Đọc truyện Bắt Giữ – Chương 15: Canh Bạc
Có gì đó không ổn.
Phải nói là rất không ổn.
Cả căn nhà, vốn dĩ là nơi ăn chời đàng điếm này cho dù là ngày hay đêm thì không khí mập mờ cũng quẩn quanh mới phải chứ.
Thế nhưng tất cả những gì tôi nhìn thấy khi di chuyển ra khỏi căn phòng, chính là… khẩn trương.
Không sai, tôi đã thoát khỏi căn phòng giam giữ mình.
Cũng do may mắn tìm được Hàm Uyên, nếu không tôi quả thật chỉ là con cá mắc cạn trong tay Tôn Liêm mà thôi, thế nhưng người tính không bằng trời tính, anh ta vì muốn tôi quy thuận mà không tiếc công tìm một cô gái thuần khiết nhất làm “vật tế”, có ai ngờ lại gặp phải trường hợp gậy ông đập lưng ông như thế chứ.
Tuy nhiên, sau khi rời khỏi căn phòng, tôi – hoặc cũng có thể nói là Hàm Uyên – hoàn toàn không hề thấy bóng dáng một pháp sư nào quẩn quanh nơi này, ngược lại, những bóng dáng các cô gái phong trần mang gương mặt hối hả lo âu, cho dù có được trang điểm kỹ lương tinh xảo đến mấy cũng không thể che lấp được.
Đôi khi, tôi còn nghe ngóng được từ trong những căn phòng vốn dùng để tiếp khách kia từng tiếng rên sợ hãi, hay thậm chí vài vị khách làng chơi còn được lịch sự mời ra khỏi căn nhà vì những lý do tế nhị không tiện nói tới nữa kia.
Rất kỳ lạ, không phải sao?
Chín pháp sư tiến hành bắt giữ tôi cũng không thấy bóng dáng, vì dù sao theo lệnh của người mà họ gọi là tộc trưởng, tôi cũng là ác hồn nguy hiểm mà họ lẽ ra phải canh giữ kỹ càng mà nhỉ.
Nên tự sướng vì vận may không ngờ tới hay thầm tự khổ sở vì bị hắt hủy đây trời.
Tóm lại, Hàm Uyên – cũng là tôi – cứ vật vờ di chuyển như oán hồn ra khỏi tầng hai, căn phòng tôi bị giam nằm cuối cùng bên tay trái, về hướng tây, theo phong thủy đây là nơi khuất sáng và thích hợp làm chuyện xấu nhất rồi. Cho nên dựa vào bản năng, tôi nghĩ các vị pháp sư hẳn nhiên là sẽ ngự tọa tại các phóng phía đông, chỉ không biết phòng Tôn Liêm nằm chính xác ở đâu thôi.
Ừm… thực ra tôi còn nhiều thứ muốn làm với anh ta, chứ không chỉ riêng gì chuyện “ăn”.
Nghĩ ra, các pháp sư hẳn thích những nơi cao, gần mặt trời mà, dù sao như thế cũng tiện cho việc tu luyện của họ, tuy rằng Tôn Liêm cũng là loại sói mắt trắng rồi, nhưng tất nhiên tôi nghĩ anh ta vẫn phải biểu hiện một hình tượng pháp sư tiêu chuẩn, cho nên, chà, hẳn là anh ta ở tầng cao nhất phòng trung tâm phía đông.
Vì thế, tôi cứ đi lên tầng, lên đến tầng 6 mới chính thức hết cầu thang để mà đi.
Từ lúc tôi lượn lờ tới giờ, bầu không khí khẳn trương vẫn chực chờ quanh đây.
Mà vẫn chẳng có bóng dáng pháp sư nào.
Sau khi lên tầng 6, tôi bất giác trở nên cảnh giới hơn, cố gắng hết sức niêm phong mọi hơi thở ác hồn của mình, bởi tôi không chắc cái vỏ bọc làm từ máu và linh hồn trinh nữ này có thực sự che được sự tàn độc của chính mình không nữa. Dù sao cẩn thận vẫn hơn.
