Bất Diệt Thánh Linh

Chương 456: Đại cục


Đọc truyện Bất Diệt Thánh Linh – Chương 456: Đại cục

Trong những ngày kế tiếp, Vân Phàm mỗi ngày cũng sẽ đi ra ngoài một thời gian, khi trở lại cả người chồng chất vết thương, sức cùng lực kiệt.

Mặc dù Khương Vô Tà đã nói, nơi đây là luyện ngục, là lôi lung, không có con đường nào thoát được, nhưng hắn thủy chung không cam lòng ở lại nơi này, bởi vì còn rất nhiều chuyện chờ hắn làm, còn rất nhiều người chờ hắn trở về.

Mà điểm duy nhất cảm thấy may mắn chính là ở sâu trong lòng đất, tiên linh khí cực kỳ nồng hậu, hoàn toàn không phải lo lắng tới vấn đề thần hồn khô kiệt.

Vì vậy Vân Phàm có thể không lo ngại xông vào giữa lôi đình, trọng thương liền quay về huyệt động, dùng Hồi Quang tiên thuật khôi phục thương thế của mình.

Mà mọi cử động của Vân Phàm đều bị Khương Vô Tà theo dõi không bỏ xót.

Mới đầu hắn còn thỉnh thoảng buông lời châm chọc, đả kích đối phương không biết tự lượng sức mình, hoặc là lãng phí sức lực, nhưng lâu dần hắn trở nên trầm mặc, bởi vì hắn từ trên người Vân Phàm thấy được một sự chấp nhất, thấy được một sự kiên trì.

Khương Vô Tà nhớ ngày đó chính mình rơi xuống nơi này, không phải đã từng giống như Vân Phàm hiện tại, vượt qua sinh tử kiếp nạn muốn tìm được đường ra. Khi đó bản thân mình một lòng cầu sinh, chưa từng từ bỏ hi vọng, thậm chí dùng lực lượng cừu hận để kích thích tiềm lực của mình.

Tiếc nuối chính là chỉ một tháng, chính mình đã bỏ cuộc. Mặc dù bây giờ còn sống, nhưng hắn cảm thấy mình đã trở nên lãnh tĩnh, sống chỉ vì không cam lòng, sống chỉ vì chờ chết.

Mà không giống bản thân mình, Khương Vô Tà ở trên người Vân Phàm chứng kiến không chỉ có ý chí cầu sinh, còn có hi vọng, còn có tín niệm, trong mắt đối phương không có cừu hận, không có điên cuồng, cũng không có sợ hãi và tuyệt vọng, chỉ có kiên định cùng cương nghị.

Đây là một người vĩnh viễn sẽ không bỏ cuộc , cũng là một người đơn giản mà thuần túy.


Là một thành viên quan trọng trong hoàng tộc, Khương Vô Tà đã từng gặp qua vô số cường giả và thiên kiêu, nhưng hắn chưa từng gặp người nào giống như Vân Phàm.

Dĩ nhiên, Khương Vô Tà là người cực kỳ kiêu ngạo, nếu không ban đầu cũng sẽ không lựa chọn lịch lãm trong luyện lôi vực. Cho nên hắn tuyệt đối không thừa nhận Vân Phàm mạnh mẽ hơn mình, càng không chủ động mở miệng nói chuyện với Vân Phàm.

Hắn chỉ lặng yên nhìn đối phương, lặng yên nhìn đối phương.

Hắn muốn xem đối phương gục ngã thế nào, xem đối phương từ bỏ thế nào, còn muốn xem đối phương sợ hãi cùng tuyệt vọng, tựa như chính mình lúc ban đầu.

————————————

Trong Tranh Hoàng điện, yên tĩnh như thường.

Tử kim long ỷ lơ lửng giữa không trung, trận pháp cổ xưa vẫn đang vận chuyển.

Ở hai phía đại điện, Lãnh thị huynh muội cùng Đậu Xuất ngồi đối diện với nhau, thời khắc chú ý động tĩnh của 【 Thủy Tinh Trụ 】 .

Lúc này là ngày thứ sáu mọi người tiến vào động thiên bí cảnh, nói cách khác, thời gian trong động thiên bí cảnh đã trôi qua khoảng nửa tháng.

Mà hơn một trăm ba mươi người bước vào động thiên bí cảnh, đã có dấu vết của mười mấy người biến mất ở trong 【 Thủy Tinh Trụ 】.


Cũng không biết tình huống bên trong đến tột cùng như thế nào, có phải mọi chuyện đều thuận lợi hay không.

“Ách! ?”

Một điểm ba động truyền đến, Lãnh thị huynh muội cùng Đậu Xuất đồng thời chánh mở mắt, nhìn chăm chú vào 【 Thủy Tinh Trụ 】.

Chỉ thấy quang mang lóe lên,【 Thủy Tinh Trụ 】 ban đầu không có động tĩnh đột nhiên run lên nhẹ nhẹ, ấn ký sinh mệnh trong đó bắt đầu di động.

“Khúc khích!”

Cổ trận vận chuyển, không gian khẽ vặn vẹo , một tia khí lưu màu đen từ trong cổ trận bay ra, đưa vào bên trong 【 Thủy Tinh Trụ 】, cùng sinh mệnh ấn ký tương ứng đối ứng với nhau.

Sinh mệnh ấn ký dung hợp khí lưu màu đen dần dần phát triển, dung hợp càng nhiều, khí tức của sinh mệnh ấn ký càng mạnh, mà thứ hạng bên trên 【 Thủy Tinh Trụ 】 càng cao.

