong vòng tay cô.

Phải mất một lúc lâu sau nàng mới bình tâm, sau đó lùi lại, tiếp tục hỏi:” Vậy chuyện gặp em ở nước A là do chị cố tình sắp xếp sao?”
“Đúng vậy.” Sầm Lộ Bạch dứt khoát thừa nhận.
Khương Chiếu Tuyết ngẩn ngơ.


Một lúc sau, nàng hỏi:” Việc Minh Nghiên ngoại tình là trước hay sau chuyện này?”
Đây là lần đầu tiên cả hai trực tiếp nói về vấn đề từ kể từ khi ngả bài tại Quân Đình vào ngày hôm ấy.
Sầm Lộ Bạch trả lời:” Lúc sau.”
Trong khoảng thời gian hồi phục chức năng tại nước A, tiến độ không mấy suôn sẻ, nhiều lần khiến người khác nản lòng.

Sầm Dao sợ tâm lý của cô không vững, cũng không kiên trì được, nên đã không nói chuyện Khương Chiếu Tuyết đã có người yêu cho cô biết.

Mãi cho đến khi cô chuẩn bị trở về Trung Quốc sau khi chữa khỏi chân và muốn theo đuổi Khương Chiếu Tuyết như một người bình thường, Sầm Dao lại nói với cô rằng:” Chị…!thật ra…!Khương Chiếu Tuyết đã có người yêu rồi.”
Ngay tại khoảnh khắc ấy, tai cô ù đi, đôi chân không còn cảm giác đứng vững nữa.
Nhưng dù có ra sao đi chăng nữa, cô vẫn phải tiếp tục đứng lên.
Lý trí mách bảo cô rằng, cô nên cảm ơn Khương Chiếu Tuyết vì sự cam đảm và hy vọng mà nàng đã mang lại cho bản thân cô.
Cô tìm thấy sự kiềm chế trong vô vọng, tôn trọng sự lựa chọn của nàng, chúc phúc cho nàng, và không bao giờ hỏi về nàng nữa.
Đến nước A, cũng chỉ là ý thích.
Một ngày nọ, cô đến Đại học Bắc Thành để cắt băng khánh thành.

Lúc đi ngang qua Khoa Nhân văn, cô đã nhìn thấy tên của Khương Chiếu Tuyết trên bảng thông báo.

Chỉ cần khẽ liếc nhìn một lần, niềm khao khát bấy lâu bỗng dưng lội ngược dòng, đánh sập cô.
Cô không thể kìm lòng được, muốn nhìn nàng một lần, thậm chí chỉ là nhìn từ phía xa.
Cô nói: “Vào một ngày nào đó của tháng 2, tôi tình cờ thấy cô ta vừa nói vừa cười, dùng bữa với một người đàn ông khác trong nhà hàng.

Thậm chí, người đàn ông đó còn thử nắm lấy tay cô ta, nhưng cô ta không từ chối.

Lúc đó, tôi mới nhận thức được chuyện gì đó.”
“Vậy tại sao chị không nói với em?” Khương Chiếu Tuyết nghi hoặc.
Lúc đó, cô đã có thông tin liên lạc của nàng.
Sầm Lộ Bạch nói:” Mông Mông, vào thời điểm đó, em sẽ muốn tin tưởng cô ta hơn, hay sẽ tin một người ngoài cuộc như tôi?”
“Nếu lúc đó cô ta giải thích với em, nói về việc bản thân phải bất đắc dĩ và cầu mong sự tha thứ, liệu em có mềm lòng và tha thứ cho cô ta hay không?”
Khương Chiếu Tuyết không nói nên lời.
Sầm Lộ Bạch ôn hòa, vẻ mặt đầy hiểu rõ.
Cô hiểu Khương Chiếu Tuyết, và cũng yêu tính cách này của nàng.

Bao dung và nhân hậu chưa bao giờ là sai, cái sai là ở việc việc người khác sẽ lợi dụng điều này và làm tổn thương nàng.
Cô nói: ” Tiêu chí lựa chọn đối tượng kết hôn của Minh Nghiên rất cao, vẫn luôn tìm giống ngựa tốt.