Thế nhưng một lúc sau, tôi nhận ra rằng mình như thế cũng hóa ra chẳng cần thiết…
oOo
Cuộc họp đã diễn ra khá lâu nhưng mãi vẫn chưa có kết quả chính xác.
Đề Tượng rất tức giận, ông không hiểu vì sao tại thời điểm quan trọng như thế này mà thiếu chủ lại ngần ngừ, phải biết cứ điểm 219 rất quan trọng đối với tổ chức, và hiện giờ nó đang có nguy cơ, không đúng, nên nói là nó đã chuẩn bị sụp đổ, lẽ ra là những pháp sư chủ lực của tổ chức, lại còn ở gần cứ điểm 219 đến như vậy, mọi người nên nhanh chóng sắp xếp hành trang đến đó cứu vãn tình thế mới đúng.
Thế nhưng ngay khi nhận được tin tức tình báo, Tôn Liêm cũng chỉ nhíu mày rồi thôi, vẫn quyết định án binh bất động chờ đợi chỉ thị của tộc trưởng.
– Khốn kiếp! Tôn Liêm! – Đề Tượng không nhịn nổi nữa, tính tình ông vốn bộc trực ngay thẳng, giờ phút này chẳng quản địa vị trên dưới mà bộc phát. – Lửa cháy tới mông rồi mà ngươi còn muốn đợi nước từ kinh thành tới sao! Ngươi có còn tỉnh táo không hả, ngươi quên rằng 12 con ác hồn còn lại trong cứ điểm 219 đều có khả năng đọa hóa ác quỷ rất cao sao! Nếu ngay lúc này chúng ta chần chừ thì có thể sẽ gây tổn thất rất lớn về sau! Ngươi là pháp sư mà không biết lo nghĩ cho nhân loại sao! Ngươi… ngươi…
Tận Ty Hải – vị pháp sư có gương mặt u buồn – than thở:
– Tôn thiếu chủ, lần này tại hạ phải đồng ý với Đề Tượng huynh, chúng ta nên khẩn trương đến đó mới phải… bọn chúng thoát ra cũng là chuyện nhỏ, chuyện lớn là cứ điểm 219…
Rồi ông ấy lại than thở, nhìn qua có vẻ như sắp khóc đến nơi.
Hoàng Bắc – vị pháp sư mang đôi mắt màu vàng – cũng lên tiếng ủng hộ:
– Tôi cũng đồng tình với chư huynh, dù sao để thiết kế nên cứ điểm 219, tổ chức đã tiêu tốn bao nhiêu tài lực thì không thể đếm xuể. Chúng ta nên sớm tới đó chấn chỉnh, dù ít dù nhiều vẫn có thể cứu vãn tình thế.
Đa phần trong 9 pháp sư đúng đầu, ai cũng nhất trí với quyết định này, nước xa không cứu được lửa gần, tộc trưởng dù sao cũng không thể nắm bắt tình hình cứ điểm 219 rõ ràng như những pháp sư chuyên môn bắt ma này được. Tất nhiên cũng có một vài vị lo ngại chưa quyết định, nhưng đa số thắng thiểu số mà thôi.
Đứng trước tình trạng tứ phía đối đầu, Tôn Liêm vẫn yên lặng, gương mặt vẫn thể hiện sự bình thản cùng vô tâm, cứ như thể chuyện cứ điểm 219 sụp đổ là chuyện anh ta có thể dự đoán và nó cũng hoàn toàn trong tầm tay khắc phục. Thân là thiếu thủ của tổ chức, người mà tương lai rất có khả năng lên nắm quyền lãnh đạo, Tôn Liêm tất hiểu rằng cho dù 8 vị pháp sư còn lại có muốn hành động ngay lập tức như thế nào nhưng không có sự đồng ý của anh, họ cũng tuyệt nhiên không thể xuất phát.
Tuy nhiên, khó tránh khỏi lòng căm tức cùng phản kháng về sau.
Tôn Liêm thở dài, lên tiếng:
– Thôi được, chúng ta sẽ chia quân ra làm hai đội. Một, gồm tôi và Tận Ty Hải sẽ trấn thủ nơi này canh giữ The Sinful, những người còn lại theo Đề Tượng huynh tiến thủ cứ điểm 219.
