Đọc truyện Bắt Giữ – Chương 4: Đồng Hành Cùng Sợ Hãi
– Có suy nghĩ muốn đồng hành cùng ta không?
– Không được! – Tôi vô thức phản đối.
Nói đùa sao, tôi tránh số 13 như tránh tà, tránh đông tránh tây, tránh ngày lẫn đêm, đầu cũng đâu có úng nước đâu mà điên rồ nhận lời.
Trong xã hội cõi âm, không phải linh hồn nào cũng đơn độc.
Tôi biết điều này trong những lần tìm kiếm con mồi, lúc ấy, hai linh hồn một nam một nữ đều chết trong bệnh viện, vốn chẳng có liên hệ gì với nhau cũng không có khả năng siêu thoát do lắm vướng bận, ấy vậy mà họ lại chẳng thể nhẫn tâm, trong những ngày tháng cuối đời, họ đã tiến hành nghi lễ kết hợp như thế.
Kết hợp linh hồn, giải thích dễ hiểu hơn là kết hôn.
Tất nhiên từ này chỉ có thể dùng khi ta còn sống, vì dù sao đã chết rồi, luật lệ cõi âm cũng khác hẳn, nào còn ai chứng hôn cho họ chứ. Chỉ vì linh hồn không có thể xác, nên mọi nhu cầu cũng thuần túy là vì tâm giao chứ chẳng mang màu sắc nhục dục như khi còn sống, vì lẽ đó, nhìn họ kết hợp trong tôi đã cảm thấy bồi hồi và kính sợ trước những điều linh thiêng như thế. Có lẽ, đó mới thật sự là ước muốn của mọi người trong chúng ta khi còn sống ao ước, tìm được một nửa linh hồn của mình. Hai người bệnh đó, để lỡ nhau thời sinh thành, đến khi chết – tuy rằng muộn – nhưng cũng đã gặp được nhau.
Sau đó, họ coi nhau là bạn đồng hành.
Dần dà, tôi cũng thấy nhiều đôi tình lữ, họ gọi nhau là bạn đồng hành, rất trìu mến, rất tin tưởng và đầy lưu luyến.
Có những đôi cùng nhau siêu thoát, hy vọng kiếp sau sẽ gặp lại, cũng có những đôi không thể siêu thoát thì chấp nhận tan biến bên cạnh nhau, quyết không xa rời.
Đúng vậy, họ chỉ là linh hồn bình thường thôi, tôi chưa từng thấy ác hồn nào có đôi có cặp, tất nhiên tôi rất muốn trở thành ngoại lệ, nhưng tuyệt nhiên không phải là số 13, tuyệt nhiên cũng không chấp nhận cách “cầu hôn” sơ sài như này!
– Hử? – Số 13 lẩm bẩm, cúi người xuống cho vừa tầm nhìn với tôi, đôi mắt độc màu đen kia sẫm màu hơn hẳn. – Lý do?
– Ahaha, dù sao anh mạnh như thế, tôi tự thấy tôi không xứng!
– Ta không chê.
Khụ khụ, việc gì tôi phải đi khách sáo với gã như thế chứ, dù sao gã cũng đâu để ý.
– Lý do chính là, – Tôi đánh liều, nhắm mắt đưa chân nói thật. – tôi… không có cảm giác với anh, làm sao kết hợp được!
Con mẹ nó, vì sao tôi vẫn không dám nói ra là tôi không thích anh chứ, nhìn cái đôi mắt đen thẫm kia thật là đáng sợ!
– À.
Gã chỉ nói một từ, chẳng thể hiện tâm trạng, tôi cảm giác có gì không ổn, vội nói tiếp:
– Với cả, chắc gì anh đã vừa ý tôi mà làm được nghi thức đó, anh phải biết chúng ta ở giới linh hồn này chuyện gì có thể giả chứ chuyện này thì không!
– À.
Gã giơ tay trái – bàn tay không cầm dao – lên, tôi sợ hãi cứng cả người.
