Bắt Giữ

Chương 16: Là Ác Hồn Thì Đã Sao?


Đọc truyện Bắt Giữ – Chương 16: Là Ác Hồn Thì Đã Sao?


Tôi hiểu rõ rằng, bản thân mình chẳng qua chỉ là những đoạn rời chắp vá mà thành thôi.
Không hề có thực thể, thì cũng chẳng thể có được một cảm xúc nào trọn vẹn cả.
Giống như, đầu não là nơi con người ta tư duy suy nghĩ, thế nhưng trái tim mới là nơi cất chứa trọn vẹn tâm tình, cho dù khoa học đã chứng minh rằng mọi cảm xúc cũng là do các tế bào thần kinh não bộ tiết chế mà thành chăng nữa, thì không thể phủ nhận cảm giác rõ rệt nơi trái tim vẫn chi phối tất cả.
Cho nên, ác hồn chúng tôi vẫn rơi vào những giới hạn nhân sinh thường tình, không có thực thể nên chẳng hề có trái tim, cái chúng tôi có chả qua chỉ là những tàn tích xưa cũ từ thời còn tại thế mà thôi.
Tuy nhiên, không có nghĩa là chúng tôi hoàn toàn là những bộ máy không cảm xúc.
Như tôi đã nói, cảm xúc lúc chết là cảm xúc rõ rệt và đậm sâu nhất trong cuộc đời làm linh hồn của chúng tôi.
Với tôi, là sợ hãi và không cam tâm.
Lúc này đây, cảm xúc không cam tâm cùng cuồng bạo ghen tỵ ấy dội lên trên tất cả, lấn át hết thảy những tươi đẹp bình thường mà tôi cố chắp nhặt từ những mảnh vụn ký ức.
Sự điên dại ấy hệt như mãnh thú, cuồng loạn điều khiển tâm trí tôi, khiến tôi gần như khó có thể khống chế chính bản thân mình, đặc biệt là trước con mồi mà bản thân đã chọn lựa từ trước này.
Tôi vô thức bật cười khùng khục, tiếng cười có vẻ trầm bổng ấy nếu nghe qua tuyệt nhiên bạn sẽ chẳng thể liên tưởng nó với con ác hồn dở hơi mà bạn thấy trước đây được.
Nhìn Tôn Liêm, tôi thấy được những hoài nghi cùng căm tức của anh ta.
Tập trung tư tưởng, dù sao tôi đã nắm bắt được phần “tình” trong trái tim anh ta, cũng coi như anh ta hết đường chống cự, chà chà, quả đúng là một màn gay cấn.
Khi nhìn vào ký ức của Tôn Liêm, tôi chỉ có thể than thầm quả là một màn cẩu huyết kinh điển ngôn tình ngàn năm có một, thực sự là chó má mà.
Điển hình thế này, chàng trai nghèo khó vùng nông thôn có mối tình sâu đậm với nàng thanh mai trúc mã, hai người tự hẹn ước chung thân, thế nhưng chàng trai cũng chính là con trai vu nữ của làng, trọng trách lên thành phố bái sư học nghệ tuyệt không thể trốn tránh. Hai người đành buồn buồn tủi tủi chia tay hẹn ước ngày chàng về cũng là ngày em đội khăn đỏ tiếp đón.
Chàng trai mang tâm tình phấn chấn lên kinh, à không, lên thành phố dùi mài kinh sử, lại nhầm, là học nghệ, thời gian thấm thoát thoi đưa, khi chàng đã có những bước thành tựu nhất định muốn trở về thực hiện lời hẹn ước xưa thì lúc nào cũng có những chuyện nọ xọ chuyện kia cản trở, mãi sau 5 năm mới có dịp về lại chốn cũ, mới hay nàng đã rời khỏi nhân thế từ khi nào.
Thì ra, nàng vốn dĩ đã bệnh nặng quấn thân từ lâu, chẳng thể chờ tới ngày chàng trai áo gấm vinh quy trở về.
Đến thế thì thôi, chàng trai vì buồn tình, đâm ra trách người ân sư dạy dỗ mình bao lâu vì cản trở ngày chàng trở lại trùng phùng với người yêu lần cuối, nào có hay ân sư cũng vì nghĩ cho chàng ta thôi, thời điểm nàng ta nguy kịch cũng là lúc chàng đang trong giai đoạn nguy hiểm của sự đột phá pháp lực, nếu có trở ngại tuyệt chẳng thể đại thành nhanh chóng mà có khi phải lầm lỡ cả đời.