Đề Tượng nhíu mày, thực ra ông nghĩ dù sao số 9 cũng đã bị giam giữ rất kỹ trong rương Hình Tọa rồi, dù cho không có ai canh giữ, thì cũng chả người nào giải thoát nó ra được. Phải biết cái rương đó chỉ có những người mang pháp lực cao cường tương tự 9 pháp sư tại đây mới mở được mà thôi.
Thế nhưng, ông cũng hiểu với bản tính cẩn thận của Tôn Liêm, bảo anh ta như vậy cũng chỉ khiến bản thân thêm việc phiền phức, chỉ đành đồng ý rồi nhanh chóng tập hợp mọi người thu dọn hành lý hành động ngay lập tức.
Bảy vị pháp sư lục tục rời đi nhanh như gió, chỉ chừa lại Tôn Liêm cùng Tận Ty Hải.
– Tôn thiếu chủ… đừng trách ta nhiều lời, – Tận Ty Hải chợt lên tiếng. – có những chuyện nên để nó trôi qua đi thì hơn.
Tôn Liêm bật cười, không để ý tới Tận Ty Hải, anh ta chỉ phất tay ra hiệu đuổi khách.
Tận Ty Hải thở dài ra chiều bất đắc dĩ, ông là một pháp sư lớn tuổi, nếu xét về thâm niên thì cũng xứng bậc cha chú của Tôn Liêm, bị hậu bối đối xử như vậy cũng chỉ có thể trách bản thân vô năng thôi.
Chờ khi Tận Ty Hải rời đi, cánh cửa đóng kín trở lại, gương mặt Tôn Liêm mới từ vẻ vô ba bình tĩnh trở nên hằn học ngoan độc. Anh ta đứng bật dậy, tức giận gạt bỏ hết tất cả những món đồ trên bàn, từ giấy tờ bút viết tới những vật trang trí thủy tinh.
Âm thanh loảng xoảng vang dội trong căn phòng, như muốn minh chứng cho cơn tức giận chưa hề nguôi ngoai của chủ nhân nó.
Chỉ một chút nữa thôi.
Một chút nữa là anh ta có thể thành công rồi.
Nắm giữ Sinful chỉ là một nước cờ cần thiết, quan trọng ở chỗ nó là một nửa linh hồn của Tasmania Tiger, nếu như nắm bắt được nó thì chuyện sai khiến ác hồn mang khả năng lớn trở thành ác quỷ kia cũng là trong tầm tay. Nếu hắn trở thành ác quỷ, Tôn Liêm anh ta chẳng phải sẽ thống trị tất cả hay sao.
Phải biết tự cổ chí kim, loài người chưa một lần giao chiến thành công với ác quỷ chứ đừng nói là điều khiển nó. Dù sao cuộc chiến mà loài người cần phải lo là với ác hồn và yêu ma quỷ quái, còn từ ác quỷ trở lên ư? Đó là chuyện của thiên thần thánh phật lo.
Tôn Liêm hít một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn cơn cuồng nộ từ đáy lòng, không sao cả, dù sao nắm được Sinful mới là quan trọng, bây giờ không còn thời gian thư thả cho nó nữa, anh ta phải sớm dùng biện pháp mạnh trấn nó vào khuân khổ mới phải đạo.
Quay người định ra khỏi phòng, Tôn Liêm sững người, ngạc nhiên trước những gì bản thân đang thấy.
Trước mặt anh ta, một hình ảnh mờ nhạt yếu ớt chỉ chực tan biến của một thiếu nữ xuân thì chớm nở, cô gái ấy rất xinh đẹp, vẻ đẹp thuần khiết cùng hơi thở trong trắng quẩn quanh càng tôn nên sự thánh thiện của một linh hồn trinh nữ.
Tôn Liêm nhíu mày, vì sao linh hồn cô ta còn ở đây? Điều này có thể nói lên hẳn là Sinful vẫn chưa hấp thụ chén máu tươi đó, hừ, đúng là thân lừa ưa nặng.
Cô gái ấy ngơ ngác nhìn anh ta, sự hoang mang mù mịt thể hiện rõ trên gương mặt lúc mờ lúc tỏ kia. Dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cô chỉ đứng ngơ ngẩn như thế chứ chẳng có phản ứng gì.
