Đọc truyện Bạo Quân – Tế Miễu – Chương 50
Nấu hảo một bàn đồ ăn, chờ chúng ta về cùng nhau ăn – Mộc Dĩnh Nhiên nhếch miệng ra lệnh.
Này giao cho Lưu đại thẩm trong trừu phòng là được mà, có gì trọng yếu đâu! – Thúy Nhi không hài lòng phản đối nhiệm vụ.
Được rồi, được rồi! Vậy Thúy Nhi ngươi liền đến đây đi – Phản phất như buông tha ý nhiệm không cho Thúy Nhi theo cùng trong đầu, Mộc Dĩnh Nhiên bất đắc dĩ nói.
Thật sự? – Hai mắt Thúy Nhi đột nhiên sáng lên, hưng phấn hỏi quyết định này là thật hay giả.
Đương nhiên là thật – Mộc Dĩnh Nhiên gật đầu, xoay người đi ra thư phòng.
Bất quá, thật sự hảo đáng tiếc a, ta còn nghĩ đêm nay được hưởng thức đại tiệc của Thúy Nhi a nếu Thúy Nhi không muốn nấu cũng không có biện pháp… – Mộc Dĩnh Nhiên vừa đi vừa hô đáng tiếc, thỉnh thoảng còn hướng Thúy Nhi lộ ra vẻ mặt [không sao, ta có thể thông cảm] biểu tình ai oán. má ơi anh cute qá =))
Điều này làm nội tâm Thúy Nhi đấu tranh ác liệt, đặc biệt sau khi Mộc Dĩnh Nhiên nói ra câu kia, ý niệm [muốn đi cùng] trong đầu nàng cũng muốn bay mất.
Đúng rồi, Thúy Nhi, nghe nói ngươi không ăn chay mà, lúc trước mấy món chay lại là ngươi làm, đừng nói là có người giúp nha? Đến, Thúy Nhi, ngươi nói thật cho ta biết đi, đừng lo, ta sẽ không vì vậy mà xem nhẹ ngươi, cho nên Thúy….
Đủ!! – Thúy Nhi trực tiếp cắt lời Mộc Dĩnh Nhiên, hung hăng trừng y.
Ai nói đồ ăn là người khác giúp ta làm? Ai nói…..ai nói!! Ta hiện tại đến trừu phòng làm….các ngươi trở về dùng nếu dám can đảm nói khó ăn, ta sẽ đem các ngươi toàn bộ đi băm nhuyễn!!
Nói xong, Thúy Nhi nâng thắt lưng, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Ngươi không đi chung à? – Mộc Dĩnh Nhiên cười gian trá hướng nàng hỏi.
Từ bỏ!! – Thúy Nhi đầu cũng không xoay, chính là giơ tay lên trời nói.
Tức chết đi được! Đại nhân dám nói nàng như vậy xem kết quả của nàng sẽ làm y đẹp mặt!
Thụy Hiên nghiêng đầu nhìn một bên mặt của Mộc Dĩnh Nhiên, nhịn không được đánh mặt y một cái
Sao vậy? Thụy Hiên? – Mộc Dĩnh Nhiên thu hồi ánh mắt, nhìn mỹ nhân nhi trong lòng, tức giận hỏi.
Không muốn thấy, ngươi này giả dối – Thụy Hiên xấu hổ đỏ bừng mặt, lúng ta lúng túng nói.
Ngươi là bởi vì ta cười gian nên mới đánh? – Mộc Dĩnh Nhiên ôm chặt hắn, nhẹ nhàng khiêu thượng nóc nhà.
Ân…ngươi vừa rồi…như vậy đối với Thúy Nhi – Hai tay Thụy Hiên ôm lấy tấm lưng Mộc Dĩnh Nhiên, nhẹ giọng nói.
A, không làm như thế sao thoát khỏi Thúy Nhi muốn đến nơi không nên đến a? – Mộc Dĩnh Nhiên bay nhanh trên nóc nhà, nhẹ nhàng nhảy xuống, ngữ điệu hết sức khoái trá.
Hẳn là có phương pháp khác đi….ngươi nói muốn dẫn ta đi nơi nào mà không cho Thúy Nhi theo? – Thụy Hiên nhăn mi, tựa hồ suy nghĩ đáp án.
Ngươi đoán.
Ta không đoán.
Ngươi thử đoán đoán đi mà.
Ta không đoán, tâm tư của ngươi ta đoán không ra.
Tâm tư ta dễ đoán lắm.
Nào có
Sao lại không có.
Không có.