Bạn đang đọc Bát Gia Tái Thế – Chương 1119
Chương 1119
“Đại khốn kiếp, tôi…”
Ưng Thanh Vũ đang định nói gì, đột nhiên, ánh mắt biến đổi, thét lên: “Cẩn thận!”
Phía sau Trần Đức, cô tổ của Đạm Đài Nguyệt đột ngột hành động.
Không biết bà ta thi triển võ kỹ gì, tốc độ trong khoảnh khắc đột ngột đó không nhìn rõ nổi, xông về phía Trần Đức!
Đồng thời,
Cái chai nhỏ trong tay như ám khí, ném về phía Trần Đức.
Cái chai đập lên người Trần Đức vỡ tan.
Chất lỏng màu đỏ trong cái chai chảy ra, trong tích tắc, quần áo của Trần Đức bốc lên khói xanh, bị ăn mòn rách nát!
Chất lỏng đó lại chảy lên da thịt của Trần Đức, theo lỗ chân lông ngấm vào trong cơ thể!
Trần Đức cau mày, có cảm giác không ổn, quát lên: “Bà già chết tiệt, bà đã làm gì hả?”
“Ha ha, Trần Bát Hoang, cho dù tôi không giết cậu, nhà họ Lâu cũng sẽ giết cậu, vừa nãy tôi chỉ hạ độc thôi, độc này tên là độc thiêu, cho dù là cường giả Kim Đan Kỳ cũng không thể chịu được!”
Bà lão âm hiểm nói: “Thế nào, có phải bây giờ cảm thấy toàn thân đang mất hết sức lực, không thể điều động linh khí không?”
“Cô tổ!”, ánh mắt Đạm Đài Nguyệt sững sờ, tuyệt đối không ngờ cô tổ của cô ta lại ra tay, như thể có thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan hoàn toàn mới, kinh hãi đến mức gần như không thốt ra lời.
“Hừ, bà già chết tiệt, bà tự tìm đường chết đấy!”
Trần Đức nổi cơn lửa giận, vận linh khí, trong nháy mắt đến phía trước bà ta, rút kiếm Long Ngâm, đâm về phía tước!
“Sao có thể?”, bà lão chấn hãi, đã trúng độc thiêu làm sao có thể vận linh khí?
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
Bà ta vẫn không hiểu là chuyện gì.
Mũi kiếm của Trần Đức đã đến phía trước người bà ta.
Trong phút chốc.
Lồng ngực của bà lão xuất hiện đường máu.
Sau đó
Đường máu đó giống như vỡ đê, rách ra, máu tươi ào ào phun.
“Sao… sao… sao lại thế này…”, trong mắt bà lão đầy vẻ không hiểu, kinh hãi.
Đó là độc thiêu đấy!
Một khi trúng độc
Toàn thân từ trên xuống dưới, chân tay xương cốt, tất phải giống như bị lửa thiêu bùng bùng, không thể nào vận lên linh khí!
Trần Bát Hoang… rốt cuộc đã làm thế nào?”
Đáng tiếc…
Bà ta không có cơ hội được biết, mang theo sự nghi ngờ, khó hiểu, chấn hãi hoàn toàn ngã xuống.
“Khụ!”