Cả hai tay gã đều đeo găng bằng da đen tuyền, càng khiến vẻ lạnh lùng độc tôn của gã nổi bật hơn, thế nhưng lúc này bàn tay ấy lại nâng cằm tôi lên, ép tôi nhìn sâu vào đôi mắt chỉ độc một màu đen sẫm của gã, đôi mắt ấy như một hố sâu không đáy hút tôi vào trong, tôi không thể nhìn ra bên trong ấy chứa đựng điều gì. Gã cúi người, trước sự sợ hãi pha lẫn tò mò của tôi, bờ môi lạnh lẽo của gã chạm nhẹ lên môi tôi, mang theo ý dò xét hững hờ.
Rồi, bàn tay còn lại của gã kéo mạnh tôi vào lòng, siết chặt tới mức tôi nghĩ mình không thể thở nổi.
Đôi mắt tôi và gã vẫn đối diện nhau, tôi như bị thôi miên, thoáng chốc mà nỗi sợ lẫn tò mò đều bị đẩy lui, trong đầu trống rỗng không thể suy nghĩ gì nữa.
Gã tách môi tôi ra, hơi thở của gã chẳng hề mang theo bất kỳ mùi lạ nào cả, thế nhưng sự lạnh lẽo giá băng ấy khiến tôi vô thức rùng mình bừng tỉnh, ý nghĩ muốn trốn chạy chớm lên trong tôi lần nữa.
Gã không để tôi kịp thực hiện ý đồ, tay còn lại rốt cuộc rời khỏi con dao găm, giữ chặt lấy đầu tôi kéo sát về mình, vốn tưởng hững hờ nhưng khi chiếc lưỡi của gã vồn vã cuốn lấy lưỡi tôi siết mạnh thì mọi suy nghĩ của tôi tan thành mây bụi, phần ngỡ ngàng phần sợ hãi, tôi run lên vì hai luồng nóng lạnh thất thường trong cơ thể thiêu đốt, không cách nào lý giải những điều đang diễn ra trong tâm trí mình.
Nụ hôn này, tôi không biết nó kéo dài bao lâu, chỉ biết khi gã rời môi ra khỏi tôi, linh hồn tôi đã đờ đẫn như thể vừa sinh ra, hoàn toàn không thể dựa vào ý chí mà đứng vững, chỉ có thể bấu víu vào gã.
– Nghi lễ hoàn tất. – Gã ôm tôi, nhẹ nhàng hơn hẳn ban nãy, lẩm bẩm nói.
Cái gì?!
Lời nói của gã khiến tôi bừng tỉnh.
Con mẹ nó, thế là thế nào!!!
– Không thể nào! – Tôi ngẩng phắt đầu dậy, quá lo lắng để mà sợ hãi. – Không phải, đây không thể là nghi thức, tôi thấy nó khác hẳn!
– À. – Gã cúi xuống, đôi mắt sẫm màu ấy không biết có phải ảo giác của tôi hay không mà trông dịu dàng hơn hẳn. – Em đã thấy nghi thức như thế nào?
– Ớ… thì hình như, hai người họ nắm tay, rồi chợt quanh họ phát sáng, ánh sáng linh hồn họ hòa lẫn vào nhau cho tới khi thành một chỉnh thể… Lúc đó tôi còn cảm nhận được linh hồn họ biến đổi, “mùi” trở nên giống hệt.
Gã cười khùng khục.
– Cô gái nhỏ, – Giọng gã thay đổi hẳn so với trước, hay tôi lại tưởng tượng. – cách thức kết hợp có nhiều hơn em nghĩ, không quan tâm quá trình, chỉ cần kết quả là linh hồn hòa hợp hoàn toàn là được.
Khoan khoan khoan!
Vậy là ban nãy tôi đã bị người khác lừa gạt ép hôn?
Tôi bị số 13 ép hôn?
Tôi bị tên giết mình ép hôn?
Trời đất như tối sầm quanh tôi, mà cụ thể là tối thật, tôi ngã nhào vào người gã, ngất xỉu.
Ông trời ơi, tôi không muốn tỉnh dậy nữa!!!
