Bạn đang đọc Bảo Mẫu Nhỏ Của Lý Tiên Sinh FULL – Chương 4
Lý Cảnh Hành phản ứng lại lời Nguyên Dương nói, sắc mặt tuy không thay đổi nhưng hai tai lặng lẽ đỏ lên.
Cậu kéo góc áo đối phương, nụ cười trên khoé miệng vẫn còn lưu lại lấy lòng nói: “Lý tiên sinh, là em muốn uống sữa bò, chúng ta lấy nó nhé.”
Lý Cảnh Hành cứng đờ đi theo sau cậu, hai bên tai đỏ ửng vẫn chưa biến mất.
Nguyên Dương phát giác hiên tại Lý tiên sinh rất đáng yêu mặc kệ dù có bao nhiêu tuổi thì trong lòng vẫn rất ngây thơ chất phác, ai lại nghĩ đến thoạt nhìn Lý tiên sinh lạnh nhạt nhưng lại ngoan ngoãn uống sữa đâu.
Nguyên Dương chờ đối phương chọn sữa bò xong liền đến khu rau quả gần đó chọn đồ ăn.
Trong quầy bày bán rất nhiều loại rau củ đủ màu sắc rực rỡ.
Nguyên Dương lưỡng lự, vẻ mặt buồn rầu hỏi: “Lý tiên sinh, tối nay ngài muốn ăn gì?”
Lý Cảnh Hành trả lời: “Cá chua ngọt.”
Nguyên Dương cảm thấy có thể, gật đầu: “Tiện thể làm hải sản cùng rau xanh.” Vừa nói vừa đếm ngón tay.
Lý Cảnh Hành cảm thấy bộ dạng lắc đầu của cậu rất đáng yêu, không nhịn cười được.
Đi được nửa tiếng, rau củ quả cuối cùng cũng mua xong, Nguyên Dương thuận tiện cũng mua ít đồ dùng hằng ngay.
Lúc thanh toán, cậu đang lấy vì đếm tiền đưa cho nhân viên thu ngân thì Lý Cảnh Hành đã quẹt thẻ rồi xách đồ đi trước.
Giọng điệu Nguyên Dương có chút oán trách: “Lý tiên sinh, ngài đã thanh toán.
Vốn dĩ em nên trả mà.”
Lý Cảnh Hành không phản ứng.
Nguyên Dương đi theo phía sau đối phương, lưng hắn rất rộng thoạt nhìn có cảm giác an toàn.
Cậu chọc chọc lưng hắn nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn Lý tiên sinh.”
Lý Cảnh Hành giảm tốc độ để Nguyên Dương đuổi kịp mình.
————————
Lý Cảnh Hành được Nguyên Dương chăm sóc cẩn thẩn tỉ mỉ, cuộc sống rất thoải mái tuy rằng không lộ rõ trên mặt hắn nhưng đã quen với bữa sáng và bữa tối ngon miệng thậm chí đôi khi còn lơ đễnh tan làm, tựa hồ quên mất chính mình lúc trước nói với đối phương không thường về nhà.
Trợ lý Lý Cảnh Hành nhạy biến phát hiện biến hoá của sếp.
Trước kia sếp dồn hết tâm sức cho công việc trên công ty, mỗi ngày làm việc vì sự phát triển của công ty, thức khuya một hai ngày cũng không thành vấn đề.
Nhưng bây giờ gần đến giờ tan làm, hai mắt sếp hay trộm nhìn đồng hồ, nhìn thì có vẻ chăm chú đó nhưng nóng lòng đổi bút qua lại.
Nếu có xã giao cũng nhất định phải gọi điện về nhà, thỉnh thoảng trợ lý nghe thấy được người đầu dây bên kia nói uống ít rượu, sếp cũng đồng ý.
Cô trợ lý lập nhóm với mấy chị em chung công ty bàn về sinh hoạt của sếp.
Sau một loạt manh mối suy đoán ra: Sếp có bạn gái.
Với cái lí do này, một số đồng nghiệp kêu trời không tin vào sự thật này sau khoảng thời gian thất tình điên cuồng đoán bạn gái sếp là người như thế nào.
