Bạn đang đọc Bảo Mẫu Nhỏ Của Lý Tiên Sinh FULL – Chương 3
Khoảng bốn giờ chiều, Nguyên Dương đã dọn dẹp toàn bộ nhà cửa xong thì phát hiện nguyên liệu nấu ăn không đủ nên định đi siêu thị gần đó mua sắm.
Lý Cảnh Hành cả ngày trong phòng làm việc trên tầng hai, thỉnh thoảng thấy hắn xuống lầu uống sữa bò.
Ngâm mình cả ngày trong nhà không tốt cho sức khoẻ nên tranh thủ lúc đi mua đồ kêu Lý tiên sinh cùng đi tiện thể quyết định bữa tối, Nguyên Dương nghĩ.
Cậu lên lầu đứng trước cửa phòng gõ vài cái: “Lý tiên sinh có đó không?”
Một giọng nói truyền từ bên trong xuyên qua cửa: “Vào đi.”
Nguyên Dương mở cửa đi vào.
Thư phòng là nơi hắn làm việc, nơi này có rất nhiều sách, bàn làm việc dựa vào cửa kín lớn trong suốt, ánh nắng tràn đầy.
Lý Cảnh Hành ngồi trên sô pha cạnh bàn làm việc còn đeo một cặp kính gọng bạc đang chăm chú nhìn vào quyển sách trên tay, mặt mày lãnh đạm nhưng ánh nắng chiếu vào khiến hắn cực kỳ soái.
Nguyên Dương nhìn Lý Cảnh Hành cảm thấy hắn đẹp như tranh vẽ, mắt cũng không chớp lấy một cái, khuôn mặt đỏ ửng.
Lý Cảnh Hành thấy đối phương tiến vào không nói lời nào, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Nguyên Dương nhìn ngây người không cẩn thận nói ra lời trong lòng: “Tiên sinh, ngài thật đẹp mắt.”
Lý Cảnh Hành có cảm giác bị cậu đùa giỡn nhưng ánh mắt của đối phương chân thành như thế, chỉ có thể bất đắc dĩ cười.
Nguyên Dương nhìn thấy Lý Cảnh Hành cười mới phản ứng lại chính mình đã nói lời ngu xuẩn nào liền nói sang chuyện khác: “Tiên sinh, em muốn đi siêu thị, nếu ngài rảnh thì đi cùng với em.”
Lý Cảnh Hành rất ít đi siêu thị cảm thấy nơi đó rất ồn ào nhưng cố tình nhìn hai mắt đối phương đang rất mong chờ lại chỉ có thể bất đắc dĩ cười lần nữa.
Đến khi tới cửa siêu thị, Lý Cảnh Hành đột nhiên cảm thấy bực bội trong lòng vì tiếng bọn trẻ gầm rú trong siêu thị còn có tiếng cha mẹ quát mắng và những lời ngọt ngào của các cặp đôi trộn lẫn vào nhau, thật đau đầu.
Nguyên Dương chỉ cao đến ngực đối phương ngẩng đầu nhìn khoé miệng hắn trầm xuống, thế là cười trấn an: “Lý tiên sinh, nếu ngài cảm thấy ồn ào, ngài muốn mua gì cứ nói em tự vào.”
Lý Cảnh Hành cúi đầu nhìn cậu, nụ cười của Nguyên Dương thực ôn nhu nháy mắt quét sạch sự bực bội trong lòng hắn.
Vì vậy lắc đầu: “Không có gì, vào thôi.”
Nguyên Dương trộm quan sát sắc mặt Lý Cảnh Hành xác thực không có cậy mạnh mới cùng nhau vào.
Trong siêu thị có rất nhiều sản phẩm, Nguyên Dương muốn mua nguyên liệu nấu ăn và đồ dùng hằng ngày nên đi thẳng đến khi ẩm thực.
Vừa bước vào chính là mấy cái tủ đông lớn chứa đầy đồ đông lạnh cùng sữa bò.
Nguyên Dương khẽ liếc nhìn đối phương, Lý Cảnh Hành nhìn chằm chằm vào những hộp sữa bò, cậu nhịn không được nở một nụ cười.
Lý Cảnh Hành nhìn thấy Nguyên Dương đột nhiên cười lên trông rất vui vẻ, nghi hoặc nhìn cậu.
Nguyên Dương ngẩng đầu nhìn, hai mắt híp lại: “Lý tiên sinh muốn mua sữa bò, trong tủ lạnh vẫn còn dư chỗ.”.