Tôi phải đi đâu, hỏi ai đây, ở cõi âm làm sao mới “ly hôn” được aaa!!!
oOo
Tôi mở mắt, cảm thấy may mắn trước mắt tôi là gương mặt mang đầy tò mò của Emily chứ chẳng phải của số 13.
Tôi thầm tự an ủi, có thể tất cả chỉ là một hồi ác mộng thôi.
… Nhưng từ khi trở thành ác hồn tôi làm gì nằm mơ được nữa.
– Oa oa, thần kỳ quá! – Giọng thán phục của Emily vang lên khiến tôi giật bắn người. – Chị và cái anh mặt thẹo khi nãy giờ giống hệt nhau.
Cái gì!!!
Tới một linh hồn bình thường như Emily còn biết được, vậy tôi thật sự đã…
– Nghỉ đã chưa? – Giọng đều đều lạnh lùng của số 13 vang lên, khiến tôi sợ muốn ngã lăn ra đất, dù thực tế là tôi đang nằm rồi.
Quay sang, chỉ thấy số 13 đang ngồi bên cạnh, hắn ngồi khoanh chân, dùng khăn tay lau rửa thanh dao găm vốn cũng sáng loáng của mình. Tôi nuốt nước bọt, sao tôi có thể ngây thơ mà mừng hụt chứ, đã làm lễ kết hợp nếu tôi bị thương tổn gì hắn cũng sẽ bị như thế, cho nên lẽ dĩ nhiên là hắn chẳng thể bỏ tôi ở một mình quá lâu.
Tôi muốn khóc quá.
– Nghỉ đủ rồi thì đi thôi.
Chưa để tôi tự thán xong, hắn đã bế bổng tôi lên, tôi sợ tới la oai oái. – Tôi tự đi, tôi tự đi!
– À. – Chỉ nói một từ, rồi đặt tôi xuống.
Để số 13 đi trước, tôi cun cút theo sau, tự thấy mình vô dụng thật nhưng tôi nào còn cách khác, đi gần hắn quá là tôi đã sợ chết khiếp rồi, nói gì đối mặt song hành.
Không thể nào, từ giờ tôi không tránh được hắn nữa sao, huhu, muốn khóc quá.
– Thật thần kỳ quá! – Emily đi kế tôi huyên thuyên. – Hai người ban nãy thần kỳ lắm, chỉ hôn một cái thôi mà như hòa tan vào nhau, hóa ra đó là lý do cha mẹ thích hôn nhau, em cũng muốn! Chị mau chỉ cho em đi!!!
Tôi không hề muốn dạy hư trẻ em mà, tôi có tội, không đúng, là tên trời đánh thánh đâm kia dụ dỗ tôi, đều là lỗi của hắn.
Nếu ánh mắt có thể giết người, không chừng cái lưng của hắn cũng bị tôi giết chết vài chục lần rồi!
Chợt, bên cạnh phát ra tiếng “RẦM” to tổ bố như thể hai tảng đá đập vào nhau làm tôi giật bắn mình, vội nhìn sang, chỉ thấy Emily ôm đầu ngồi xổm khóc rấm rứt.
Tôi bỗng hiểu ra.
Con bé cũng bị phong ấn, không thể rời khỏi mật thất này được.
Tôi vô thức dời mắt, đối mặt với ánh mắt nghiền ngẫm của số 13, hắn cũng nhìn ra rồi.
Số 13 chợt nở nụ cười.
Nụ cười rét buốt ấy khiến tôi rùng mình lùi lại ba bước, chưa để tôi suy tính xem làm cách nào để ly hôn, hắn đã quay lưng đi tiếp, chỉ bỏ lại một câu “Đi thôi” và bóng lưng lạnh lùng. Tôi cũng không quản nhiều như vậy, cúi đầu đối mặt với Emily khóc nhè, tôi an ủi đôi câu rồi hứa sớm muộn cũng quay lại thăm cô bé, đoạn đứng dậy định đuổi theo số 13.