Nhưng chàng trai đã bị thù hận che mắt, chỉ mong muốn phải trả thù, mà thực ra tôi cũng chả hiểu là trả cái con mẹ thù gì nữa trong khi nàng ta quả thật là mệnh cách dương thọ đã tuyệt, anh ta có trở về gặp lần cuối thì chuyện cũng có thay đổi con mợ nó được cái chi đâu. Cùng lắm thì hủy đi một thân pháp lực rồi xách cuốc làm ruộng thôi.
Với cái loại mang tư tưởng trả thù xã hội biến thái này, kiểu gì cũng sẽ trở nên xấu xa, không khéo lúc ấy anh ta lại trách vị sư phụ mình rằng “sao lúc ấy thầy không ngăn tôi, tôi hận thầy!!!” ấy chứ.

Nhưng chuyện không chỉ có như vậy.
Có lẽ trong quá trình sa vào tà đạo, lòng tham anh chàng dần dần bị ma quỷ rù quyến, chàng ta không chỉ muốn trả thù ân sư, còn muốn chiếm đoạt những vị trí tốt đẹp trong cả tổ chức, thậm chí trên cả song giới là nhân giới và âm giới nữa.
Tôi vô thức gật gù, quả là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, tất nhiên là tôi chẳng phải sóng trước chi cho cam vì tôi chả muốn chết tươi trên bờ cát, nhưng ý tôi ở đây là không có kẻ tham nhất, chỉ có kẻ tham hơn.
– Tham lam vô tình như ngươi, mà lại muốn nhân danh tình yêu để đòi công đạo? – Tôi mở mắt, lầm bẩm. Nhìn Tôn Liêm gương mặt đau đớn vặn vẹo nhưng vẫn cố hết sức giữ tinh thần trấn tĩnh, tôi không thể phủ nhận giới pháp sư cũng có cách dạy.
– Nếu Gia Ân biết được những điều mà ngươi làm, cô ta liệu có nhận ra người cô từng yêu không? – Tôi siết nhẹ bàn tay, vốn nắm giữ trái tim Tôn Liêm, khiến gương mặt hắn trắng bệch, hắn bật thốt những âm thanh vô nghĩa, hô hấp khó khăn nhưng vẫn găm đôi mắt hằn học tàn độc vào tôi.
Giữa tôi và hắn, rốt cuộc ai mới là ác hồn chứ?
– Ờ rừng hạnh ngày hôm ấy, nơi người ước hẹn với ta, liệu người có hay trái tim ta chờ đợi trong vô vọng, lối về nào cho chúng ta khi ánh nhìn người nay chẳng còn mùa hạnh năm nào, chỉ còn xuân sắc phong lan ~… – Tôi lẩm nhẩm hát, đây là bài hát dân ca mà cô gái Gia Ân vẫn hay hát trong những ngày nắm tay dạo chơi trên núi rừng cùng Tôn Liêm, hình ảnh mà tôi thấy là một cô gái trẻ trung đầy sức sống, hệt như nhựa sống tươi xanh tuôn trào lúc nào cũng vui vẻ. Chính sự hồn nhiên ngập tràn ánh xuân ấy đã cuốn hút Tôn Liêm, nhưng những lúc cuốn mình trong tham vọng và cái mà bản thân anh ta tự gọi là vì tình yêu, liệu có khi nào anh ta nhớ đến không?
Đôi mắt Tôn Liêm mờ đi, hiển nhiên là anh ta cũng nhìn thấy những hình ảnh tôi muốn cho anh ta thấy.
Nắm tay nhau, giữa rừng xanh nước thẳm, nơi dòng suối, nước róc rách reo vang, đôi ta trao nụ hôn đầu. Hay là, một ngày mưa đầu hạ, cái nóng vốn bị đẩy xa, thế nhưng trong căn nhà gỗ khung cảnh lại còn hơn cả nóng bỏng khi đôi ta trao nhau nhưng gì thuần khiết trong sáng nhất của lần đầu tiên. Hoặc lại đến, ngày nàng vì chàng mặc lên bộ váy đỏ tươi đầy sức sống, khuôn mặt cười vui nhưng mắt đẫm nước, nghẹn ngào câu: “Em chờ anh!”
Theo từng dòng cảm xúc, gương mặt Tôn Liêm cũng ngày một mơ màng.
Cho tới khi tôi khơi gợi hoàn toàn những tội ác của anh ta.
Khởi đầu là phản bội tình yêu mà anh ta tôn sùng. Vì trả thù, đã bao nhiêu lần ngươi lừa người dối mình tự cho bản thân là bất đắc dĩ lao vào vòng tay của kẻ khác, thỏa mãn dục vọng?
