Đọc truyện Bắt Giữ – Chương 3: Kẻ Đồng Hành Cùng Bóng Tối
… Tại một nơi rất xa khác…
– Sư phụ!
Người vừa phát ra tiếng nói là một thanh niên tài tuấn trẻ tuổi, gương mặt hiền hòa khiến cho đối phương dễ chịu, tuy nhiên đôi mắt vẫn ẩn hiện những tia cương quyết không chịu lùi bước cũng khiến cho người xung quanh phải dè chừng. Anh ta mặc áo sơ mi quần tây đơn giản, giầy da bóng loáng, tóc tai chải gọn gàng, trong tay cầm xấp tài liệu dầy được đóng cẩn thận bằng bìa cứng, anh kính cẩn đặt nó lên bàn người đàn ông đối diện.
Ông ta đã ngoài lục tuần, thế nhưng gương mặt vẫn hằn sâu những đường nét sắc bén, ánh mắt diều hâu lạnh lẽo, bàn tay gân guốc mạnh mẽ, dáng người ngồi thẳng thớm quật cường cho thấy ông không phải là người dễ thỏa hiệp. Ông nhìn xấp tài liệu, nhíu mày nói:
– Rốt cuộc cũng bắt được nó, tổn hại bao nhiêu?
– 40 thành viên bị thương từ nặng tới nhẹ, trong đó… có 5 người thiệt mạng.
-Vậy là chỉ còn 126 người hộ tống, có an toàn không?
Chàng trai lộ vẻ ngập ngừng, nhưng vẫn thành thật báo cáo cho người mà anh kính cẩn gọi là sư phụ:
– Trên đường quả có nhiều bất trắc, thế nhưng trưởng lão Tôn đã dự tính trước, ông đã đặt một lọ phong ấn đặc biệt từ gốm Thanh Hoa nhồi sừng tê giác và xương nghiền của cá nhà táng lớn, ngoài ra trong quá trình nung ông còn tự trích máu làm phép. Xung quanh lọ dán rất nhiều bùa chú phong ấn, xích phong ấn trữ lung cũng được cắt một đoạn chỉ vì việc này. Kín kẽ như vậy nên cũng giam cầm hắn thành công cho tới khu vực tam giác Tân Cương khu sa mạc Taklamakan.
– Tốt! – Cơ mặt người đàn ông thả lỏng, chừng như đã thoải mái hơn nhiều. – Chỉ cần giam gã trong ấy chừng 10 năm, sức mạnh thuyên giảm thì có lẽ sẽ tìm được cách tiêu diệt. Dù sao…
Người đàn ông mệt mỏi cúi đầu, lúc này trông ông không còn kiên cường như nãy mà tràn đầy già nua lo lắng.
– Dù sao… – Ông thì thầm, khiến chàng trai đối diện phải rướn người lên một chút mới nghe rõ được lời ông. – gã ta… sẽ sớm lên hàng ác quỷ thôi.
oOo
Vì sao chúng tôi lại gọi là ác hồn?
Linh hồn ác, đơn giản vậy thôi.
Nhưng có ai thắc mắc vì sao lại gọi như thế không?
Thôi được rồi, tôi sẽ giải đáp luôn cho.
Ác hồn vẫn còn là một linh hồn, dù có tà ác, có giết người vẫn chẳng thể hơn được một linh hồn là bao, có nghĩa là linh hồn ấy vẫn chưa hề có thực thể, vẫn sống dựa vào những ký ức cảm xúc mà khi còn sống họ tích góp được.
Thường thì những cảm xúc và ký ức trước khi chết là những cảm xúc ký ức mạnh mẽ nhất, chúng sẽ dần lấn át hết tất thảy, để rồi ác hồn chẳng còn nhớ được gì ngoài chúng, quên mất bản thân là ai, người như thế nào ra sao, thậm chí mất dần những xúc cảm cơ bản của một con người, chỉ còn lại thù hận u uất.
Cho đến khi trở thành ác quỷ.
Một ác quỷ thật thụ, hoàn toàn có thể kết thành thực thể hiện hữu, cá biệt và đối lập với thiên thần, có suy nghĩ trí tuệ, cảm xúc nhất định, vì lẽ đó cho nên nếu họ muốn, ác quỷ có thể dễ dàng hòa nhập vào xã hội loài người, chi phối và điều khiển suy nghĩ con người sa vào con đường tội ác.
Bạn dám chắc quanh bạn không có ác quỷ hiện hữu chứ?
Nói vậy chắc bạn cũng hiểu rồi đấy.
Số 13… có thể chưa trở thành ác quỷ, nhưng tôi đoán gã cũng rất gần với nó rồi.