– Lúc nào cũng vậy… – Emily lẩm bẩm. – lâu như vậy rồi, sao em vẫn không ra khỏi đây được…
Tôi vô thức quay lại nhìn.
– Mẹ bảo, chỉ là giấc mơ… sao mãi em không tỉnh giấc…
Linh hồn Emily sáng lên nhờ nhợ rồi dần dần biến mất.
Tôi biết, con bé chỉ là lại ngủ thôi.
Làm sao tôi nỡ giải thích với nó rằng, đây là giấc ngủ không có hồi tỉnh, và giấc mơ này sẽ kéo dài vĩnh viễn tới ngày tòa lâu đài này sụp đổ mới thôi.
Tôi làm sao mà giải thích được.
Một bàn tay lạnh lẽo chợt xuất hiện nơi eo tôi, kéo phắt tôi đi, cũng kéo luôn tôi khỏi những suy nghĩ thu vắng đông buồn ấy, là số 13.
Xem chừng hắn thiếu kiên nhẫn rồi.
Hắn không giải thích lý do, cũng chằng nói chẳng rằng nửa kéo nửa dìu tôi rời khỏi mật thất, tôi ngoái về phía sau, mật thất vẫn im bóng lặng thinh như chưa hề có Emily xuất hiện, mọi chuyện chỉ như một giấc mơ, cô bé chỉ xuất hiện trong chốc lát, thế nhưng đủ khiến tôi hiểu rõ nỗi cô độc mà cô bẻ phải gánh chịu.
Tôi nhất định phải thoát ra khỏi nơi này.
Đồng thời… giải thoát cho cả Emily tội nghiệp.
Coi như làm việc thiện đi.
oOo
Ra khỏi tầng hầm, tôi mới phát hiện bộ váy trắng của tôi đã hóa thành màu đen.
Khóc, sao chỉ có tôi bị ảnh hưởng mà số 13 chẳng hề bị ảnh hưởng chút nào vậy, lẽ ra khi kết hợp với tôi toàn thân màu trắng thì hắn cũng phải có thêm màu sáng nào chứ, vì sao vẫn đen từ đầu tới chân thế chứ hả!!!
Chỉ trách bản thân yếu kém hơn người ta qua nhiều thôi.
Tôi hết sức, cực kỳ, tuyệt đối, nhẹ nhàng lịch sự đề nghị:
– Ừm… số 13 này, anh thấy đó, anh cứ để tay trên eo tôi như thế này thật sự không tiện trong việc chiến đấu và dùng linh hồn lực, chi bằng cứ như lúc nãy, anh đi trước tôi theo sau nhé.
Số 13 hơi cúi xuống nhìn tôi.
– Hử?
– … Coi như tôi chưa nói gì.
Muốn khóc quá, giờ cả chuyện đi đứng tôi cũng không có tiếng nói sao, số tôi lẽ nào là số nô lệ. Không thể nào, Trần Gia Trân tôi tuy chẳng phải anh hùng cái thế, nhưng cũng là ác hồn hung dữ đã giết 39 mạng người, nào phải dạng dễ bị bắt nạt.
Vừa nghĩ thế, tôi đã nhiệt huyết sôi trào định hất tay hắn ra, nhưng vừa nhìn thấy con dao găm hắn giắt bên hông thì mọi tâm trạng hăng hái như bong bóng xì hơi biến mất tăm.
Con mẹ nó, con dao đó đã đâm không dưới 10 nhát vào cơ thể tôi đó! Bạn nói tôi có thể không sợ được không aaa!!!
Cứ như thế, một đường số 13 nửa ôm nửa kéo tôi theo, tôi chỉ đành lấy mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm mà đi chứ chẳng dám ngó nghiêng, thấp thoáng phía trước là tiếng cãi nhau của số 2 và số 3, ấy vậy mà chúng tôi vừa tới gần, cả hai đã im bặt nhìn chúng tôi trân trối, hỏi sao tôi biết ư? Tất nhiên là vì linh hồn lực tôi cao cường có thế hoàn toàn không cần nhìn cũng biết.
