Đọc truyện Bất khả kháng lực – Uncontrolled Love – Chương 20-
“Tôi đã bảo tôi hết bệnh rồi mà.” Thư Niệm gượng cười, nằm yên trên giường, mặc
tình cho Kha Lạc đẩy nhiệt kế vào miệng mình.
“ Nhưng mà sắc mặt anh nhìn có vẻ chưa khỏi hẳn đâu” Kha Lạc cúi đầu lẩm bẩm,
phụng phịu hai má, “Bất kể thế nào, nghỉ ngơi nhiều vẫn tốt hơn.”
Canh vừa đủ thời gian, lấy nhiệt kế ra nhìn chăm chăm, hai gò má căng mịn của Kha
Lạc càng phính lên dữ dội.
“Thế nào? Bình thường rồi chứ?”
“Ừ Ổn rồi.” Mặt y không có mảy may dấu hiệu nào tỏ ra vui mừng vì cậu vừa khỏi
cơn bệnh nặng, trái lại còn giống như đang dỗi.
“Vậy cậu mau đi học đi, nếu không sẽ bị muộn thật đó.”
“Ừ” Không tình nguyện nhổm dậy khỏi giường, cầm mấy cuốn sách giáo khoa và
giáo trình ở bên cạnh lên, y dùng dằng một chốc mới lề mề bước ra cửa, đi nửa chừng thì ngoái lại, nhìn Thư Niệm đang nằm trên giường mỉm cười với y, nói thật nhỏ: “Tối nay tôi đi
học về anh vẫn còn ở đây chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
Kha Lạc đứng lại nhìn rất lâu, mới đóng cửa phòng lại bỏ ra ngoài.
Kể từ sau đêm đó, y đã không lén bỏ thuốc ngủ cho Thư Niệm nữa, nào phải y không
biết cái kiểu giam lỏng hèn hạ này chẳng tốt lành cho ai cả, nhưng lại lo sợ Thư Niệm sẽ giống như buổi sáng đó, lẳng lặng bỏ đi lúc y đang ngủ, nên bí quá hóa liều, mù quáng đặt hy vọng vào mấy viên thuốc nhỏ xíu kia.
Một khi đã bị lộ, y xấu hổ đến mức nói năng lí nhí trong miệng cả vài ngày.
Y chỉ bướng bỉnh như trẻ con thôi, không ngông cuồng tới mức thủ đoạn nào cũng
không từ nan.
Bởi thế, không xem chuyện đã rồi là cưỡng bức, chỉ coi đó như lầm lỗi của một đứa
nhóc chưa hiểu chuyện mới nhất thời kích động làm bậy, Thư Niệm đối với đứa nhóc này vẫn dành nhiều tình thương hơn cả.
Từ đầu cậu đã định biến thứ tình cảm không có khả năng được Tạ Viêm chấp nhận
thành sự dịu dàng với Kha Lạc. Nếu người kia không cần, thì chi bằng cậu dành tất cả cho Kha Lạc, dù sao cũng khiến Kha Lạc vui vẻ một chút, dù sao cũng có ít nhất một người được hạnh phúc.
Còn bản thân đã không còn gì đáng nói.
Đây dứt khoát không phải là hy sinh. Bản thân cậu vốn chẳng có gì, hai tay trắng, thì
lấy gì để mà hy sinh?
Thư Niệm rời giường, thay đồ, lấy lại tinh thần xắn tay lên dọn phòng, giống như
những việc ngày trước vẫn quen làm ở Tạ gia, tỉ mẩn lau dọn sạch sẽ từng góc nhà, tháo tất cả áo gối mang đến ban công, trải từng cái ra phơi nắng, rèm cửa cũng được lấy xuống giặt, tiện thể mở tất cả cửa sổ ra, cho ánh nắng rọi vào, mang đến cho căn phòng thêm chút sinh khí, rồi lại hì hụi trong gian bếp đã đóng cả lớp bụi một lúc lâu, mới rửa xong bóng loáng cả góc bếp và đống dụng cụ nấu nướng.
Sống lâu trong căn hộ u lạnh này thật dễ khiến con người ta u ám, phải bỏ nhiều công
sức lắm cậu mới có thể biến nó trở nên ấm cúng hơn đôi chút.
Từ nay trở đi, cậu sẽ toàn tâm toàn ý chăm lo cho Kha Lạc, chẳng còn thì giờ và tinh
thần đâu mà nghĩ tới người kia nữa. Đối với cậu, đây cũng là một cách cứu rỗi bản thân. Có lẽ, chỉ cần thêm ít lâu nữa, cậu có thể xóa đi sự chấp mê khiến người ta phải xấu hổ mà vẫn vô phương chế ngự, thì mới hoàn toàn được giải thoát.
Xong việc, cậu ghé qua một siêu thị lớn chọn mua đồ dùng sinh hoạt và nguyên liệu
cho bữa tối. Kha Lạc đang tuổi mới lớn, cân bằng dinh dưỡng rất quan trọng. Dù sao cậu cũng có thời gian, có thể nghiên cứu mày mò cách phối hợp các món ăn. Tiện tay, cậu lấy vài hộp
sữa chua, để sau giờ cơm bắt Kha Lạc uống, rất có lợi cho dạ dày
Phải vậy chứ, cứ dành toàn bộ đầu óc nghĩ tới Kha Lạc, chẳng có chỗ đâu mà chứa
người kia, thời gian lâu dần sẽ không thấy đau nữa.
Tạ Viêm là giấc mộng vượt quá tầm tay mà cậu đã ấp ủ từ nhỏ, cũng giống như lý
tưởng không thực của hầu hết mọi người. Chỉ khác ở điểm, người bình thường vừa bước khỏi thời thơ trẻ sẽ hiểu ngay rằng mộng ảo chỉ là mộng ảo thôi, chỉ có cậu vẫn dại khờ cố chấp tới tận nay.
Thời trẻ còn có quyền mơ mộng thiếu suy nghĩ, nhưng đã trải nghiệm nhiều như vậy,
đã tới tuổi này rồi, không nên tiếp tục bỏ lơ, không nhìn nhận thực tế nữa.
Cậu không nên tiếp tục phung phí cả ngày nghĩ tới Tạ Viêm, hy vọng tới những thứ xa
vời như tình yêu hay hạnh phúc.
Thời gian cho những giấc mơ đã cạn, khoảng trống cậu đã khoét sâu mười tám năm
nay, cũng đã tới lúc phải lấp đầy rồi. Từ bây giờ phải chấm dứt mơ mộng đi. Đừng tiếp tục làm tên ngốc nồng nhiệt yêu thiếu gia kiêu ngạo của cậu nữa, mà hãy là một “ông bố” thật tốt, nghiêm túc chăm lo cho Kha Lạc lẻ loi cô độc. (chậc, có cần phải nhắc em nó nãy giờ ko nghĩ
mà nhắc anh Viêm hơi bị nhìu hem?)
Buộc xong mấy túi đồ lớn, định kéo đến quầy thu ngân, đi nửa đường, vô tình chạm
mặt một người đi đối diện khiến cậu chần chừ pha lẫn xấu hổ mà khựng bước. Người kia cũng có chút do dự. Hai người tần ngần dừng lại nơi cách đối phương độ ba bước chân. (linh thiệt,
mới nhắc là thấy >___““”