Chẳng trách… chẳng trách… tôi lại không thể dùng linh hồn lực đoán định xem gã có ở gần hay không, bởi vốn dĩ gã mạnh hơn tôi quá nhiều.
Còn tôi, tuy vẫn có cảm xúc ký ức, nhưng đó chẳng qua chỉ là chút gì sót lại do tôi cố gắng níu giữ quá khứ, hiện giờ tôi vẫn chưa là một “tôi” hoàn chỉnh, có chăng cũng chỉ là những cảm xúc sợ hãi ở giây cuối cùng của cuộc đời quá mạnh mẽ đã lấn át tất thảy cảm xúc kia mà thôi.
Nếu số 13 mạnh như thế, có lẽ chẳng chống thì chầy gã cũng tìm được đường thoát khỏi nơi này, cần chi tôi phải tốn công.
… Thôi đành, dù sao cũng rảnh rỗi, coi như dạo chơi đi vậy.
Tôi đang dạo ngang qua một hành lang tối tăm – như thường lệ, mọi hành lang ở nơi này đều thế – điểm đặc biệt ở hành lang này là nó nằm ở tầng hầm mật thất số 3 bên tay trái của tòa lâu đài, nói như thế thật rối, bạn có thể tưởng tượng tòa nhà chia ba phần, và nó nằm ở phần thứ ba về phía tây, như thế hoàn toàn dễ hiểu hơn rồi chứ.
Nơi này chưa bao giờ tôi đến cả.
Và từ nãy tới giờ, tôi đã đi xuống cầu thang 4 lần, ấy vậy mà xung quanh vẫn còn rộng rãi toàn là phòng và dài dằng dặc.
Tôi đếm sơ qua, cũng phải 22 phòng chứa xác rồi, vị chi ra thì nếu như để đầy xác cũng đã có 4-500 người nằm ở đây chứ chả đùa.
Tuy nhiên các hộc chứa xác đều rất gọn ghẽ sạch sẽ không hề có chút gì gọi là vật từng sống ở đó, hoàn toàn như chỉ vừa xây dựng và gặp một biến cố gì đó không thể sử dụng thôi. Điểm lạ lùng khác mà tôi tìm được là, tuy là phòng chứa xác nhưng chúng lại mang hơi thở trung cổ xưa, khi mà thời đại con người con dùng kiếm thay cho súng, dùng ngựa thay cho xe. Xung quanh hoàn toàn làm từ đá tảng, mặt đất cũng lát đá nung gồ ghề khó đi, trên tường hàng dãy hàng dãy treo các chốt cắm đuốc, nghiêng ngả bên cạnh là các khay đựng dầu thắp sáng, thậm chí tôi còn thấy các bộ giáp cổ xưa ngã đổ bên dưới, hệt như cách người ta xây dựng các lính canh cho linh hồn người chết vậy.
Nhưng như thế cũng thật không hợp lý, dựa vào những gì tôi từng đọc, người thời này khi người thân qua đời, sẽ xây dựng mồ mả riêng biệt chứa nhiều đồ cúng di vật, nhằm đưa tiễn người chết, hoàn toàn không có tục lệ chất xác thành đống như thế này.
Càng lúc càng kỳ quái.
Nơi này giống như một tổ hợp chắp vá quái dị và không đồng nhất, như thể trải qua cả trăm lần trùng tu vẫn không thể xác định được ai là chủ nhân thật sự, là ảo giác của tôi hay sự thật? Tôi cảm giác nơi này… giống như xây dựng cho những người như chúng tôi, chẳng phải để giam cầm, mà là để cổ vũ.
Nếu không, vì sao nó lại cung cấp một lượng lớn linh hồn lực cho chúng tôi tồn tại, phải biết linh hồn lực dựa trên linh hồn người sống mà ra, nếu không có người sống, vậy những linh hồn lực đó từ đâu đến?
Câu hỏi bỏ ngỏ này khiến tôi đau đầu, tất nhiên là tôi chẳng có đầu để mà đau nữa, nhưng quả thật làm một ác hồn, khi suy nghĩ quá nhiều thì linh hồn sẽ mỏi mệt không chịu nổi.
Đi mãi, cuối cùng cũng tới cuối đường hầm.
Tôi nhìn thấy, một cây thập tự bị treo ngược, bên cạnh cọn có nhiều vết cào và… hàng chục bộ xương người nằm rải rác, nhìn tư thế của họ, tôi có thể đoán định được họ vừa trải qua một trận ác chiến.
Trận chiến sống mái khiến thương tổn in hằn trên các bộ xương, có vẻ như họ là những người tử vì đạo.