… Thôi được rồi, là do tôi cứ chăm chú nhìn xuống dưới, vô tình số 2 chỉ có cái đầu nên lúc nào anh ta cũng nằm ở dưới đất, thành ra trong lúc đi tôi rất dễ dàng nhìn thấy gương mặt ngạc-nhiên-tuyệt-đối của anh ta, cứ như thể trước mắt anh ta không phải là ác hồn mà là một người mẫu nóng bỏng có một không hai, thật dễ khiến tôi phải tự kỷ. Khụ khụ, bạn đọc đừng ném đá tôi, cứ để tôi thư giãn chút đi, đi cạnh số 13 áp lực, áp lực lắm.
Chúng tôi băng qua vô số ngã rẽ, chuyển đổi nội thất từ Đông sang Tây rõ rệt, cũng gặp thêm hai vị hàng xót là số 11 và số 6. Thành công khiến hai vị ấy giật nảy người.
Số 11 thì khỏi nói, anh ta bỏ dở cả công việc vẽ vời của mình mà nhìn chúng tôi, tuy gương mặt chẳng có biểu cảm gì – thực ra thì không thể có biểu cảm, vì mặt của số 11 đeo một chiếc mặt nạ bằng đồng đen thẫm – nhưng qua cái cách anh ta đứng thẳng nhìn chúng tôi có thể thấy anh ta giật mình như thế nào.
Số 6 là một tử tù, anh ta chết trong quá trình vượt ngục nên chân tay vẫn còn xích cứng, mỗi lần bước đi là mỗi lần những sợi xích ấy leng ka leng keng rộn ràng vồn vã, ấy vậy mà lúc chúng tôi xuất hiện, tiếng động vui tai ấy tắt hẳn, nhường chỗ cho thinh lặng. Qua khóe mắt, tôi thấy bờ môi của anh ta hơi trễ xuống, đủ thấy anh ta bất ngờ tới bực nào.
… Cũng đâu có dọa người như thế nhỉ, rõ ràng tôi là một ác hồn người gặp người yêu, hơn nữa lại còn là một ác hồn có ngoại hình bình thường, không máu me, nhìn qua y như người sống cho nên cực kỳ xanh tươi mơn mởm, vì sao trước cái tin tôi có bạn đồng hành lại khiến chúng hàng xóm bất ngờ như thế chứ!
Chỉ có thể trách mắt nhìn họ quá kém thôi.
– Dựa theo suy đoán của ta, – Số 13 lạnh lẽo lên tiếng, thành công cắt đứt những suy nghĩ tự kỷ của tôi. – Emily Duncan cũng là một nhân tố mang tính phong ấn cho tòa lâu đài này.
Hắn vẫn chẳng buồn bỏ bàn tay đáng sợ của hắn ra khỏi eo tôi, còn tôi thì tất nhiên là chỉ biết cứng người theo bên cạnh hắn mà chẳng dám ngó nghiêng thêm chi cả. Tuy vậy, nghe hắn nói như thế, vô thức tôi suy nghĩ về việc gặp cô bé Emily ấy, quả thật có điểm kỳ lạ, chỉ là một linh hồn, lại còn là linh hồn trẻ em thuần khiết, vậy mà lại bị phong ấn chặt chẽ phía cuối tầng hầm, phong ấn ấy thật sự quá kỳ lạ là tuy rằng chúng tôi là ác hồn, nó cũng chẳng có chút dấu hiệu ảnh hưởng tới chúng tôi, thế nhưng với Emily chỉ cần cô bé có chút biểu hiện muốn rời khỏi là y như rằng hậu quả sẽ rất nặng.
Tôi nghiền ngẫm, lẩm bẩm ra tiếng nhưng suy đoán của mình lúc nào chẳng hay. Đến lúc phát hiện ra thì cũng là lúc số 13 lên tiếng.
– Không sai, dựa theo phương hướng, ta đoán linh hồn Emily Duncan mang yếu tố tiên quyết trong việc vận hành phong ấn của lâu đài.
– Ý anh… không lẽ chúng ta phải trừ khử con bé?