Vì vậy, tôi đã chọn cách hiệu quả và thuận tiện nhất mà bản thân có thể nghĩ ra.”
“Tôi cũng không rảnh suy xét xem cô ta sẽ chịu loại sốc nào.”
“Hơn nữa, có một số việc, cô ta phải tự chấp nhận.”

“Tôi cũng có sự ích kỷ của riêng mình.”
Khương Chiếu Tuyết trăm mối ngổn ngang, không biết nên đánh giá cách xử lý của Sầm Lộ Bạch về vấn đề này và cách đối mặt với tình cảm lúc đó như thế nào.
Nàng nói:” Lộ Bạch, chị có biết, vào lúc phát hiện ra rằng chị vẫn luôn chơi đùa em, em đã cảm thấy như thế nào không?”
Sầm Lộ Bạch chỉ lẳng lặng nhìn nàng, không trả lời.
Khương Chiếu Tuyết cũng thật sự không muốn nghe câu trả lời của cô.
Nàng thú nhận:” Em cảm thấy như giông tố, cảm giác như thế giới đang sụp đổ vậy.”
“Giống như một phiên bản thực trong buổi biểu diễn của Truman.

Em cảm thấy mình giống như một con cá, sống trong một chiếc lưới mà chị đã cẩn thận làm ra.

Chị là người thu lưới, mà em vẫn luôn ngu ngốc, tự mình chui đầu vào lưới.”
“Em không thể đối mặt với chị, và cũng không thể đối mặt với chính bản thân mình.”
Ánh mắt Sầm Lộ Bạch sâu thăm thẳm.

Cô dẫn dắt tay nàng, đặt lên ngực mình và nói:” Mông Mông, đường đóng lưới nằm trong tay em.

Em được tự do, mà tôi, mới là người nằm trong tầm kiểm soát của em.”
Trái tim ấm áp và tươi mát đập không ngừng dưới lòng bàn tay nàng, như thể chỉ cần một cái chạm nhẹ là đã có thể vỡ vụn.
Sầm Lộ Bạch nói:” Chiếm hữu tôi, hoặc, mang tôi cùng chìm vào đáy biển đi.

Quyền lựa chọn luôn thuộc về em.”
Rõ ràng cô là người lạnh lùng và kiêu ngạo, nhưng lại biểu lộ đầy chân thành và mềm mại, không có thứ gì có thể sánh bằng.
Giống như một đóa mạn châu sa hoa ở hoàng tuyền, đẹp, độc chết người, nhưng không tài nào cưỡng lại được.
Khương Chiếu Tuyết cảm động.
Nàng đầu hàng.
Nàng chăm chú nhìn Sầm Lộ Bạch.

Vài giây sau, nàng khẽ mỉm cười, lẩm bẩm:” Ghi nợ trước đi.”
Không khí thoáng thả lỏng.
Sầm Lộ Bạch cũng mỉm cười:” Ừm?”
Khương Chiếu Tuyết thật sự không thể nói ra ba chữ chiếm hữu chị được.
Nàng cắn môi, không nói nên lời, ánh mắt vi diệu, vành tai dần đỏ ửng.

Sầm Lộ Bạch bỗng dưng nhanh trí.
Sóng mắt cô lưu chuyển, rồi bỗng dưng tiến đến gần hơn, dùng giọng gió để nói:” Bây giờ cũng có thể.”
Cô nắm lấy tay nàng, ve vuốt khắp ngực mình.

Cơ thể Khương Chiếu Tuyết như bị lửa thiêu đốt, hai mắt đanh lại, nhanh chóng rút tay về.
“Đừng quấy.” Nàng xấu hổ trách móc, giọng nói có chút không tự chủ được.
Cô đang muốn tắm máu ngay tại nơi này sao?
Hơn nữa, vệ sĩ vẫn còn đang đứng ngoài cửa đấy.
Ngực và bụng Sầm Lộ Bạch run lên.

Cô cười rất tươi, trong mắt như có ánh sao rơi vào đáy hồ.
Sau khi sự bối rối của Khương Chiếu Tuyết qua đi, nàng biết mình đang bị trêu chọc, cũng có chút buồn cười, chỉ dỗi liếc cô một cái, vừa ngượng vừa ngọt.
“Mông Mông.” Sầm Lộ Bạch gọi nàng.