Chợt, một tiếng cười khẽ khàng vang lên, khẽ tới mức nếu tôi không phải là ác hồn, mang trong mình linh hồn lực ở mức độ cao, có lẽ sẽ không tài nào nghe được.
Nửa ngạc nhiên nửa sợ hãi, tôi quay phắt người sang nơi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy, gương mặt một cô bé chừng 5-6 tuổi treo lơ lửng trên không trung cách tôi chừng bốn mét, đôi mắt to tròn màu lam sẫm, mũi nhỏ miệng nhỏ, gương mặt bầu bĩnh hệt như búp bê, tóc màu nâu sẫm óng ả được thắt bím hai bên trong vừa điệu đà lại không kém năng động. Lúc này, gương mặt ấy đang khẽ mỉm chi, thỉnh thoảng phát ra tiếng khúc khích.
Tôi ngẩn người.
Đây… không phải là ác hồn!
Không phải là ai trong 13 ác hồn bị nhốt vào là chúng tôi.
Có lẽ nào… đây căn bản là cư dân nơi này?
Tôi tiến lại gần cái đầu, cốc mạnh một cú khiến con bé hét chói tai. “A −!”
… Tôi không hề sử dụng linh hồn lực có được không!!!
Lúc này, có lẽ bị ăn đau, thân hình con bé dần hiện ra, là một cô bé mặc váy xếp bồng bềnh màu vàng sáng, dây lưng làm từ da mềm, thắt hình nơ bướm to, giầy da thuộc nhuộm màu trắng, nhìn qua cũng biết khi còn sống là một cô bé con nhà quý tộc sung sướng.
Con bé khóc ầm lên, vừa khóc vừa ăn vạ:
– Huhu, em chỉ đùa chút thôi a! Chị ra tay thật nặng! Thật mất nhân tính! Thật tàn nhẫn! Không hề thương tiếc trẻ em! Chị là phù thủy ác ôn! Không xứng làm công chúa! Là mẹ ghẻ!!!
Sao mới đó mà tôi có con kế rồi nhỉ.
Tôi mặt đen như đít nồi, xách con bé lên hăm dọa:
– Con nít con nôi! Chị đây từng chứng kiến nhiều trò dọa dẫm mạnh đô hơn thế gấp trăm lần! Tí tuổi đã học đòi ăn theo, cỡ như cưng, hừ hừ, có mười đứa cũng không dọa được chị!
– Bà chị vừa xấu vừa dữ! Ai mà dọa được, không chơi với chị nữa, thà đi ngủ còn hơn!
Con bé vừa nói vừa giãy dụa đòi xuống, nhưng nào dễ thế, chê tôi xấu là tôi đủ điên tiết rồi, lại còn bảo tôi dữ! Hừ, dữ mà nãy giờ mới cốc mi có một cái thôi à, hừ hừ, tôi mà xấu thì cả đám ác hồn trong này gọi là gì, gọi là thảm họa chắc, tất nhiên nếu số 7 khôi phục hình dạng thì tôi không dám xách dép cho cô ấy, chứ bây giờ thì… tôi vẫn là hoa hậu trong cái tòa lâu đài này ấy nhé.
Tôi điên rồi, nào cho con bé chạy nhanh thế, dùng linh hồn lực khóa nó lại, đoạn nở nụ cười ác ma định bụng dọa cho nó một trận nhớ đời.
– Ngươi muốn đi cũng không nhanh như thế đâu.
Ớ, nào phải giọng tôi.
Khoan khoan khoan, cái giọng không nhanh không chậm lạnh lẽo này là…
Tôi và con bé trên tay quay về hướng đó, chỉ thấy số 13 ngược sáng mà tới, nơi này vốn rất tối thỉnh thoảng mới chớp nhóa một ánh sáng nào đó không rõ, cũng vì vậy mà nhìn hình ảnh ánh sáng vừa lóa lại tắt ngược hướng với hắn, lại nhìn cái dáng cao dong dỏng, tay cầm dao găm màu đen, đôi mắt đen tuyền, gương mặt một nửa bỏng một nửa chằng chịt gân xanh…
– Aaa −!!!
Đừng hiểu lầm, là con bé trong tay tôi hét, còn tôi ư, chỉ đơn giản là ôm nó đưa ra trước ngực thôi mà.
Xem đi, tôi can đảm hơn nó nhiều!
oOo
– Em tên Emily, em không nhớ họ nữa, ừm, em 6 tuổi rồi. Gia đình em có 5 người, cha em mẹ em, hai người chị và em…
– Ta không hỏi về gia cảnh ngươi. – Số 13 không nhanh không chậm nói, gã khẽ vuốt ve con dao găm trong tay, nhàn nhã tiếp. – Ta muốn biết, khi ngươi còn sống, nơi này thuộc về ai?