– Đó cũng là một cách, nhưng hiệu quả may rủi thật khó đoán, ban nãy ta đã suy xét phương án này nhưng chưa thật sự chắc chắn nhân tố quyết định, nếu như làm sai thì rất tổn hại linh hồn lực. Chúng ta sẽ đi tiếp tới phía nam, nếu ta đoán không lầm, ở phía nam sẽ có mật thất tại tầng 6, nơi đó cũng sẽ giam giữ một linh hồn khác.
– Vì sao mật thất lại ở tầng 6? – Tôi vô thức quay sang nhìn gã, sự tò mò một lần nữa át hẳn nỗi sợ.
– Đó là nơi duy nhất có hình thái nội thất tương tự nơi Emily Duncan bị giam cầm, vào khoảng thế kỷ 15-16. Khu phía Nam ta cũng có xem qua, nội thất nơi ấy theo kiểu cổ điển nước Ý thế kỷ 19, là một khoảng thời gian có sự tách biệt rõ rệt với nơi Emily Duncan bị giam giữ, đó là chưa kể đến hai quốc gia khác nhau.
Dừng một chút, hắn mới tiếp tục:
– Trên tầng 6 của khu ấy, có một vài phòng lại mang hơi hướm cao nguyên Anh quốc thế kỷ 16, thời điểm phát hiện do có sự khác biệt rõ nét ta đã đặc biệt lưu ý, tổng cộng 8 phòng chính và 1 phòng cho trẻ nhỏ.
– A? – Tôi lẩm bẩm, tựa như có manh mối gì đó đang sáng tỏ. – Như vậy liệu những căn phòng đó có liên quan tới Emily hay không? Hay căn phòng cho trẻ nhỏ kia lại chính là phòng con bé?
– Giả thiết rất hay. – Số 13 nói, chợt hắn cười khùng khục. – Trừ việc căn phòng trẻ em đó chẳng phải theo kiểu công chúa gì hết.
… Hóa ra hắn cũng có nghe vào đầu mấy lời khoe khoang của con bé.
– Tôi tin đó là manh mối! – Tôi quyết đoán, sự hăng hái lấn át nỗi sợ, tôi mặc kệ luôn bàn tay của số 13 từ nãy tới giờ vẫn nằm trên eo tôi, lòng tràn đầy niềm tin sớm muộn gì mình cũng giải được bài toán này. – Chúng ta mau tới đó, chắn chắn ở đó sẽ có nhiều thứ hay ho.
Không chừng số 13 chỉ muốn kết hợp với tôi trong thời gian này để tìm ra manh mối thoát khỏi lâu đài thôi, ra khỏi đây hắn sẽ để tôi tự do bay xa ngay ấy mà. Chà chà, quả là một ước mơ đáng để theo đuổi.
Lòng tràn đầy niềm tin vào tương lai tươi sáng, tôi hoàn toàn không để ý số 13 đang nhìn tôi với ánh mắt nghiền ngẫm và suy tính, đoạn, hắn siết chặt bàn tay nơi eo tôi, kéo tôi sát vào người hắn.
Sắp tới rồi, một chút nữa thôi.
… Tôn Ngạo Dạ, sắp tới rồi…
Ghi chú của tổ chức
Mã số: 13
Biệt hiệu: The Tasmania Tiger
Thân phận: Không rõ, nhiều khả năng làm công việc liên quan đến giết chóc khi còn sống
Tuổi: 26-30
Giới tính: Nam
Dự đoán thời gian chết: 1980-1990
Nguyên nhân chết: Chết cháy
Mức độ nguy hiểm: Cực kỳ nguy hiểm vào bậc nhất
Mô tả sơ lược: Ác hồn có thể tự do di chuyển, không bị chi phối bởi địa lý, tuy nhiên do thường ngủ vùi nên số lượng nạn nhân có thể hạn chế
Cách thức hạ thủ: Đối tượng hạ thủ không xác định được quy luật chọn lựa, có thể dựa theo ngẫu hứng
Số lượng nạn nhân: Không xác định