“Tôi đoán bà chủ là người phụ nữ mạnh mẽ.”
“Tôi cũng cảm thấy vậy, nếu không những cô gái bé nhỏ sẽ bỏ của chạy lấy người khi nhìn thấy mặt sếp.”
“Tôi đoán không phải.
Có nhiều chị em sang chảnh trong công ty chẳng hạn như phó giám đốc Vương Tình, tấn công sếp mãnh liệt như thế nhưng chưa bao giờ thấy sếp động tâm.”
“Vậy thì bà chủ là nam thần a.”
—————
“Bà chủ” Nguyên Dương hoàn toàn không biết có người đang bàn tán về mình hiện tại đang phát rầu.
Bây giờ thời tiết ngày càng nóng, cái nắng gay gắt đến mức khiến người ta bức điên, gió thổi qua cũng không mát mẻ ngược lại càng nóng xém ngất xỉu.
Trong nhà tuy có điều hoà nhưng tuổi trẻ tràn đầy nhiệt huyết Lý Cảnh Hành không cảm thấy nóng vì vậy chỉ mặc một cái quần đùi trần trụi đi lui đi tới trong nhà.
Nếu là con trai thì không có gì nhưng Nguyên Dương không hẳn, cậu có thêm một cái hoa huy*t.
Ban ngày Lý Cảnh Hành không có nhà còn được, buổi tối đối phương tắm rửa xong liền ở trần, Nguyên Dương chỉ có thể làm bộ không thấy nhưng vô tình liếc sang liền mặt đỏ tim đập.
Có một lần, Nguyên Dương ngồi xổm lấy nguyên liệu từ tủ lạnh, Lý Cảnh Hành không nhìn thấy cậu duỗi tay mở cửa tủ lạnh lấy sữa bò.
Nguyên Dương không biết hắn đang ở sau lập tức đứng dậy kết quả quay đầu nhìn thấy cơ ngực cường tráng trước mắt trong khoảng cách rất gần, bộ ngực hơi nhô ra của cậu chạm tới Lý Cảnh Hành, thoáng chốc ngượng ngùng đỏ mặt chỉ biết ngơ ngác đứng ở đó.
Nếu có người nhìn từ phía sau sẽ cảm thấy Lý Cảnh Hành ôm Nguyên Dương vào trong lòng.
Nhưng vẻ mặt của hắn vẫn như thường, vẫn vô tư chọn sữa bò.
Cánh tay Lý Cảnh Hành như giam cầm Nguyên Dương trong lòng ngực hắn, đầu óc cậu cũng không rõ ràng, kỳ thật có thể tự chui ra nhưng lại ngẩng mặt rồi nuốt nước miếng run rẩy nói: “Lý tiên sinh….Ngài….Ngài đang làm gì?”
Lý Cảnh Hành như đột nhiên tỉnh lại mới phát hiện Nguyên Dương, cúi đầu nhìn cậu vô tội chớp chớp mắt: “Nguyên Dương, xảy ra chuyện gì? Sao mặt đỏ vậy?”
Hai mắt Nguyên Dương đỏ bừng lo lắng nhìn chằm chằm đối phương như con thỏ sợ hãi: “Lý tiên sinh, ngài, ngài xích qua một chút được không?”
Lý Cảnh Hành gật đầu khẽ nhếch khoé miệng: “Nhưng tôi không có ngăn cản cậu a.”
Nguyên Dương nhìn thấy Lý Cảnh Hành đã buông tay từ khi nào như cảm thấy chính mình tư đa tình, chạy trối chết vào phòng bếp.
Cậu không thấy Lý Cảnh Hành ở đằng sau vẫn luôn nhìn mình, trong mắt mang theo ý cười đắc ý thành công.
Lý Cảnh Hành điều chỉnh biểu tính rồi xoay người lên lầu, vừa uống sữa vừa hồi tưởng lại cái mông hếch lên và phần eo có thể dùng một tay bao quanh của cậu bảo mẫu.
Lý Cảnh Hành thừa nhận bản thân không phải là người tốt, nếu không có gì tốt để đoạt lấy hắn sẽ không bao giờ kết bạn với ai một cách dễ dàng.
