Bạn đang đọc Bắt Đầu Từ Một Kết Thúc: KẾT.
Kết.
~ Quá khứ
~ ” Bác sĩ, tại sao con bé không hề nhớ mình có chị em song sinh. Ít nhất vẫn phải có khái niệm mơ hồ chứ?”
Khiết Nhi đã đến cô nhi viện Rainbow nơi mà Lam Thư sống để tìm hiểu.
” Theo như hồ sơ cô đưa tôi đã hơn 20 năm tôi không thể nói chính xác triệu chứng. Nhưng có thể tai nạn năm đó đã gây ra một cú shock tinh thần khá lớn cho một đứa trẻ 3 tuổi. Cô ấy không mất trí nhớ nhưng dường như não bộ đã cất giấu tất cả những kí ức không vui đó. Và Lam Thư tiếp nhận những thông tin khác nên cô ấy biết mình có một người bố chứ thực sự bản thân cô ấy biết điều đó thì không thể.”
” Những chuyện xảy ra trong tai nạn năm đó con bé hoàn toàn không nhớ gì đúng không?”
Vị bác sĩ gật đầu.
Giờ thì cô đã hiểu. Không phải Lam Thư không tìm kiếm cha con cô. Mà vì con bé không có bất cứ khái niệm gì để tìm.
Lam Thư biết mình có một người bố và mẹ mất vì cứu cô.
Nhưng thậm chí hình dáng khuôn mặt bố ra sao, cô ấy hoàn toàn không biết.
Cả việc mình từng có một người chị song sinh cũng hoàn toàn không có khái niệm.
~ Kết thúc
~ ” Lam Thư, không sao chứ?”
” Tôi có chị gái sao? Là song sinh ư?”
Lam Thư bần thần như người mất hồn.
Hai mươi mấy năm sống trên đời đây là lần đầu tiên cô biết cô có một người chị gái.
———————————————————
Gửi em gái song sinh của chị.
Lam Thư. Tôi là Khiết Nhi. Hôm nay tôi viết lá thư này cho cô vì tôi không thể đối diện trực tiếp nói những điều này với cô.
Tôi biết nếu tôi nói điều này ra có lẽ cô sẽ rất ngạc nhiên. Mà không chỉ cô, cả tôi cũng rất ngạc nhiên.
Thật ra tôi chính là chị gái song sinh của cô.
Đã hai mươi mấy năm trôi qua kể từ khi chúng ta lạc mất nhau. Năm đó bố không hề bỏ rơi cô. Khi bão ập vào, mẹ mất, cả con thuyền dường như ai nấy đều hoảng sợ. Ai cũng chạy toáng loạn. Là bố lạc mất em không phải bỏ rơi em. Ông đã mất mấy ngày trên thuyền chỉ để tìm kiếm em mãi cho đến sau này mới biết được lúc đó đã có một người phụ nữ dắt em đi.
Cái cảm giác vợ mình chết còn con gái thì lạc mất. Đau khổ lắm !! Chị đã chứng kiến tất cả, chứng kiến bố thay đổi từ một người vô cùng yêu thương gia đình và tốt bụng trở thành một người lạnh lùng và không hề có cảm xúc. Có thể em tò mò tại sao chúng ta là song sinh nhưng lại không đi cùng nhau đúng không? Trước ngày đi du thuyền chị bị cảm dù không nặng lắm nhưng mẹ không yên tâm, mẹ đã định ở lại cùng chị nhưng bố tìm được người chăm sóc chị nên bố mẹ và em đi. Đó là lí do vì sao chị đã không ở cùng em lúc đó.
Bố chúng ta tên là Nguyễn Thiện. Ông ấy hiện là Hiệu trưởng một trường Đại học ở Mỹ. Tên thật của chị là Nguyễn Khiết Nhi nhưng vì muốn nhớ đến mẹ nên chị đã đổi sang họ mẹ.
Chị hy vọng tất cả những gì em thắc mắc đều đã được sáng tỏ. Hãy gặp bố. Ông ấy rất nhớ em !! Suốt hai mươi mấy năm qua chưa có một đêm nào bố được ngủ ngon. Bởi cảm giác tội lỗi đã để lạc mất em khiến ông ấy bị dày vò. Có thể em sẽ thấy mọi chuyện thật kì lạ và khó có thể thích nghi. Có thể khi gặp lại bố em sẽ chỉ thấy như một người xa lạ. Nhưng coi như chị xin em. Hãy gặp ông ấy. Làm ơn.!
À… còn một chuyện. Xin lỗi em Lam Thư. Vì tất cả những gì chị đã gián tiếp gây ra. Chị biết em rất ghét chị, thậm chí hận chị. Có lẽ em sẽ cảm thấy xấu hổ khi có một người chị như chị. Chị hiểu tất cả. Và chị cũng không dám nhận sự tha thứ hay chấp nhận từ em. Chỉ cần em biết một điều, từ giờ trở về sau dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Chị sẽ bảo vệ em.
Những điều này đáng ra cần trực tiếp nói với em. Nhưng chị xin lỗi bởi chị không có đủ dũng cảm để đối diện với em. Hãy suy nghĩ thật kĩ. Vài ngày nữa sẽ có người đến tìm em.
————————————————-
Lam Thư lấy tất cả những thứ có trong phong thư ra.
Ngoài lá thư Khiết Nhi viết còn có một giấy xét nghiệm AND, giấy khai sinh của Lam Thư, địa chỉ nhà bố cô bên Mỹ.
*Sở dĩ người phụ nữ đưa Lam Thư vào cô nhi viện biết tên của cô vì lúc lạc mất bố trên đồ Lam Thư mặc có tên cô. Do là song sinh nên mẹ Lam Thư không muốn lẫn lộn nên tất cả đồ dùng cho đến quần áo đều có tên của Nhi và Thư.
