Bạn đang đọc Bất Hạnh Tiểu Thư: Chương 2
CHƯƠNG2;
Tuy chưa nhớ ra điêu gì nhưng với nó bây giờ thật là hạnh phúc,được hưởng tinh yêu thương từ mọi người trong gia đình nó sống rất vui vẻ .Mỗi lần cố nhớ về quá khứ nó lại đau đầu,mama nó khuyên không cần cố gắng quá sưc cứ từ từ thôi.Cuộc sống cư thế trôi qua thật bình yên,nó được đi học cùng trường với anh Kin,nó học rất giỏi lúc nào cũng dẫn đầu khối,nó còn phát hiên ra “anh hai của nó cực kì đẹp trai,rấtnhiều nữ sinh vây quanh,nhưng mặt anh đều lạnh tanh và chỉ nở nụ cười với nó ,vui vẻ cười đùa cùng nó”.Nó bị rất nhiêu nữ sinh trong trường ghét,nhưng khi biêt nó là em gái Kin thì họ lại ngưỡng mộ nó vì co anh trai handsome lại học giỏi nhất trường.Nó rất tự hào về anh trai của mình.
Thời gian trôi thật nhanh ,mới đó mà đã hai năm kể từ ngày nó về nhà này.Hằng ngày đi học về,được ăn cơm do mama nấu,chơi thể thao cùng papa,nói chuyện học bài cùng anh hai,nó thấy thật là hạnh phúc.đôi lúc nó nghĩ’”chẳng cần nhớ làm gì nữa ở đây nó đã hạnh phúc lắm rồi”.Còn về ông nội và pama thậ của nó,thông qua từng manh mối nhỏ,biết nó còn sống nên ngày ngày đi tìm kiếm nó,mong một ngày nào đó sẽ tìm ra đứa con gái,đứa cháu gái vàng ngọc của họ.
Một buổi sáng đẹp trời nó và anh hai chào pama đi học.Đang ngồi học say sưa môn toán,nó bỗng thấy ngoài cửa lớp ồn ào,nó nhìn ra cửa lớp thấy đám đông đang bàn tán gì đó và ngạc nhiên hơn là anh hai nó với hai dòng nước mắt đang đi về phía nó.
-Anh hai! Sao anh khóc vậy..
Nó chưa bao giờ thấy anh nó khóc điều này làm nó hơi lo.
-miu à!pama …..
-Pama làm sao hả anh?Nươc mắt của nó băt đầu rơi.
-Pama bị tai nạn,chết rồi.
Lời nói của anh nó như một tiêng sét ngang tai.Nó không tin những gì hai của nó vừa nói, nó cười đau khổ xen lẫn nước mắt.
-Anh lừa em,em vừa nói chuyện điện thoại với mama xong ,mama còn hỏi em muôn ăn gì vào bữa trưa để mama nấu xong mà,hai đừng đùa với em như vậy không hay đâu.
-LÀ THẬT ĐÓ ANH KHÔNH ĐÙA VỚI EM ĐÂU.Anh nó quát lên
-pama chết thật sao ,bỏ anh em mình thật sao?Nó òa lên khóc ôm anh hai nó.
Anh hai nó lấy lại bình tĩnh vỗ vào vai nó;-Bình tĩnh đi,anh em minh về nhà thôi.
Tang lễ của pama nó xong,mọi người đứng trước mộ pama anh em nó an ủi hai anh em nó rồi ra về hết.nó và anh hai ở lại đến chiều tối mới về.hai anh em nó cùng đi bộ trên đường,đúng lúc ấy trước mặt xảy ra một vụ tai nạn ,hai ô tô đâm nhau nát bét trên đường.mọi người chạy lại,người thì gọi công an,người thí gọi cấp cứu.Nó nhìn thấy cảnh ấy bỗng nhiên đầu nó đau đớn,nó ôm đầu ngồii thụp xuống đất kêu đau.Những hình ảnh liên tiếp hiện ra trong đầu nó rồi nó xỉu đi.
Tỉnh đậy nó thấy mình đã ở nhà,nó cố sắp xếp lại những chuyện đã sảy ra trong đầu và nó đã nhớ ra tất cả, cái ký ức mà hai năm qua nố cố nhớ cũng đã trở về.Nó,Nguyễn Thùy Phương Linh người thừa kế tập đoàn L&H bị bát cóc 2năm trước trên đương đi bị tai nạn thoát chết ,bị mất trí nhớ,làm con nuôi của pama,…@#$%^&*.Nó rất muôn về nhà gặp ông nội và bama thật nhưng nghĩ lại”pama vừa mất không thể để anh hai một mình,từ từ rồi sẽ nói cho anh biết”.Nó xuống giường,mở tủ lấy một bộ quân áo để đi tắm,hôm nay quá mệt mỏi với nó rồi.
Tắm xong nó xuống nhà thây anh Kin đang nấu bữa tối,nó chạy lại ôm anh nó khoc nức nở,anh nó xoa đầu nó:
-Thôi nào mọi chuyện qua rồi có anh ở đây,ngoan đừng khóc nữa anh nấu cơm cho Miu ăn.
Nó lau nươc mắt;-Để em phụ anh Kin.
Hai anh em nó cùng nấu cơm tối.Nhưng hôm nay trong nhà chỉ còn lại hai anh em nó,dọn cơm ra chỉ có hai anh em nó ngồi ăn với nhau không chỉ tối nay mà sau nay có lẽ cũng như vậy