Tự cho là bản thân vì tình yêu, ngươi có thể thoải mái hủy diệt sinh mệnh người khác để tu luyện tà đạo, liệu ngươi có hay những người ngươi hủy hoại bọn họ cũng có những hạnh phúc giản đơn của chính họ?
Lừa gạt, phản bội, dối trá cùng thâm hiểm, chẳng lẽ tất cả nhờ khoác lên bộ áo màu hồng mang tên “Tình yêu” thì có thể tránh khỏi trừng phạt sao?
Xin nhờ, bớt ảo tưởng đi, đừng làm tôi buồn nôn chứ.
– Dù sao… ngươi muốn nắm giữ Tasmania Tiger, số 13, nhưng ngươi lại chẳng hề hiểu gì về con bài mà ngươi cho là át chủ cả… – Tôi ghé sát vào mặt Tôn Liêm, hơi thở thoi thóp yếu ớt hoảng hốt của anh ta phả vào người tôi, mang theo vị tanh ngọt ngai ngái của máu tươi. Tôi thừa hiểu, những cảm xúc dồn dập lên xuống khác thường nhưng lại luôn cố ức chế của anh ta sắp tới lúc nổ tung.
Sai lầm của Tôn Liêm, là đánh giá tôi quá thấp.
Nhưng cũng không thể trách anh ta, bởi vì tất cả những gì tôi thể hiện quả thật chẳng thể khiến người ta đánh giá cao được.
Dù sao, ác hồn muôn hình vạn trạng, loại người sao có thể thật sự thấu hiểu chứ… có cơ thể dù rất tốt, nhưng cũng bị giới hạn bởi nhân sinh quan của cuộc đời.

Chừng như nghĩ ra điều gì đó, tôi mỉm cười hỏi:
– Ngươi muốn sống? Chi bằng ngươi theo ta, sau này khi đại sự của ta thành, ta có thể dễ dàng trả đại thù cho ngươi, cho ngươi một tương lai phong quang vô tận với tư cách người đứng đầu tổ chức, tiền quyền song thu?
Ánh mắt Tôn Liêm lóe lên niềm hy vọng.
Hừ, tôi cười phá lên, tiếp lời:
– À, ta đùa thôi! Ta thì làm gì có cái chi gọi là đại sự chứ.
Chủ yếu là ta… muốn trả lại những lời mà ngươi đã từng nói với ta thôi!
Rồi, không kịp để ánh nhìn tuyệt vọng lóe lên trong mắt gã, tôi siết mạnh bàn tay.
Bóp trái tim của kẻ tham lam tàn độc kia nát vụn.
Và, nhìn sự sống rút dần đi trên gương mặt vặn vẹo của anh ta.
oOo
Khi tôi rút tay, cũng là lúc thân thể Tôn Liêm đổ sụp xuống.
Rồi từ khối thân thể hãy còn hơi ấm kia, một linh hồn nhờ nhợ hình thành, thật khiến tôi liên tưởng đến những phản ứng hóa học, nhưng lần nào cũng như lần nào, đối diện với những linh hồn mang đầy tội lỗi cũng những cảm xúc trái chiều lúc chết này, tôi vẫn cảm thấy chúng xấu xí không chịu nổi.
Tôn Liêm hiện ra, dần trở nên hữu hình, không để anh ta mở mắt, tôi giơ tay hấp thụ toàn bộ linh hồn ấy ngay lập tức.
Tôi cũng đang rất vội, nên ăn ngay khi còn nóng rồi chuồn thôi.
Tất nhiên tôi chẳng có vị giác, nhưng cái cảm giác một ác hồn hấp thụ linh hồn mà nó thiên tân vạn khổ nghĩ đủ thứ quỷ kế từ giả ngu cho tới giả điên để chiếm đoạt, lại nhận ra linh hồn ấy mang nguồn lực gần như cao nhất mà nó từng nếm thì khỏi nói cũng hiểu là các bạn chả thể nào mường tượng ra được rồi.
Tôi liếm môi thích thú, tất nhiên là đó chỉ là một hành động thể hiện sự đắc ý thôi, dù sao vị giác của tôi hiện giờ cũng không nằm ở lưỡi.
Bỗng, một tiếng thở dài khổ sở vang lên khiến tôi giật mình hồi tỉnh từ cơn đê mê do nguồn linh hồn lực ngon lành mang lại.