Tôn Liêm nhìn sắc trời, không còn sớm nữa rồi.
Anh ta tiến lại gần linh hồn trinh nữ kia, trầm ngâm một chút rồi nói:
– Khiến cô phải tuyệt mệnh là lỗi của tôi, nhưng sự hy sinh của cô là cần thiết và sẽ được nhớ đến.
Rồi giơ tay, định bụng dùng thuật pháp trấn an, dù sao cô là một linh hồn thuần khiết không thể đối phó như những ác hồn, nếu dùng vũ lực nặng có thể phản tác dụng là chẳng thể ảnh hưởng tới cô ấy dù chỉ một chút.
Cô gái như bừng tỉnh khỏi cơn mê, gương mặt cô hốt hoảng, lùi lại, cô nức nở nói:
– Anh! Là anh! Vì sao lại đối xử với tôi như thế… tha cho tôi, làm ơn tha cho tôi…
Tôn Liêm sững người, anh ta cũng là lần đầu đối mặt với một linh hồn thuần khiết bực này, quả thật có chút ngại ngần, thế nhưng nghĩ tới những gì bản thân đã trải qua, Tôn Liêm vẫn cắn răng tiến tới gần, ép linh hồn ấy sát vào kết giới căn phòng.
Linh hồn không còn chỗ để lùi, cô sợ hãi bám víu xung quanh, chừng như biết được mình rồi cũng sẽ bị bắt, cô thụp người xuống, nức nở trốn tránh.
Tôn Liêm thở dài, quỳ một gối đối diện với linh hồn ấy, là một linh hồn thuần khiết, hắn chẳng cách nào dùng các loại thuật pháp với cô được, phần vì nó chẳng có tác dụng, hoặc giả có tác dụng cũng đủ khiến linh hồn cô tan biến, phần vì cách ấy cũng tiêu hao nhiều pháp lực, mà anh ta thì cần giữ sức trước những tình huống bất ngờ nữa chứ.
Cách tốt nhất vẫn là, trấn an và ru ngủ.
Cũng may đó lại là một trong những bản lĩnh của Tôn Liêm anh.
– Cô gái, không phải là tôi đã giết cô, mà chính là những ác hồn quỷ dữ đã ra tay rù quyến giết hại. – Tôn Liêm cất tiếng, chất giọng bình thản của anh ta giờ đây mang nét an ủi dịu dàng, thật sự khiến người ta yên tâm và mang ý ỷ lại. – Không cứu được cô, là lỗi của tôi, nhưng tôi sẽ cố hết sức để cô có thể yên nghỉ an lành.
– Sao… có thể… tôi sắp kết hôn… vì sao lại đối xử với tôi như thế! – Cô gái vẫn ôm mặt, nức nở.
Nhìn linh hồn lúc mờ lúc tỏ của cô, Tôn Liêm biết cô ấy chắc chả trấn trụ được lâu, đành ra sức thôi miên hơn nữa.
– Dù sao chết cũng không phải là hết, nhưng gì kiếp này cô chưa làm được tôi sẽ cố giúp cô làm, cô tích đức cả đời, trong sạch cả đời, trời cao tuyệt không làm ngơ trước cô, chỉ cần cô chịu nhìn sang hướng khác chắc chắn sẽ có ngày mai tươi sáng, cô hãy nghĩ tới…
Tôn Liêm chợt yên lặng.
Không phải anh muốn thế, nhưng quả thật anh ta không thể nói được gì nữa, mọi hành động cũng như khả năng vận hành cơ thể đều rời xa anh ta trong khoảng khắc.
Anh ta há miệng, cố sức tìm cách thoát khỏi sự khống chế, nhưng chỉ lực bất tòng tâm.
Trước mặt anh ta, hình ảnh của linh hồn trong trắng kia dần thay đổi, từ yếu ớt vô lực trở nên hữu hình hơn, càng lúc càng rõ ràng trở thành một gương mặt hoàn toàn khác hẳn.
