Đọc truyện Bất khả kháng lực – Uncontrolled Love – Chương 21-
Cả đêm, hai người chỉ ôm nhau như thế, lặng yên không một tiếng động. Mãi đến lúc
bàn tay không ngừng vuốt tóc vỗ về Kha Lạc từ từ dừng lại, ý thức cậu dần dần mơ hồ rồi chìm hẳn trong giấc ngủ mê, Kha Lạc vẫn giữ chặt cậu không mảy may lơi tay, y áp mặt cậu vào sát ***g ngực mình.
Hắn chỉ đứng Cuối cùng, cậu đã tin tình cảm của Kha Lạc dành cho mình là nghiêm túc. Nhưng chính
vì thế, lần này cậu càng không thể không vô tình với y.
Ngoài tình yêu của cậu, Kha Lạc không hề muốn thứ gì khác, nhưng hiềm nỗi, thứ gì
cậu cũng có thể cho đi, chỉ trừ mỗi tình yêu.
Cậu làm sao dám phí hoài thời gian của y nữa.
Kha Lạc còn cả quãng đời tuổi xanh, đoạn đường phía trước nhất định còn có ai đó
thích hợp hơn đang chờ đợi y, mà y cũng còn đủ thời gian và nhiệt huyết đi tìm người đó.
Nhưng cậu thì khác. Cậu không còn cả tuổi trẻ lẫn tình cảm mãnh liệt nào nữa. Quãng
đời mười tám năm cậu từng có đều chỉ mê đắm dõi theo một người là Tạ Viêm, chỉ yêu duy nhất Tạ Viêm, chỉ chờ mỗi mình Tạ Viêm, chỉ là của riêng Tạ Viêm.
Cậu còn đâu mười tám năm khác để vun dưỡng một tình cảm sâu đậm chừng ấy cho
ai khác?
Khoảng thời gian tiếp đó, Kha Lạc luôn ngoan ngoãn nghe lời, y không đi đâu cả, suốt
ngày cứ lẽo đẽo theo trông cậu như một chú cún trung thành. Hôm nào cũng vậy, trước giờ ngủ y lại lấy bút đỏ gạch chéo ngày tháng trên lịch một cách thật nghiêm cẩn, khuôn mặt luôn đầy nét u buồn luyến tiếc, rồi nhẩm tới nhẩm lui những ngày còn lại, nhẩm đến ngây người.
Có vài lần tỉnh giấc giữa khuya, Thư Niệm cảm nhận được Kha Lạc đang hôn trộm
mình. Động tác ôm đầu cậu rất nhẹ nhàng, y hôn môi cậu hết lần này đến lần khác, nhưng chẳng hề có hành động gì vượt rào hơn thế.
Cậu biết rõ, Kha Lạc vì sắp ra đi mới muốn lưu giữ lại một ít hồi ức và kỷ niệm, muốn
quý trọng những cơ hội y còn có thể gần gụi cậu. Ngay đến bản thân cậu, cứ nghĩ đến chẳng bao lâu nữa đây mình phải tiễn chân Kha Lạc, lòng lại trống trải. Trước vội sau vội giúp Kha Lạc đóng kiện hành lý lớn, cậu vẫn cứ thấy chưa đầy đủ lắm hay còn thiếu thứ gì đó, luôn lo một mình Kha Lạc ở thành phố T xa tít không người săn sóc, liệu có gặp bất trắc không, nhỡ đâu không thích nghi được thời tiết nơi đó, có khi không quen món ăn địa phương cũng nên
Tuy cậu cũng hiểu đây toàn là lo thừa, nhưng vẫn không cách nào thôi bất yên.
Cho dù chỉ yêu thương Kha Lạc như một đứa con (sao mỗi lần nghe tới chữ này vẫn
thấy đuối wá >”