Quay phắt người, đối diện với tôi là vị pháp sư Tận Ty Hải, không rõ ông ta đã đứng đó từ khi nào…

Tôi nheo mắt, cảnh giác mười phần, móng vuốt gần như thủ sẵn chuẩn bị tấn công. Qua ký ức Tôn Liêm, tôi biết Tận Ty Hải chẳng hề hiền lành như những gì ông ta thể hiện, tôi cũng rõ ràng bản thân hiện thời chưa phải đối thủ của ông ta, nhưng tôi cũng không muốn một lần nữa bị giam hãm, không muốn bản thân phải chịu chi phối lần nữa.
Dù sao, với những sức mạnh tôi chưa sử dụng, không chắc có thể nắm phần thắng, nhưng phần “tẩu” thì cũng nằm được vài phân.
– Ta thật không ngờ… Tôn thiếu chủ lại phạm phải nhiều sai lầm như thế, quả là tuổi trẻ bồng bột, tuổi trẻ bồng bột… – Tận Ty Hải nức nở cảm khái.
… Được rồi, ông ta hẳn không có gian tình với vị Tôn Liêm đâu nhỉ, tôi nhìn rõ trong ký ức anh ta làm gì có chuyện đó đâu.
Tất nhiên là tôi cũng chẳng ngạc nhiên sao ông ta lại biết, dù sao thói quen của tôi khi nhìn vào ký ức người ta là đọc ra mồm mà.
Tôi không đáp lời, vẫn tuân thủ quy tắc địch bất động ta bất động.
Tận Ty Hải cảm than xong, quay lại nhìn tôi, ông ta vẫn giữ gương mặt buồn tủi nói:
– Còn cô, ta thật không ngờ, kẻ như cô vậy mà cũng là pháp sư…
Tôi chấn động… cái này thì phải đính chính gấp:
– Tôi không phải!
– Không phải ư… – Tận Ty Hải ngạc nhiên. – Vậy thì có khả năng… khi còn sống cô cũng tiếp xúc với pháp lực… hoặc, cô có năng lực ngoại cảm nào đó chăng?
– Hahaha, ông nói đùa sao? – Tôi mặt không đổi sắc đáp, vẫn cực kỳ cảnh giác đề phòng ông ta.
Tận Ty Hải quan sát tôi, rồi ánh mắt ông hướng về một hình thể lờ mờ trong suốt nằm gần đó, mắt lóe lên sự ngạc nhiên, và khi ánh mắt dời tới bàn tay còn lại của tôi – bàn tay tôi vẫn cố giấu sau lưng nhưng vẫn không ngăn được màu đỏ tươi hệt như luộc chín cả cánh tay ấy thì cả gương mặt ông ta biến thành khủng hoảng.
– Thật không ngờ… rốt cuộc cô là gì? – Ông ta lẩm bẩm.
Tôi biết sự ngạc nhiên của ông bắt nguồn từ đâu.
Nắm giữ trong tay toàn bộ nguồn gốc sinh mạng của một trinh nữ, thế nhưng lại chẳng hề tiêu hóa nó. Hệt như bạn nhìn thấy một con dã thú hoang dại ngậm trong miệng một miếng thịt tươi ngon bậc nhất vẫn chảy máu ròng ròng, bản thân nó thì lại đói cồn cào, nhưng nó lại chẳng ăn miếng thịt mà chỉ ngậm nó chạy lon ton khắp núi rừng.
Có những cái gọi là bản năng.
Con người hơn dã thú ở chỗ, chúng ta có cách chiến thắng bản năng.
Linh hồn – nếu là linh hồn bình thường vô dục vô cầu – thì chẳng hề có bản năng, họ sẽ rất nhanh siêu thoát, nhưng chỉ cần có một cảm xúc không nên thì chẳng thể siêu thoát, nếu không trở thành ác hồn thì cũng tan biến, chẳng phải kết cục hay ho. Dù đường nào thì cái gọi là lý trí tư duy cũng đi toong cả thôi.
– Cô… cô không thể là ác quỷ! – Tận Ty Hải lắp bắp, vẻ đau khổ buồn bã hoàn toàn đi đâu mất. – Ta nhìn ra được cô chưa thăng tới cấp này.
Tôi gật đầu, không phủ nhận làm gì cái sự thật hiển nhiên đó.
Vẻ mặt Tận Ty Hải đen lại, ông ta gằn giọng:

– Như thế, ta tuyệt không để cô sống! Kẻ như cô nếu để tồn tại quá nguy hiểm!