“Ơi?”
“Tôi có thể hỏi em một chuyện được không?”
“Chị nói đi.”
Sầm Lộ Bạch hỏi: “Tại sao em lại không mang chiếc vòng kia nữa?”
Khi nàng sắp xếp lại giấy hẹn khám trong túi xách, cô thấy nàng vẫn mang chiếc vòng đó theo, chỉ là không đeo lên mà thôi.
“Vì vẫn còn giận tôi sao?”
Giọng điệu Khương Chiếu Tuyết thoáng trì trệ.

Nàng trả lời:” Không phải.”
Sầm Lộ Bạch dùng ánh mắt dò hỏi: Vậy là?
Khương Chiếu Tuyết im lặng một lúc, sau đó nhỏ giọng nói: ” Lộ Bạch, chị không tin vào thần phật.”
“Em cũng không tin.”
Tại sao lại đột ngột như vậy? Mặc dù trước đây, Khương Chiếu Tuyết không phải là tín đồ, nhưng nàng vẫn luôn tin tưởng, không phải trong trạng thái vô tôn này.
“Không cần đâu.

Em cứ là chính mình đi.” Cô an ủi.
Khương Chiếu Tuyết không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười.
Sầm Lộ Bạch bỗng phản ứng lại điều gì đó.
“Em đang sợ, nếu thật sự có thần phật, họ sẽ trừng phạt tôi sao?” Cô nghẹn ngào hỏi.
Hàng mi Khương Chiếu Tuyết nhanh chóng run lên.
Cõi lòng Sầm Lộ Bạch lập tức sụp đổ.
“Ngốc quá.” Cô nói:” Mông Mông, mặc dù tôi không phải là người tốt, nhưng cũng không làm tổn thương những người vô tội.”
Cô không thẹn với lòng:” Ngay cả với Minh Nghiên.

Cô ta đã nhận tiền, ký vào thỏa thuận dàn xếp và rời đi rồi.”
Cô không nợ một ai cả.
Cô nói: ” Mông Mông, nếu Đức Phật thực sự có linh thiêng, ông ấy sẽ không trừng phạt tôi.”
“Trước đây cũng vậy, sau này cũng thế.” Cô nói từng chữ rất hùng hồn.
Ánh mắt Khương Chiếu Tuyết dần sáng lên.
Sầm Lộ Bạch chống người dậy, ve vuốt phần tóc trên đỉnh đầu nàng và hỏi:” Em có nhớ trước đây tôi đã nói gì với em không?”
Khương Chiếu Tuyết phát ra một tiếng ậm ừ trong cổ họng.
Sầm Lộ Bạch nói:” Bà ngoại khiến tôi nhớ kỹ một câu nói.

Và sau này, có một người đã khiến tôi hiểu thêm một câu khác.”
Lồng ngực Khương Chiếu Tuyết dường như đang rạo rực, thậm chí còn quên cả chớp mắt.
Sầm Lộ Bạch nói:” Nếu trong tim có nỗi sợ hãi, mọi hành động đều sẽ kiềm chế lại.”
Bà ngoại đã dạy cho cô trở nên dũng cảm, và Khương Chiếu Tuyết đã dạy cô phải biết sợ hãi.
Cô cảm ơn số phận đã cho cô gặp Khương Chiếu Tuyết, đã cho cô một niềm khao khát về ánh sáng mới của thế giới này, và cũng có thể nâng đỡ cô qua vũng lầy này, để bước đến hiện tại trong sạch hơn.
Cô cúi người, hôn lên môi Khương Chiếu Tuyết đầy thành kính:” Tôi là chủ nhân của số phận mình.”
“Em là thuyền trưởng của tâm hồn tôi.”

Tác giả có lời muốn nói:
Surprise~
Được rồi, chính văn sắp xong, chắc còn một chương nữa là kết thúc thôi.
Chú thích: “Tôi là chủ nhân của số phận mình, em là thuyền trưởng của tâm hồn tôi.” Phỏng theo William Ernest Henry:” Tôi là chủ nhân của số phận mình, tôi cũng là thuyền trưởng của tâm hồn tôi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.