95% trùng khớp. Xác nhận là chị em song sinh.
” Cô ấy không biết một điều dù là tôi đã từng rất ghét rất hận cô ấy. Nhưng trong thâm tâm tôi đã tha thứ từ rất lâu rồi.”
” Sẽ có một ngày hai người gặp lại nhau.”
Minh Huy đặt một tay lên vai Lam Thư an ủi.
Văn phòng chủ tịch E –shine:
” Hoàng Hải Minh. Hôm nay là ngày Lam Thư đi anh không giữ chị ấy lại sao?”
Linh Liên tức giận đập mạnh xuống bàn.
~ Quá Khứ
~ ” Cậu không ở lại nghe kết quả chung cuộc sao?”
” Nghe hay không thì chẳng phải ông cũng là người thắng cuộc. Nhưng không được bao lâu đâu thưa chủ tịch.”
Ngay lúc đó, trên bục cô MC nói to.
” Sau khi tổng kết, người giành chiến thắng chính là giám đốc Hoàng Hải Minh với 44% cổ phần. Xin mọi người vỗ tay chúc mừng tân chủ tịch của E –shine.”
Hải Minh nhìn chủ tịch Trịnh.
” Tại sao ông lại ủng hộ tôi.”
” Ta có công ty riêng của ta. Đầu tư vào E –shine chỉ để mở rộng quan hệ hợp tác và kiếm lời không phải để tranh giành cướp đoạt. Sở dĩ ta thông đông với Khiết Nhi bởi bố cậu không xứng đáng để ta tôn trọng. Ông ta kiếm được tiền bằng cách dùng mọi thủ đoạn không từ bất cứ việc gì. Ta đã muốn lật đổ ông ta từ rất lâu rồi. Nhưng ở cậu, có cái gì đó khiến ta có thể tin tưởng. Dù có hay không sai lầm, ta hy vọng cậu sẽ không làm ta thất vọng.”
~ Kết thúc
~Lam Thư mấy hôm trước có gọi điện cho anh nói đã tìm được gia đình và cô ấy sắp đi định cư bên Mỹ với bố mình.
Rõ ràng Lam Thư chờ đợi anh nói gì đó.
Nhưng Hải Minh chỉ ừ một tiếng.
Có thể cảm nhận được cô thất vọng nhưng hiện tại anh cũng không biết bản thân muốn và không muốn làm gì.
” Từ giờ em đừng tuỳ tiện như vậy nữa. Ở công ty anh là Chủ tịch còn em chỉ là nhân viên. Em nên biết rõ quyền hạn của mình.”
Hải Minh hoàn toàn trở nên lạnh lùng.
Bíp …
” Thư kí tại sao anh lại cho người khác vào phòng tôi một cách tuỳ tiện như vậy?”
” Anh…”
Linh Liên tức giận bỏ đi.
Nếu Hải Minh đã như thế cô từ giờ sẽ không quan tâm đến chuyện của anh nữa.
Biết cô ấy sẽ đi. Nhưng lấy lí do gì để ngăn cản?
Họ không phải bạn bè cũng không phải người yêu mà thật ra họ có quan hệ gì cũng không biết.
Máy bay cất cánh.
Khép lại tất cả.
Cả hận thù… cả tình yêu.
1 năm sau:
” E –shine sau một năm trở lại đã thống lĩnh thị trường trang sức. Sau khi hợp nhất Sky và E –shine lại làm một tầm ảnh hưởng quả thật không hề nhỏ.”
Sau đây chúng ta sẽ đến với nhận xét của khách hàng về một vài sản phẩm gần đây.
” Tôi rất thích.”
” Sản phẩm lần này rất tinh tế vừa mạnh mẽ vừa không quá cứng rắn. Tôi rất ưng ý.”
” Sản phẩm không những đẹp mà giá lại phù hợp. Tuy là sản phẩm rộng rãi nhưng khi mua chúng em sẽ được chọn chữ để khắc. Tự nhiên thấy nó độc quyền của riêng mình.”
Một học sinh cấp ba chia sẻ.
” Ý tưởng lần này rất hợp với lứa tuổi chúng em.”
Các đài phát thanh và báo chí đâu đâu cũng chỉ nói về E –shine. Như thế này có gọi là thành công.
Một năm kể từ ngày Lam Thư đi Hải Minh dường như chẳng làm gì khác ngoài tập trung vào công việc.
Dậy từ rất sớm. Về rất muộn.
Ngày nào cũng vậy.
” Chào Chủ tịch.”
” Chủ tịch về ạ !!”
Từ khi Hải Minh đảm nhận chức chủ tịch dường như nhận được rất nhiều cảm tình từ mọi người.
Đặc biệt là cái cô gái.
Hải Minh vốn đã đẹp trai phong độ nay lại mang trên mình vẻ phong trần của một người đàn ông trạc ba mươi từng trải.
Rất nhiều cô gái muốn tiếp cận anh nhưng đều bị tự chối.
Hải Minh trở về nhà trong trạng thái mệt mỏi.
Sản phẩm vừa mới được tung ra ngày hôm qua là công sức một năm qua anh bỏ vào.
Đây chính là lúc để nghỉ ngơi.
” Hải Minh …”
Một thân ảnh nhỏ bé chạy về phía anh. Giọng nói này, một năm rồi đã một năm rồi anh chưa được nghe.
Anh cứ ngỡ mình đã quên nhưng không … anh không thể quên.
” Em nhớ anh !!!”
Lam Thư ôm chầm lấy Hải Minh.
Anh mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại cái ôm ấm áp của cô.
THE END.
Bắt đầu từ một kết thúc …
** Vote và Comt ý kiến với ạ !!