Tròng mắt đen tuyền, gương mặt cười cười vui vẻ ấy lại khiến sự tàn độc điên dại của chủ nhân nó tăng cao. Từ hai khóe mắt, những đường gân xanh hiển hiện rõ rệt, khiến cho gương mặt vốn mang nét dễ thương dịu hiền kia trở nên dữ tợn khác thường.
Những tổ hợp trái dấu ấy, không thể nghi ngờ chính là số 9 – The Sinful.
Từ khóe mắt, Tôn Liêm hiểu rõ lý do anh không thể cử động được, chính là bởi bàn tay ác hồn của nó đã xuyên thẳng vào tim anh ta rồi.
Cười khổ, thật không ngờ Tôn Liêm anh, cẩn thận mưu tính cả đời, lại thất bại bởi con ác hồn chẳng rõ nguồn gốc như thế này.
oOo
Trong bốn cột trụ chính, ba đã bị phá hủy.
Vốn chỉ còn một cột trụ, chuyện phá hủy nó cũng chắc cần các ác hồn ra tay, chỉ cần một thời gian ngắn nó cũng sẽ tự hủy diệt.
Cũng vì thế, các ác hồn còn lại ai cũng có khả năng tư duy nhất định rồi, chẳng người nào muốn tốn công cũng như linh hồn lực đả phá một thứ mà họ biết chắc nó cũng sụp đổ.
Chỉ có số 7 thì khác.
Cứ giống như mỗi giờ trôi qua, cô ấy lại đẹp thêm một chút, gương mặt với từng đường nét sắc sảo quyến rũ, đôi mắt xanh lục càng lúc càng hữu thần, và dáng người mỗi lúc một uyển chuyển hơn cả.
Tư duy số 7 vẫn không thể hoàn toàn linh hoạt, nhưng có những cảm xúc tựa hồ vui vẻ lan tỏa trong cô, phần vì sắp sửa thoát khỏi nơi này, phần khác vì coi như mình cũng giúp ích được cho số 9.
Cái cảm giác giúp đỡ được người khác, đã lâu lắm rồi cô không nhận thức được, có lẽ thật lâu thật lâu trước đây, cô cũng từng thích giúp ngươi ta như thế.
Số 7 vô thức mỉm cười, nụ cười nhẹ ấy khiến gương mặt vốn xinh đẹp của cô nổi bật hơn cả, thật sự đủ sức chiếu sáng cả khán phòng.
– Ôi ôi, số 7, không ngờ cô lại là người có nhan sắc như thế! – Số 2 bên dưới bật thốt, phá tan không khí yên bình hiện có. – Thật làm trái tim tôi thổn thức, sao tôi và cô lại gặp nhau muộn như thế! Không được, số 7, hay là chúng ta kết hợp đi.
Số 7 cúi xuống, lẩm bẩm:
– Trái tim anh ở đâu?
Số 2, lúc này chỉ có cái đầu, còn phần thân và chân thì mất tăm, cứng họng trân trối nhìn số 7.
– Không được rồi! Số 7, sao cô lại nói chuyện giống số 9 như thế! – Số 2 muốn khóc rồi, vì sao bất kỳ ai tiếp xúc qua với số 9 đều trở nên quái dị như thế chứ, không vui chút nào hết.
Thật ra anh ta cũng quên, chính bản thân anh ta cũng trở nên càng lúc càng lắm lời sau khi giao thiệp với số 9.
Số 7 không để ý anh ta, vẫn tiếp tục chờ đợi.
Hiện giờ cả 10 ác hồn đều tập trung chờ đợi nơi này, ngoại trừ số 1 và số 13 không rõ đang ở đâu thôi.
Cũng bởi vì, nơi này chính là trụ cột cuối cùng của cả tòa lâu đài.
Chỉ cần nó ngã đổ, tất cả 12 ác hồn còn bị giam giữ sẽ được giải thoát.
Không khí yên ắng, thỉnh thoảng có vài tiếng động kỳ dị do những ác hồn phát ra, ấy thế cũng không hề ảnh hưởng đến sự hân hoan vui sướng trào dâng của họ, dù họ có thích bóng tối như thế nào, nhưng cảm giác bị giam giữ thì chẳng ai yêu thích được cả.
Đương lúc ấy, một tiếng bước chân chậm rãi đều đặn vang lên.