Khi còn là sinh viên, bạn học cho rằng hắn hướng nội nhưng kỳ thật hắn không muốn tiếp xúc với bọn họ quá nhiều ngoại trừ một vài mối quan hệ tốt.
Nói trắng ra vẫn là vì lợi ích.
Nguyên Dương là kế hoạch ngoài ý muốn, hắn vốn tưởng rằng chỉ là mối quan hệ ông chủ và bảo mẫu.
Chỉ nghĩ như vậy.
Nguyên Dương tựa như là một món quà nhỏ khi ba hắn tan làm sẽ mua về, là một điều bất ngờ đối với hắn.
Từ khi còn nhỏ, ba mẹ đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào hắn, bạn bè, hàng xóm chung quang đều cảm thấy hắn lớn lên nhất định cũng sẽ giống ba mẹ làm giáo viên, làm một người đọc sách nho nhã ngâm nga tuyết trắng đầu xuân hay thưởng thức thơ ca và hội hoạ.
Ba mẹ hắn lại không ngờ con mình dứt khoát chọn xây dựng sự nghiệp.
Trong mắt bọn họ, xây dựng sự nghiệp rất kém so với trở thành giáo viên.
Vì thế bọn họ tranh chấp không ngừng sau khi biết hắn lựa chọn học tài chính, ba lại càng ít khi nói chuyện rõ ràng cùng sống chung một mái nhà nhưng lại như những con người xa lạ.
Dù sao Lý Cảnh Hành cũng là đứa con ngoài ý muốn, ngàn vạn không muốn có con vào tháng mười, bất quá mẹ Vương phải tốn rất nhiều công sức mới làm cho mối quan hệ dần dịu lại.
Lý Cảnh Hành cũng hiểu tự xây dựng sự nghiệp chình là không có một đồng xu dính túi, ban đầu thành lập công ty không có tiền đầu tư vào, là mẹ lặng lẽ cho hắn tiền tiết kiệm của gia đình, hắn hiểu lúc đó là ba ngầm đồng ý nên mẹ mới được đưa.
Lý Cảnh Hành cảm thấy rất xấu hổ vốn định nửa đời sau sẽ cưới vợ sinh con cho ba mẹ hài lòng.
Nhưng hắn đụng phải Nguyên Dương.
Nguyên Dương rõ ràng rất bình thường hầu như chỉ làm tốt việc nhà mà thôi, hiển nhiên là một trong vô số người hắn từng gặp qua.
Nhưng mỗi khi hắn nhìn khoé miệng đối phương tinh tế lúc cười rộ, mỗi khi nhìn Nguyên Dương vì một bộ phim mà hốc mắt đỏ lên, trông rất đẹp.
Trái tim hắn điên cuồng nhảy như đang vạch trần sự tự lừa dối bản thân và không thích những lời nói dối lố bịch của hắn.
Hắn muốn kiềm chế chính mình rung động, chính là xuất phát từ đáy lòng không thể nén lại được.
Hắn tự hỏi bản thân từ khi nào thích Nguyên Dương, có thể là lúc đang sắp xếp quần áo trong phòng hắn, có thể là lúc nhẹ nhàng đánh thức hắn dậy, có thể là mỗi lần đi siêu thị đều nhớ rõ phải mua sữa bò.
Nguyên Dương khiến hắn tràn ngập mong chờ cùng vui sướng trong sinh hoạt, hắn bắt đầu tự hỏi sẽ được ăn những gì, cũng càng ngày càng hoài niệm không khí ấm áp trong nhà, tình nhân nhỏ của hắn, trong lòng thầm nghĩ, nếu Nguyên Dương như thế này hắn cũng thích.
Sau khi nhận ra tình cảm của bản thân, hắn may mắn được ở chung một nhà với đối phương, trong vòng một tháng hắn sẽ làm Nguyên Dương thích mình.
Nguyên Dương là một điều nhất định phải đoạt lấy.
Nguyên Dương không biết ý đồ xầu của Lý Cảnh Hành, cậu chỉ cảm thấy gần đây Lý tiên sinh luôn nhìn chằm chằm mình nhưng lại cảm thấy suy đoán của mình thật sự làm bẩn Lý tiên sinh.