– Nơi này? – Con bé hào hứng hẳn, thậm chí không còn sợ số 13 mà tiến tới trước mặt gã khoe khoang. – Tất nhiên là thuộc về người cha tài trí hơn người anh tuấn mạnh mẽ của em, lãnh chúa Caelen Duncan, hahaha, anh có sợ chưa! Cha em mà ở đây thì anh chết chắc rồi, chắc chắn ông sẽ đạp chết anh vì tội dám dọa em!
Tôi đổ mồ hôi hột, em gái à, đừng nói cha em, nếu nguyên cả gia đình em mà ở đây không chừng gã sẽ luộc chín cả nhà sau đó thảnh thơi dùng bữa ấy chứ!
– Duncan? – Số 13 lẩm bẩm, hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới lời khiêu khích của cô bé. – Như vậy là vào tầm năm 1440-1540? Không thể là gia tộc Duncan, nếu thế… – Phần sau tôi không nghe được nữa.
Nhưng lời nói của số 13 cũng khiến tôi tò mò hơn nhiều, tôi không biết gia tộc Duncan, nhưng cũng đoán lờ mờ được giai đoạn 1440-1540 chưa phải là thời điểm xây dựng tòa lâu đài.
– Em gái, mô tả cho chị biết sơ về nơi em sống đi?
– Nơi em sống tất nhiên là tòa lâu đài nguy nga lộng lẫy, phòng ốc thượng thừa, em có 3 nô tì lận, một người phụ trách cơm nước một người quần áo, người còn lại phải chơi với em, phòng em là phòng công chúa…
– Nói ít thôi. – Số 13 lạnh lùng cắt lời. – Thời tiết nơi đó?
Bị gã dọa, Emily sợ hãi ngoan ngoãn trả lời:
– Thì… là vùng cao nguyên mát mẻ, rất thích hợp cưỡi ngựa, nơi này còn tạo nên nhiều chiến binh cao nguyên tài giỏi nữa, cả cha và các chú em đều là những người săn được nhiều nhất.
– Cao nguyên và lãnh chúa? Vậy thì không phải là ở Mỹ rồi! – Tôi buột miệng. – Lẽ nào thật sự như tôi suy đoán, nơi này chẳng qua chỉ là một sự chắp vá khiên cưỡng từ nền văn hóa đa quốc gia?
– Ồ! – Số 13, lúc này mới hướng tầm mắt sang tôi, ánh mắt đen của hắn lấp lóe trong bóng tối như đang muốn nói chủ nhân cực kỳ hứng thú. – Xem ra cô cũng tìm hiểu được nhiều đấy.
Con mẹ nó, tôi chạy được không!!!
Đúng là cái mồm hại cái thân mà!!!
– Ahaha, đoán bừa, đoán bừa thôi.
– Cô nói không sai đâu. – Số 13 không để ý tới phản ứng dở hơi của tôi, tiếp tục nói. – Nơi này quả thật mang nhiều sắc thái, nhưng nó vẫn có 1 vài điểm chung.
– Hả? Điểm chung gì?
– Không thuần chủng, là điểm chung đầu tiên.
Tuy bất ngờ khi số 13 chịu trả lời câu hỏi của tôi, nhưng nỗi tò mò đã lấn át tất cả.
Không thuần chủng ư?
– Văn hóa ở những thời kỳ trước có nhiều điểm riêng biệt rõ nét với nhau, có thể coi vì thời kỳ đó tuy văn hóa mở cửa nhưng vẫn có sự dè chừng, bằng chứng rõ rệt trên từng khung nội thất, dù là Anh hay Áo, Pháp hay Đức chỉ cần có đọc qua về kiến trúc sẽ phân biệt ra được. Tuy nhiên, nơi này thì khác, thoạt nhìn khi bước vào một phòng ngủ, ta sẽ cảm giác như đứng giữa phòng ngủ hoàng gia anh, nhưng nhìn lại, nét lãng mạn sa đà của hoàng gia Pháp vẫn hiện hữu rõ nét. Phòng ăn, phòng trưng bày và thậm chí phòng tắm, tất cả đều như muốn nói, tuy chúng ta khác biệt nhưng vẫn là một thể.
– Cũng đúng, anh nhìn nơi này đi, rõ ràng phòng xác này được xây dựng lâu hơn năm 1440 nhiều nhưng lại có nhiều tập tục mãi sau này mới có như nhà táng dòng họ, phòng thờ trung tâm,.v.v…
– Tất cả nội thất đều là đồ thật, nhưng nếu dùng linh hồn lực ngẫm kỹ, sẽ phát hiện dấu vết di dời.