Có cảm giác không bình thường, số 7 quay lại, nhìn thấy số 13 đang tiến tới.
– Số 13… anh đã tới…
Tôn Ngạo Dạ không trả lời số 7, hắn chỉ đưa mắt nhìn một lượt 10 ác hồn xung quanh, mỗi ác hồn đều có ngoại hình kỳ dị tới khó coi, tất nhiên là ngoại trừ số 7, nhưng dù thế nào thì hương vị đồng loại cũng quanh quẩn trong không khí vậy thôi.
Thường thì nếu là đồng loại, hắn cũng nhắm một mắt mở một mắt lờ đi cho xong, dù sao tốn công giết chóc bọn chúng chỉ tổ tốn linh hồn lực lại chẳng thu được bao nhiêu, có thể coi là làm ăn lỗ vốn.
Tuy nhiên, cảm giác giết chóc thì vẫn sẽ giống nhau thôi.
Trong những lúc như thế này, khi mà bản năng muốn chém giết của hắn tăng cao, hắn cũng không ngại lưỡi dao mình liếm máu của chúng.
Tôn Ngạo Dạ cười lạnh.
Số 11 cũng coi như ác hồn bản lĩnh nhất trong 10 ác hồn ở đây, ánh mắt sau chiếc mặt nạ sắt nheo lại, rồi nhanh như cắt, anh ta nhảy đến cạnh số 7 và đẩy bật cô ra, bản thân thì tựa lực đẩy ấy cũng lui lại ba bước.
Thành công giúp số 7 tránh thoát một đón chí mạng.
Số 7 giật mình, ngơ ngác nhìn nơi mình vừa đứng tan tác bởi đòn chém đầy uy lực kia, cô lẩm bẩm:
– Mạnh thật đấy!
Số 2, vốn ở gần đó nên uy lực của cú chém khiến cậu chàng văng ra xa, lúc này nghe số 7 nói như thế, tức khí la toáng lên:
– Đó không phải trọng điểm được không! Trọng điểm là anh ta muốn diệt cô đấy! Lẽ ra cô nên chất vấn anh ta mới đúng chứ!!!
Số 10 – ác hồn với dây nhợ thòng lòng qua não, thành quả của những cuộc thí nghiệm vô nhân đạo – cũng chú ý tới động tĩnh bên này, cô ấy bò lui lại, gầm gừ khe khẽ.
Sát khí của số 13, đã khiến toàn bộ ác hồn tụ tập nơi này chú ý.
– Tôn Ngạo Dạ! Ngươi mau trấn tĩnh lại đi! – Chu Ôn vội vã tung người ra khỏi tấm vải, lên tiếng.
Tôn Ngạo Dạ liếc mắt về phía Chu Ôn, hắn cười khẩy:
– Ta rất bình tĩnh! – Đoạn, hắn vuốt ve thanh Ngạo Quỷ. – Chỉ có điều, ta đang muốn giết chóc, cảm phiền các ngươi vậy.
Chu Ôn thật sự, thật sự rất muốn giơ ngón tay giữa với hắn!
Nào có cái kiểu muốn giết người như hắn chứ, đúng là không có biến thái nhất, chỉ có biến thái hơn!!!
– Ngươi không nên nói như thế! Chẳng có chút phong vị gì cả! – Chu Ôn tức tối lầm bầm. – Dù sao khi hăm dọa người ta cũng nên có phong cách một chút, kiểu như ta sẽ giết ngươi, mau mau van xin ta đi, hoặc là nạp mạng ngay, ngày tàn của ngươi đã điểm. Thật là, đồng nghiệp bao lâu, những chuyện này còn cần ta chỉ đạo sao!
Số 2 gần đó lại la oang oang:
– Vấn đề này cũng không phải là trọng điểm được không! Trọng điểm là hắn muốn giết chúng ta! Là chúng ta đấy!!!
Các ác hồn còn lại gật gù, đúng là trọng điểm rồi.
Quan trọng, là ngươi làm được không?
Các ác hồn dù có yếu hơn Tôn Ngạo Dạ, nhưng hắn chỉ có một mình mà thôi.
Nhất thời, bầu không khí giương cung bạt kiếm bao trùm cả đại sảnh.