Tôi cười khẩy, liếc nhìn linh hồn Hàm Uyên mờ ảo đang mê man dưới đất, đáp:
– Tôi chẳng ngại đánh với ông một trận, tuy nhiên, cô gái này thì không đợi được, chi bằng hãy để tôi cứu xong cô ta, sau đó chúng ta một lần giải quyết cho xong.
Tận Ty Hải chấn động, ông đơ ra như chưa hiểu tôi đang nói gì.
– Tôi biết ông hoài nghi một ác hồn như tôi sao có thể cứu người, – Tôi vẫn lờ đi, tiếp tục. – nhưng đây không phải là cứu người, đây là giao dịch! – Dời mắt khỏi Hàm Uyên, tôi nghiêm túc nhìn Tận Ty Hải, không hề bông đùa, cũng chẳng mưu toan, tôi đang đối diện với Tận Ty Hải bằng chính con người thật của mình, một ác hồn chân chính. – Là giao dịch của tôi và cô ta, cô ta giải thoát tôi, tôi cứu sống cô ta, chẳng hề mang danh nghĩa lương thiện! Tuy nhiên, ông là một pháp sư của tổ chức S, ông phải hiểu thiếu chủ nhà ông đã gây nên tội nghiệt gì và cô gái này có đáng chết không nếu ông chỉ vì một phút chính nghĩa của bản thân mà hủy diệt đi quyền được sống của một cô gái thuần khiết nhất. Ông cũng như tôi đều hiểu, dương thọ của cô ta chưa cạn, và tội nghiệt đó đều tính trên đầu Tôn Liêm, nay Tôn Liêm đã chết, nhưng không có nghĩa luật nhân quả sẽ bỏ qua!
Tận Ty Hải đờ đẫn, rồi một lúc sau, ông thở dài bất lực, trở lại thành một con người buồn khổ xót thương lúc trước:
– Đáng tiếc a đáng tiếc, nếu cô còn sống, tuyệt đối là nhân tuyển hiếm có cho chức vị nữ pháp sư dẫn đầu tổ chức… ôi tiếc thay, tài năng tiềm ẩn như vậy, nhân cách rõ ràng như vậy lại đi lầm đường… – Đằng sau tỉnh lược một vạn chữ.
Tôi lờ ông ta, chạm tay vào Hàm Uyên, ngay lập tức linh hồn cô như cây tầm gửi cuốn chặt vào tay tôi, đoạn quay người rời khỏi căn phòng, hướng tới nơi thân xác Hàm Uyên đang dần cứng đờ chờ đợi, biết thừa Tận Ty Hải đang một bước không rời đằng sau.
Tôi chẳng phải trốn tránh hay câu giờ.
Tôi sẽ cứu Hàm Uyên, như tôi đã nói.
Tôi cũng sẽ đánh trận chiến này với Tận Ty Hải, vì tự do của tôi.
Và tôi sẽ làm như thế, tuyệt không chùn bước hay sợ hãi!
Nghĩ mà xem, tôi cũng là ác hồn giết 40 mạng người đấy nhá!
oOo
Lâu đài cứ điểm 219 sụp đổ.
Tứ trụ sụp đổ, lâu đài cũng sụp đổ.
Thế nhưng trong đống tro bụi hoang tàn ấy lại chẳng hề bình lặng, cuộc chiến giữa 12 ác hồn kinh hoàng bậc nhất vẫn diễn ra không ngừng nghỉ.
Tôn Ngạo Dạ quá mạnh, cho dù bị 11 ác hồn vây công, hắn cũng chẳng hề chùn bước mệt nhọc lui lại, từng đòn tấn công, từng nhát chém hay cái lách mình phòng thủ đều mang tính chí tử chí mạng, tuyệt không chừa đường lui. Hắn muốn giết, hắn tận hưởng quá trình giết chóc, đây chẳng phải đánh đấm gì mà với hắn, giống như một việc phải làm hằng ngày như bạn ăn cơm vậy thôi.
Các ác hồn còn lại, dựa vào nhân số nên tạm thời không tổn thất về số lượng, nhưng không phủ nhận họ cũng chẳng thể kiềm chế hay đả bại Tôn Ngạo Dạ được, hơn nữa cũng vì kết giới mà hắn tạo thành, họ cũng tuyệt không thể bỏ trốn.
Tình thế giằng co như vậy, đã kéo dài rất lâu rồi…
Đằng xa, đội ngũ pháp sư cao tay ấn đã chỉnh tề hành trang, dùng thiết bị cao cấp nhất là trực thăng đang rất rất nhanh tiến tới cứ điểm 219 của họ.
Rốt cuộc, ai sẽ là Ngư ông đắc lợi?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.