Để cho Lãnh thị huynh muội cảm thấy bất ngờ nhất chính là những người xếp hạng đầu không phải người của Thánh Địa, cũng không phải là người trong võ đạo, mà là người của hoàng tộc. Rất hiển nhiên, hoàng tộc lần này chuẩn bị kỹ càng, có đầy đủ các thủ đoạn đối phó với yêu ma.

“Đã bắt đầu rồi sao?”


“Có chuyện gì thế, Khương Thừa Tổ mấy người kia không có chút động tĩnh nào vậy, chẳng lẽ bọn họ không gặp được yêu ma sao? Hay bị nhốt ở địa phương nào rồi?”

Lãnh thị huynh muội nhìn thấy biến hóa của thủy tinh trụ mà nhíu mày.

Bọn họ vốn tưởng rằng Thánh Địa lần này sẽ chiếm đầu bảng, không ngờ vừa khởi đầu đã rơi xuống cuối cùng.

Một phía khác, Đậu Xuất cũng nhíu chặt chân mày.

Võ đạo nhất phương như hắn dự đoán xếp hạng hoàng tộc cùng tiên đạo thế lực sau, thậm chí còn không sánh bằng này tán tu. Mà Vân Phàm cùng Thánh Địa người một cái, hoàn toàn không có nửa điểm động tĩnh, không biết gặp cái gì khó khăn.

Duy nhất để cho hắn cảm giác được vui mừng chính là, liền trước mắt mới chỉ, võ đạo còn không có xuất hiện bất kỳ thương vong.

“Nga, đã bắt đầu sao? Tình huống bây giờ như thế nào?”

Vừa nói chuyện, Khương Công Vọng từ bên ngoài đi vào đại điện.

Vô luận Lãnh thị huynh muội hoặc Đậu Xuất cũng không người nào để ý tới hắn.

Khẽ nhíu nhíu mày, Khương Công Vọng đi tới trước 【 Thủy Tinh Trụ 】quan sát, không khỏi ngẩn ngơ. Hắn không ngờ rằng Vân Phàm cùng người của Thánh Địa cũng không có động tĩnh, cùng dự đoán có chút không đúng nên đôi bên trầm mặc cũng không có gì kỳ lạ.


Sau một hồi, Đậu Xuất bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Lão bất tử , tình hình phía ngoài sao rồi? Ma đạo dư nghiệt muốn khơi lại tro tàn cũng không phải chuyện nhỏ đâu, Hắc Linh điện ở Đại Càn đã yên lặng nhiều năm, hiện tại gây ra động tĩnh lớn như vậy chắc chắn là có chỗ dựa rồi.”

Nói tới chuyện Hắc Linh điện, sắc mặt của Khương Công Vọng trầm xuống, Lãnh thị huynh muội cũng quay sang chăm chú lắng nghe.

Khương Công Vọng giọng nói ngưng trọng: “Hiện tại còn chưa tra ra mục đích thực sự của Hắc Linh điện, chỉ biết bọn họ tiềm phục tại trong tứ phương thành, âm thầm bố trí , mà người của ba đại Đế quốc cũng cực kỳ yên ắng, đóng cửa không ra ngoài, muốn thăm dò cũng rất khó. Vì phòng ngừa vạn nhất, Hoàng Đế hiện đã đem toàn bộ Hoàng thành đại trận mở ra, hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới.”

“Cái gì! ? Các ngươi ngăn cách với ngoại giới rồi?”

Đậu Xuất nghe vậy vô cùng kinh hãi, ngay cả Lãnh thị huynh muội thần sắc cũng khẽ biến.

Hoàng thành đại trận không phải thời khắc nan nguy khó lòng mở ra, bởi vì một khi mở ra trận pháp, sẽ liên kết chặt chẽ với long mạch địa khí, trực tiếp tiêu hao lực lượng quốc vận, cái giá phải trả không thể nói là không lớn.

Hơn nữa đại trận mở ra, Hoàng thành sẽ hoàn toàn cách ly với ngoại giới, đại trận phòng ngự của tứ phương thành suy yếu cực hạn, một khi ngoại địch xâm lấn, khó có thể chống đở.

Quả nhiên, lại nghe Đậu Xuất vội vàng nói: “Các ngươi có suy nghĩ tới hậu quả hay chưa? Nếu Hắc Linh điện cùng ba đại Đế quốc hợp lực ra tay, bên trong tứ phương thành chẳng phải sẽ máu chảy thành sông? !”

“Có được tất có mất.”

Khương Công Vọng thở dài nói: “Đây là quyết định của mọi người trong hoàng tộc, bao gồm cả lão phu, trước mắt bất cứ chuyện gì đều không quan trọng, quan trọng là … Tiên vũ đại hội tuyệt không thể bị ngoại giới quấy nhiễu cùng ảnh hưởng, nhất là hành trình phong ma lần này, liên quan không chỉ Đại Càn một nước, còn ảnh hưởng đến Thánh Linh đại lục thiên hạ thương sinh!”

Nói lời cuối cùng, Khương Công Vọng mỗi chữ đều nhấn mạnh, đại biểu cho quyết tâm của chính hắn.

Thấy vậy, Đậu Xuất cùng Lãnh thị huynh muội cũng không nhiều lời thêm, bọn họ cũng hiểu được ý nghĩa quan trọng của chuyện này, tại thời khắc mấu chốt nhất này phải lấy đại cục làm trọng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.