Đọc truyện Bạo Quân – Tế Miễu – Chương 49
Này thật sự là tên bạo quân trong tin đồn sao? Có thể nhìn thấu người như thế sao lại là bạo quân? Vì cái gì không thể hảo hảo thống trị quốc gia?
Mộc Dĩnh Nhiên, ngươi xảy ra chuyện gì? – Bị Mộc Dĩnh Nhiên đột nhiên ôm chặt, Thụy Hiên nghi hoặc hỏi.
Y ôm hắn thật chặt a…làm hắn cảm thấy đau, hắn cảm nhận có việc bất thường.
Đại nhân, cần ta lui ra sao? – Thúy Nhi cười trộm, một bên ra vẻ khó hiểu hỏi.
Không cần – Mộc Dĩnh Nhiên buông Thụy Hiên ra, cười khổ – Ngươi không cần lui ra.
Là ta thấy đại nhân tựa hồ muốn cùng Thụy Hiên thiếu gia hảo hảo tâm tình một chút nha… – Thúy Nhi như trước cúi đầu nhưng đã không nhịn cười được.
Mộc Dĩnh Nhiên bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã.
Vậy ngươi lui ra đi, không cần quấy rầy ta và Thụy Hiên thiếu gia của ngươi tâm tình.
Hi…không cần ta muốn trong này nhìn hai người – Thúy Nhi cười lay lay bàn tay, hướng ghế dựa cạnh cửa sổ an vị ngồi.
Ngươi a – Thụy Hiên chịu không nổi thở dài một hơi – Đừng luôn không lớn không nhỏ, nói hưu nói vượn.
Thúy Nhi thè lưỡi, lơ đễn nhún vai. Dù sao đại nhân không sinh khí, chỉ cần y đừng đặc biệt cười sáng lạng, nàng liền không lớn không nhỏ loạn thất bát tao làm bừa.
Thụy Hiên, chúng ta đừng để ý nàng, theo ta trò chuyện đi bằng không đến ngày khởi binh, ta phải trong cung trấn an, lấy đại cục làm trọng, không có nhiều thời gian cùng ngươi một chỗ – Mộc Dĩnh Nhiên để Thụy Hiên ngồi lên đùi mình, biểu tình ai oán, phảng phất như oán phụ bị vứt bỏ trong thâm cung, khoa trương làm người ta cảm thấy buồn cười. =)))
Thụy Hiên bị y chọc cười, cười thật lâu không thể dừng, cuối cùng chỉ có thể ôm bụng, cả thân người ngồi phịch trong lòng Mộc Dĩnh Nhiên.
Đừng cười! Đừng cười! Ta nói chuyện đứng đắn với ngươi mà… – Mộc Dĩnh Nhiên cười cười, nhéo nhéo hai má phấn nộn của Thụy Hiên không cho hắn cười, nhưng hiệu quả hiển nhiên không thành công.
Không có biện pháp a…ai kêu biểu tình của ngươi buồn cười như vậy – Thụy Hiên lắc lắc đầu, bộ dáng không có biện pháp.
Ngươi a…cùng lời đồn thật sự khách nhiều lắm, nhiều đến nỗi ta không thể kiên trì làm thương tổn ngươi….thật hy vọng đại ca cũng có thể hiểu được nghi hoặc trong lòng ta… – Mộc Dĩnh Nhiên vẻ mặt sầu não, nhưng vẫn mang theo ý cười nói.
Mộc Dĩnh Nhiên….ta…a……….. – Vốn đang muốn nói chút gì đó an ủi Mộc Dĩnh Nhiên, nhưng giấy tiếp theo thắt lưng hắn liền bị Mộc Dĩnh Nhiên ôm lấy.
Ngươi làm gì? – Thụy Hiên gắt gao giữ lấy y, hổn hển hỏi.
Nếu Mộc Dĩnh Nhiên cứ bất chợt ôm lấy thắt lưng hắn, hắn thật sự sẽ bị Mộc Dĩnh Nhiên hù chết.
Mang ngươi đến một chỗ – Mộc Dĩnh Nhiên cố ý xem nhẹ giận dữ trên mặt hắn vừa cười vừa trả lời.
Thúy Nhi, mở cửa.
Ác, hảo – Thụy Nhi nhảy xuống ghế dựa, mở cửa thư phòng, hỏi – Thúy Nhi có thể đi chung không? – Nàng muốn nhìn thêm bộ dạng hai người ở chung, hơn nữa nàng cũng ngạc nhiên muốn biết đại nhân dẫn Thụy Hiên thiếu gia đi đâu.
Không được, ngươi ở lại trong phủ – Mộc Dĩnh Nhiên quả quyết cự tuyệt – Ta có nhiệm vụ trọng yếu cho ngươi làm.
Thúy Nhiên nhếch khóe miệng có chút không cam tâm tình nguyện hỏi – Muốn ta làm gì?
Rốt cuộc là nhiệm vụ gì nghiêm trọng hại nàng không thể đi cùng.