Bạn đang đọc Bát Gia Tái Thế – Chương 1120
Chương 1120
Trong khoảnh khắc bà ta ngã xuống, miệng Trần Đức ho ra một ngụm máu!
Máu xen lẫn màu đen màu đỏ!
Cùng lúc đó, anh cảm thấy có ngọn lửa thiêu cháy trong cơ thể.
“Anh Trần, anh thế nào…”
“Đại khốn khiếp, anh có ổn không?”
Lập tức, Ưng Thanh Vũ, Đạm Đài Nguyệt đều xông lên dìu đỡ anh.
Còn bà lão thì không ai quan tâm.
Kể cả Đạm Đài Nguyệt cũng không quan tâm!
Tuy bà ta là cô tổ của cô ta, nhưng hành động quá đáng ghét!
Chết cũng chưa đền hết tội!
Mặc dù có buồn đi nữa thì cô ta cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt vì bà ta, thể hiện một chút quan tâm!
“Trần Bát Hoang, anh vẫn ổn chứ?”, ngay cả Linh Lung trong đầu cũng lên tiếng, giọng điệu cũng lo lắng.
“Chất độc đang lan rộng, Đạm Đài Nguyệt, chất độc này là của nhà các cô, có thuốc giải không?”, Trần Đức cảm nhận rõ ràng
Sau khi anh vận linh khí, trong cơ thể cảm giác nóng rực như thiêu như đốt từ khoang ngực của anh không ngừng lan ra chân tay!
Vừa nãy, sở dĩ anh không xuất hiện phản ứng trúng độc ngay là vì trong ba năm ở nhà giam, Sửu gia đã thay đổi cải tạo cơ thể của anh.
Hàng trăm loại độc vốn không thể xâm nhập vào cơ thể của anh!
Nhưng,
Nhưng trăm loại độc không thể xâm nhập này là những loại độc bình thường trên thế giới phàm tục.
Còn độc thiêu của nhà họ Đạm có thể khiến anh chết.
Cường giả Kim Đan Kỳ đủ để chứng minh mức độ siêu phàm và đáng sợ của nó.
Kể cả Trần Đức cũng không thể chống lại, nhiều nhất chỉ có thể làm chậm quá trình lan rộng của độc tính!
“Độc thiêu là một loại độc đáng sợ nhất được luyện chế trong gia tộc tôi, nó… không có thuốc giải!”, Đạm Đài Nguyệt khẽ lắc đầu.
“Cái gì?”, Ưng Thanh Vũ mở to đôi mắt: “Cô nói cái gì? Không có thuốc giải? Vậy bây giờ phải làm thế nào?”
Ưng Thanh Vũ nổi giận, trong đôi mắt lo lắng mang theo lửa giận.
Nếu không phải có Trần Đức thì có lẽ cô ta đã chết từ lâu, cho dù dùng đến sức mạnh trong cơ thể, thì sau đó cũng sẽ chết!
Là phụ nữ, cô ta cũng không thể điều khiển cảm xúc, mất lý trí tóm lấy cổ áo của Đạm Đài Nguyệt: “Độc của nhà các cô, sao cô lại không có thuốc giải!”
Sắc mặt Trần Đức tái nhợt.
Lúc này, trong cơ thể anh đang dâng lên từng đợt đau rát rực lửa, giống như có người cầm than hồng dí vào người, mặc dù anh mình đồng da sắt, nhưng cảm giác thiêu cháy, đau rát từ tận trong cơ thể cũng không thể chịu nổi.
Tuy anh không hừ đến một tiếng, nhưng bất kỳ ai cũng có thể nhận ra tình trạng không ổn lúc này của anh.
Nếu người khác bị thương, chắc chắc anh có thể giải được loại độc này.