Bất Diệt Thánh Linh

Chương 457: Xuất quan


Đọc truyện Bất Diệt Thánh Linh – Chương 457: Xuất quan

Ba ngày thời gian thoáng chốc đã qua, 【 Thủy Tinh Trụ 】 lại có biến hóa.

Sau nhiều ngày yên lặng, Khương Thừa Tổ đám người rốt cục đã có động tĩnh!

Vô số tia khí lưu màu đen đưa vào bên trong 【 Thủy Tinh Trụ 】, cùng tánh mạng ấn ký của bọn hắn dung hợp với nhau. Hơn nữa xếp hạng của bọn họ theo thời gian nhanh chóng tăng lên , chỉ nửa ngày đã vượt qua võ giả xếp hạng cuối cùng.

Không thể không nói, Thánh Địa quả nhiên mạnh mẽ, thủ đoạn vô số, đối phó với yêu ma cũng không quá khó khắn.

Không tới một ngày, Khương Thừa Tổ đám người đã vượt qua gần hết võ giả, chỉ sắp sau Túc Không cùng mấy vị đại tông sư.

Đợi đến ngày thứ hai, bọn họ đã vượt trên toàn bộ võ giả, đuổi theo tán tu cùng người của tiên đạo thế lực.

Ngày thứ ba, bọn họ đã xếp hạng hàng ngũ năm mươi người.

Đây là bọn hắn so với mọi người chậm hơn năm ngày, nếu không thành tích sẽ cao hơn, xếp hạng sẽ cao hơn.

Mà lúc này, động thiên bí cảnh đã trải qua một tháng thời gian.

. . .

Thấy Khương Thừa Tổ đám người xuất phát sau nhưng lại vươn lên dẫn trước, sắc mặt Lãnh thị huynh muội tốt hơn rất nhiều.

So sánh ra sinh mệnh ấn ký của Vân Phàm vẫn không có nửa điểm động tĩnh, hơn nữa trong tất cả những người tiến vào động thiên bí cảnh, chỉ có mình hắn chưa chém giết được yêu ma.

“Hừ! Động thiên bí cảnh đã trải qua một tháng, coi như là bò cũng đã đến thâm uyên rồi? Nhưng lại có người dám không có nửa điểm động tĩnh, không phải sợ chết, không dám đối mặt với yêu ma, chính mình tìm một xó trốn vào đấy chứ?”

Lãnh Vô Yên hừ lạnh một tiếng, hướng về phía Đậu Xuất châm chọc.


Nhưng Đậu Xuất không hề phản ứng: “Nam nhân bà, ngươi không mở miệng cũng không ai bảo ngươi câm đâu.”

“Ngươi. . .”

“Ngươi cái gì mà ngươi!”

Đậu Xuất cắt lời của đối phương, nhẹ nhàng nói: “Đừng tưởng lão đầu tử ta không đánh nữ nhân, hơn nữa ngươi cũng xem là nữ nhân ư? Dáng vẻ thì là nữ, mở miệng lại ra giọng nam, thử nghĩ thôi cũng đã ghê tởm rồi, thật ự làm khó dễ các huynh muội của ngươi, sớm chiều gặp mặt ngươi sợ rằng nôn mửa suốt ngày? Không đúng không đúng, các ngươi phải quen việc này rồi mới đúng!”

Lãnh Vô Yên bị chọc trúng chỗ đau, sát ý tăng mạnh, đang muốn vung tay, lại bị Lãnh Vô Tình ngăn cản.

“Đậu Xuất, ngươi cảm thấy mở miệng chửi người thì có ý tứ sao?”

“Có ý tứ, dĩ nhiên rất có ý tứ!”

Đậu Xuất mặt dày nói: “Có thể thấy hai người các ngươi khó chịu, ta đã cảm thấy có ý tứ. Hơn nữa, các ngươi cảm thấy một người dám vì võ đạo ra mặt, không tiếc đắc tội với tiên đạo thế lực, không tiếc đắc tội với Thánh Địa, lại sợ yêu ma ư? Các ngươi ngờ nghệch đừng bắt người khác phải ngu ngốc theo mình?”

“Khụ khụ!”

Khương Công Vọng ngăn cản song phương tranh chấp, có chút bất đắc dĩ nói: “Các ngươi cãi nhau có ích lợi gì, dù sao qua một thời gian nữa, kết quả sẽ rõ ràng, đến lúc đó các ngươi muốn tranh đấu thế nào chẳng được, việc cấp bách lúc này chính là ổn định thế cục.”

“Hừ!”

Lãnh thị huynh muội giờ phút này cùng Đậu Xuất lườm nhau căm ghét, nhưng nể mặt Khương Công Vọng, song phương không nói thêm gì nữa.

Trên thực tế trong lòng mọi người rất rõ ràng, Khương Công Vọng vẫn nghĩ tốt cho Đậu Xuất , nếu không thật sự tranh đấu người thiệt thòi tuyệt đối là Đậu Xuất.

. . .


. . .

Thời gian lặng yên trôi qua.

Bắt đầu từ ngày thứ năm, sinh mệnh ấn ký trên thủy tinh trụ dần dần tiêu giảm.

Một người, hai người, ba người. . . dần dần tăng nhiều.

Nhìn sinh mệnh ấn ký lần lượt biến mất, Đậu Xuất và Khương Công Vọng càng thêm trầm mặc.