Bởi vì mấy nay liên tục nằm mộng mà vai chính đương nhiên là cậu và Lý tiên sinh.
Trong mơ, Lý tiên sinh phát hiện ra bí mật về thân thể rồi dùng ánh mắt chán ghét nhìn cậu.
Trái tim cậu như vỡ ra thành trăm mảnh nhưng lại như một con đĩ không biết xấu hổ cứ đòi Lý tiên sinh hút sữa cho mình.
Lý tiên sinh cư nhiên không chịu, chính mình không để hắn đi trực tiếp ngồi lên đùi đối phương, dùng tay trái và tay phải dâng hai cái núm vú đã rửa sạch ưỡn ngực cọ vào môi Lý tiên sinh.
Ngón tay véo chặt đầu v* bắn ra một ít sữa màu trắng cọ qua cọ lại trên môi hắn.
Lý tiên sinh càng tỏ ra chán ghét dùng ngón tay lau sữa trên đầu v*, nói ra những lời khắc nghiệt: “Còn ra sữa.
Cậu chính là một con điếm.”
Tim cậu nhói lên nhưng đầu v* bị ngón tay đối phương sờ qua rất thoải mái liền lôi kéo tay hắn chạm vào ngực làm Lý tiên sinh hung hắn xoa nắn lặp đi lặp lại nhiều lần mới cảm thấy sướng.
*** dâm phía dưới cũng ra rất nhiều nước, miệng huyệt co rút cọ xát quần tây Lý tiên sinh lưu lại một vết nước dâm trên quần.
Lý tiên sinh vừa mắng chửi: “Đồ đĩ không biết xấu hổ.” Vừa hung hắn nhéo đầu v* cậu.
Càng lúc càng phun ra nhiều sữa, phun một ít lên áo sơ mi hắn thấy rõ màu trắng.
hoa huy*t đụng phải côn th*t, chính mình như một con chó cái động dục mà lắc mông cọ xát địa phương kia.
Miệng âm hộ mở lộ ra thịt non hồng hào bên trong, từng đột dịch trào ra, trông cực kỳ xấu xí.
côn th*t Lý tiên sinh bị *** nhỏ không biết xấu hổ cọ đến cứng lên.
Một khối to nhô khiến lỗ dâm trở nên trống rỗng khát vọng Lý tiên sinh hung hăng cắm vào chiếm hữu.
Lý tiên sinh cúi đầu nhìn cậu, môi mỏng phun ra những lời làm cậu thẹn đến mức muốn tìm cái lỗ chui vào: “Đĩ nững muốn ăn *** lớn sao?”
Chính mình không nhịn được mơ tưởng đến côn th*t đối phương tiến vào lỗ nhỏ làm nhục cực kỳ thoả mãn, thân thể thoải mái run lên.
Lý tiên sinh xoa nắn đầu v* dùng ngón tay gãi gãi lỗ sữa, dương v*t nhỏ của cậu bắn ra một màu trắng ngà lên phần nhô lên của hắn, hoa huy*t phía dưới cọ cọ tinh dịch của mình run lên một cái lại cảm thấy xấu hổ khóc oà.
Lý tiên sinh khẽ nhếch miệng tiến lại bên tai cậu nói: “Quả nhiên là một con điếm tự ăn tinh dịch của chính mình.” Cái lỗ nhỏ bị kích thích phun nước, từng đợt dâm thuỷ trào ra khiến bụng không ngừng co thắt.
“Lý….!Lý tiên sinh….!Em….!Không phải là con đĩ….” Nguyên Dương nói mớ khóc nức nở.
Quần lót ướt đẫm dính nhớp nháp hơn nữa hoa huy*t co giật từng đợt.
Sau khi hoàn toàn tình mới phát hiện bản thân nằm mộng làm bẩn Lý tiên sinh, mặt cậu đỏ lên chôn đầu bên trong gối, vừa chảy nước mắt lẩm bẩm thực xin lỗi vừa nhịn không được kéo quần lót cọ xát vào hoa huy*t..