Đọc truyện Bạo Lực Thê Chủ Chi Cuộc Sống – Chương 9
Cao Vĩ Minh sau khi chạy ra khỏi đó thì ngừng lại, vuốt ve cái cằm nhọn, đôi mắt giảo hoạt loạn chuyển. Hừm! Trần Lợi nàng ta có điểm khác.
Muốn làm ăn ở đây, nàng đương nhiên phải có chút hiểu biết chứ.
Lúc nảy do bị đột kích, công với sự hoang mang trong lòng nên mới có thể bị xỏ mũi như vậy. Ai không biết độc dược rất quý hiếm, chỉ có nhà quyền quý mới có thôi.
Trần Lợi nghèo kiết xác. Moi đâu ra thứ đó. Gõ gõ tay lên thành tường. Nàng cười một cách bí hiểm. Nhặt máy cục đá vừa tay tung lên chụp lại, rồi nhanh nhẹn phóng đi.
Nơi Hà Lịch trấn này Cao Vĩ Minh nắm rõ trong lòng bàn tay, chạy lung tung, ghẹo trái, ghẹo phải một hồi nàng ta đã đứng trước một bờ tường cao lớn, nhanh nhẹn leo lên cây tung người nhảy qua tường.
” Xoạch xoạt.” Sau bờ tường là một viện nhà hoang vắng, nàng thuần thục ẩn mình đi ra, một khung cảnh to lớn, sang trọng đập vào mắt. Hừm! Tính toán kĩ lưỡng xong nàng né trái, né phải. Tránh được biết bao con mắt của nữ nô, nam tỳ trong trang.
Đang hý hửng chuẩn bị vọt vô phòng bếp thì một cặp nam tỳ từ góc khác ghẹo vô đúng hướng này. Thầm chửi tục trong lòng, Cao Vĩ Minh bất đắc dĩ nhảy vô cửa sổ phòng ngay bên cạnh.
May mắn bên trong không có người. Nàng ta nhìn bày trí trong phòng thì phán chắc đây là phòng của Phương Hải trang chủ. Một nam nhân võ công tài giỏi. Chỉ tiếc đã hơn hai mươi rồi mà vẫn chưa tuyển được thê chủ.
Không phải nói Phương Hải xấu xí ngược lại là vạn phần xinh đẹp, chỉ có điều hàn khí quá nặng. Mà yêu cầu nữ tử phải ở rể. Điều đó thì cũng tạm chấp nhận đi. Còn thêm một cái quan trọng là phải đánh thắng y.
Nghĩ đến mỗi năm đại hội diễn ra là y như rằng cả trấn thêm mấy cái mặt heo. Phương Hải xinh đẹp nhưng ra tay lại không đẹp tý nào. Chỉ có cái tên đầu trâu mặt ngựa Trần Lợi là tiếp được Phương Hải mười chiêu rồi cũng rụng như lá mùa thu.
Nghĩ mà nàng nghiến răng nghiến lợi. Trần Lợi lần này không chỉnh chết ngươi thì bà tình nguyện làm con ngươi. Ha ha. Ngươi chờ bị Phương Hải phanh thây đi.
Cao Vĩ Minh tay chân thoăn thoát chôm chỉa mấy lọ thuốc quý, mặt đỏ tim đập cầm đồ lót của Phương Hải bỏ nhanh vô người.
Luồn như lươn chặt tới phòng bếp. Ném mấy hòn đá đánh lạc hướng mấy nam tỳ, bà tử, cuỗm một con gà quay. Lại theo mánh cũ chuồn ra.
” Phù ù ù.” Xoa nhẹ mồ hôi trên trán. Mỉm cười toe toét. Nghĩ đến cảnh Trần Lợi bị xxxx là Cao Vĩ Minh không cầm nổi sự sung sướng trong lòng.
Huýt chân sáo chạy nhanh về.
Tới nơi thì thấy Sài Mạc đang ngồi xoa bóp chân tay cho nàng ta.
Bĩu bĩu môi. Sung sướng quá nhề.
Chỉnh trang lại vẻ mặt rồi cười nịnh đưa gà, đưa thuốc đến cho Sài Mạc thấp giọng nói:
” Công tử, mau bôi thuốc cho Trần Lợi gia đi. Tiểu nhân còn mang thêm con gà cho nàng dưỡng sức.” Dưỡng sức để chịu đòn nghe. Ha ha.
Sài Mạc lúng túng cầm, không hồi đáp lại. Chăm chú xoa thuốc. Nhìn những mảnh bầm tím rợn người của nàng thì nước mắt không hiểu sao lăn dài.
Từ khi y gả cho nàng. Chưa khi nào nàng lại bị thương nặng đến vậy.
Lạc Thanh Tuyền đau đớn không thôi mà khi đã hôn mê mà cũng nhíu mày rên rỉ.
Sài Mạc cổ họng nghẹn lại. Dối trá thì sao chứ. Nếu nàng có lừa dối y đến nông nỗi này thì y còn mong gì hơn. Cẩn thân xoa bóp thuốc cho nàng rồi ôm nàng vào lòng.
Y mong sao giây phút này vĩnh viễn dừng lại.
Nàng chỉ có thể yên lặng nằm trong lòng y.
Không có ai có thể cướp đi nàng.
Hít hít mũi. Cao Vĩ Minh sau khi đưa thuốc thì cũng kiếm một góc ngồi bệt xuống. Chứng kiến toàn bộ quá trình khiến cho lòng nàng dấy lên một chút áy náy, chột dạ.
Mình làm vậy có ác quá không.
Mà con mẹ nó. Trần Lợi nàng ta là một cặn bã đúng chất mà sao lại kiếm được phu thị tốt như vậy. Tuy hắn mang trên người cái danh hiệu thiên sát cô tinh. Nhưng có làm sao chứ.
Cao Vĩ Minh nàng từ trước tới giờ không tin ma quỷ. Thôi thì nếu Trần Lợi chết dưới kiếm Phương Hải thì nàng sẽ tốt bụng thu nhận Sài Mạc. Sẽ ôn nhu chăm sóc y hảo hảo, mập mạp, trắng trẻo.
Hơ hớ. Ngồi tưởng tượng mà phát ra tiếng cười bán nước không thôi.
Sài Mạc có chút nhích xa xa nàng ta.
Trong đầu loạn tưởng, chả lẽ nàng có bệnh về tâm thần.
Chẳng mấy chốc đêm lại tới.
Cao Vĩ Minh dựng một cái chòi nhỏ. Đi chôm chỉa một nồi cháo gà về rồi cả ba người cùng ngồi ăn trong con hẻm nhỏ. Ánh nến sáng leo lắt nhưng lại không cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo nữa.
Lạc Thanh Tuyền tuy đã tỉnh nhưng cơ thể còn rất yếu, ăn xong hai bát cháo thì lại nằm lăn ra ngủ.
Sài Mạc thì thoa thuốc đều đều cho nàng.
Cao Vĩ Minh nằm gặm gặm châm gà rồi híp mắt nhìn bầu trời đầy sao.
Ngày mai đảm bảo là ngày tốt.
Khi nảy nàng ta có vờ vịt đi ngang qua sơn trang. Thấy trong đó đang nháo loạn cả lên.
” Chụtttt.” Mút chân gà xong. Nàng quăng véo vào góc tường. Cười tươi chìm vào giấc ngủ.