Mỗi cái ấn ký biến mất, cũng đại biểu cho một sinh mệnh tan biến. Bất kể tiên đạo cũng được, võ đạo cũng được, những người này đều là tinh anh trong tinh anh của Đại Càn, chết một người cũng chính là tổn thất.

Không khí trong Tranh Hoàng điện dần dần trở nên trầm trọng .

. . .

————————————

Phía bắc Hoàng thành, Dưỡng Tâm biệt viện.

Lúc này, Vân Mục cùng Thiên Hà mấy người đang khắc khổ chuyên chú tu hành.

Trong thời gian này mọi chuyện nhìn như gió êm sóng lặng, trên thực tế mạch nước ngầm cuồn cuộn, để cho bọn họ có cảm giác xấu, vì không muốn trở thành gánh nặng cho người khác, tất cả mọi người liều mạng cố gắng tu luyện, cộng thêm trong hoàng thành đầy đủ linh khí, mỗi người đều tiến bộ không ít.

Dù như thế, bọn họ vẫn cảm giác mình còn chưa đủ, còn kém rất nhiều.


. . .

“Thiên Hà huynh đệ, Phương Đồng muội tử, các ngươi nhanh nhanh ra đây xem ai tới này!”

Bỗng nhiên, một thanh âm tục tằng vang lên trong viện, vừa cấp bách lại vừa vui sướng.

Vừa nghe thanh âm quen thuộc, Thiên Hà đám người nở nụ cười, không phải Thiết Đường người kia còn có thể là ai.

Để cho Tạ Lạc Nhi thu hồi trận pháp, chỉ thấy thân thể khôi ngô của Thiết Đường nhanh chóng xuất hiện trước mắt mọi người.

“Nhìn bộ dạng sung sướng của ngươi kìa, không phải nhặt được thiên tài địa bảo gì đấy chứ?”

Nghe thấy Thiên Hà trêu chọc, Thiết Đường cười quái dị nói: “So với chuyện nhặt được thiên tài địa bảo còn vui sướng hơn, lần này ta nhặt được một vị tiên đạo cường giả đó.”

Vừa nói dứt lời, Thiết Đường tránh sang bên cạnh, một lão giả áo xanh đứng ngay nơi cửa viện.

“Lão. . . Lão gia tử! ?”

Thiên Hà sững sờ, Phương Đồng hô lớn chạy nhanh tới trước, nhào vào trong ngực của Phương Lôi.

“Gia gia! ? Sao gia gia lại tới đây! ?”

Phương Đồng vừa khóc vừa la, giống như một đứa trẻ còn chưa trưởng thành.

Mặc dù hai ông cháu mới rời xa nhau nửa năm, nhưng trải qua nhiều chuyện như thế, Phương Đồng đặc biệt hoài niệm cảm giác gần gũi người thân. Đừng thấy nàng bình thời ở trước mặt Vân Mục ra dáng người lớn, thật ra nàng là một cô gái đơn thuần chất phác.

Thấy cảnh tượng này mọi người lại thấy nội tâm ấp áp.

. . .

Sau một hồi tâm sự, hai ông cháu đều thổn thức.


Phương Đồng kể lại những chuyện xảy ra sau khi theo Vân Phàm rời khỏi Lạc Nhật thành, Phương Lôi cũng kể lại hành trình của mình.

Mọi người nghe nói tới Hắc Linh điện, không khí vui vẻ nhất thời trở nên trầm tĩnh.

Thiết Đường tiếp lời: “Hiện tại Đại Càn Hoàng Đế đã mở Hoàng thành đại trận, hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới, tin tức của ta cũng không truyền ra ngoài được, mà tin tức bên ngoài cũng không thể đưa vào đây , cho nên không biết bên ngoài đã rối loạn thế nào rồi .”

Thiên Hà cười khổ nói: “Đáng tiếc Thánh nữ đại nhân còn đang bế quan, nếu không. . .”

“Mọi chuyện cần thiết ta đã biết rồi.”

Một thanh âm nhè nhẹ vang lên, Thiển Y tùy theo xuất hiện trong đại viện: “Trong khoảng thời gian qua đã làm mọi người vất vả rồi, cám ơn.”

“A! Thánh nữ đại nhân xuất quan rồi! ?”

Thiên Hà đám người vẻ mặt vui mừng, phảng phất tìm được người thân thất lạc bao ngày.

“Thiển Y tỷ tỷ!”

Vân Mục chạy tới trong lòng Thiển Y, nội tâm kiên định hơn nhiều.

Mặc dù Phương Đồng bọn họ đối xử với Vân Mục rất tốt, nhưng trong lòng Vân Mục bọn họ không thể thân mật cùng tín nhiệm như Thiển Y.

Phương Lôi đã sớm biết được thân phận của Thiển Y, cũng vội vàng thi lễ.

Sau một hồi chào hỏi, Thiên Hà vội vàng dò hỏi: “Thánh nữ đại nhân, ma đạo dư nghiệt làm loạn, hiện tại chúng ta nên làm gì?”

“Trước mắt Hoàng thành vẫn tương đối an toàn , cho nên mọi người không cần lo lắng.”

Thiển Y trấn an mọi người, sau đó hướng ngoài viện nói: “Có bằng hữu từ phương xa tới. . . Các hạ nếu đã tới, sao không đi vào gặp mặt?”

Ngay sau đó, một đạo thân ảnh liền xuất hiện bên ngoài biệt viện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.