– A?
– Nói cách khác, tòa nhà này chỉ có cái khung, còn ruột thì nếu ta đoán không sai, quả thật là một tổng thể chắp vá từ nhiều nền văn hóa khác nhau. Công đoạn này tuyệt đối không chỉ năm mười năm là xong, có khi phải cả một đời người, hoặc thậm chí hơn thế.
– Không thể nào…
Có điều gì đó không bình thường, thực sự không bình thường chút nào!
Số 13 ngừng lời, chợt cười khùng khục.
Tôi nổi cả da gà.
– Xem ra, nơi này với ta chẳng hoàn toàn là giam giữ.
Gã hướng tầm nhìn về phía tôi, ánh nhìn cuồng loạn phấn khích xoáy thẳng vào linh hồn tôi, khiến tôi đờ đẫn quên cả chạy trốn.
– Trần Gia Trân, đúng không?
Tôi gật đầu, chẳng buồn thắc mắc xem làm sao hắn biết tên tôi, giờ đây tôi chỉ muốn chạy thôi!!!
– Cô cũng rất gần rồi, hừm, thế nào?
Thế nào gì cơ?
– Có suy nghĩ muốn đồng hành cùng ta không?
Cái gì?!!!
oOo
Số 7 nằm trong góc tối, cảm thấy mệt mỏi.
Lâu lắm rồi cô chưa thấy mệt như vậy.
Những câu hỏi của số 9 vẫn vang vọng trong đầu cô, quanh đi quẩn lại khiến cô cảm thấy khó chịu nhưng dùng cách chi cũng không thể đuổi chúng ra khỏi đầu.
Tưởng như chỉ là một hồi thắc mắc, ai ngờ lại là chấp niệm cả một đời.
Mệt lắm.
Thực ra giây phút cuối đời, số 7 cảm thấy thật giải thoát, rốt cuộc cũng có thể ngủ yên, quên hết mọi nhục nhã đau đớn mà mình phải chịu. Cô cũng chẳng hề có ý muốn trả thù, chỉ đơn giản là mệt mỏi rồi, khi mệt phải nghỉ thôi mà.
Có ai ngờ, một người theo thuyết vô thần như cô, sau khi chịu qua đau đớn của cái chết, lại như phượng hoàng niết bàn, hóa thành một ác hồn u tối chỉ nghĩ trong đầu làm thế nào để khiến bọn chúng phải trả giá cho mọi tội lỗi của mình.
Kể từ khi trở thành ác hồn, cô dần quên.
Cho đến khi nhìn thấy số 9 lần đầu.
Lúc ấy, số 9 hoảng hốt sợ hãi, thế nhưng cơn sợ qua đi, cô ấy đã vui vẻ phá lên cười, sau đó giơ tay làm động tác chào như nhà binh, dõng dạc hô “Xin chào, tôi là Trần Gia Trân, tôi là ác hồn số 9, mọi người giúp đỡ nhá!”.
Có lẽ từ lúc đó, số 7 đã tự hỏi, mình tên gì?
Sự vui vẻ của số 9 từ đâu mà tới?
Cuộc sống của mình trước khi chết như thế nào?
Số 7 khẽ mở mắt, thấp thoáng qua làn nước, một đôi mắt màu lục nhạt đẹp đẽ như pha lê.
Rốt cuộc, là nơi này giam cầm họ? Hay họ giam cầm chính mình?
Ghi chú mật của tổ chức
Địa điểm: Sa mạc Taklamakan, đã phong ấn xung quanh
Thời gian tiếp quản: 1920
Số gian phòng: 498 phòng lớn nhỏ
Số mật thất: 33 mật thất, không kể lầu ngầm.
Chủ nhân trước: Không rõ
Bùa chú phong ấn: Không rõ, tuy nhiên bùa chú rất mạnh có thể bảo đảm ác hồn không thể rời khỏi.
Khả năng tận dụng: Cao nhất.
Khả năng ác hồn thoát khỏi: Không thể
Khả năng ác hồn tự tiêu tán: Trong vòng 5-10 năm
Thời gian thử nghiệm lần 1: 1920-1960
Thời gian trùng tu: 1960-1970
Thời gian thử nghiệm lần 2 thất bại, không ghi chép.
Thời gian thử nghiệm lần 3: 2008- …
Chỉ thị tộc trưởng, trong vòng 10 năm bắt nhốt tất cả những ác hồn có khả năng trở thành ác quỷ.