Đọc truyện Bạo Lực Thê Chủ Chi Cuộc Sống – Chương 8
Lương Liên trên đường về gia thì nhìn Hoài Uyên một cách sùng bái, ôn thanh nói:
” Uyên tỷ thật tài giỏi. Ngay cả Trần Lợi cũng không dám làm càn trước mặt tỷ.”
Hoài Uyên là một nữ tử tài hoa, mỹ mạo nên rất được mọi người trong trấn kính phục. Bình thường cũng rất thích ra tay trượng nghĩa, nói lý lẽ. Đa phần mọi người cũng đều rất nể mặt nàng.
Hôm nay tuy có không thích vẻ mặt khinh thường của nữ tử bặm trợn, xấu xa lúc nảy nhưng là một người có tri thức nàng sẽ không truy cứu. Nghe người trong lòng khen ngợi thì có chút đỏ mặt nói:
” Ta chỉ là nói lý với nàng ta. Cũng coi như nàng ta biết mình sai mà bỏ đi.” Rồi hiếu kì nói:
” Nàng ta là ai vậy?”
Lương Liên cau mày nói:
” Uyên tỷ đi học xa nên không biết. Nàng ta tên Trần Lợi là thứ đăng đồ tử. Háo sắc thành tính. Còn rất hung hăng bạo ngược. Thường xuyên ăn hiếp người trong trấn.”
Hoài Uyên vẻ mặt căm phẫn nói:
” Thật tiện nghi cho nàng ta. Nếu biết nàng là thứ hại người như vậy thì ta đã thông tri cho quan sai bắt nàng ta. Bỏ tù mấy ngày để nàng biết sai mà hối cải.”
Lương Liên chán ghét nói:
” Kệ xác nàng ta đi. Đừng nhắc đến cái thứ xui xẻo đó nữa.”
” Hôm nay phụ thân biết tỷ đến chơi nên đã đích thân xuống bếp làm mấy món ngon đãi tỷ đó. Chúng ta mau đi thôi.”
Hoài Uyên còn có chút bận tâm về chuyện Trần Lợi nhưng nghĩ đến sớm muộn gì cũng sẽ có ngày gặp mặt nên vui vẻ bồi ái nhân về.
— —— —— ——-
Lạc Thanh Tuyền bế Sài Mạc một đường đi thẳng không trở ngại. Ai thấy cô mà chẳng tự giác né sang một bên chứ.
Bụng đói như muốn dính vào lưng. Sờ soạng trong người thấy có mấy xu lẻ. Muốn đi lại mua chút cháo thì người đã hoảng hốt bưng gánh chạy mất, té ngã mấy lần, đổ hết cháo, bể chén đĩa.
Nhìn trong mắt bà ta là đau lòng, tiếc xót, kinh sợ, căm phẫn, chán ghét thì cô xoay người rời đi. Không ghé đến một bất cứ chỗ nào nữa.
Trong lòng suy suy tính tính ruốc cuộc cũng vẹo vô một con hẽm nhỏ, xơ xác.
Quả nhiên thấy có một nữ tử tóc tai bù xù, ăn mặt rách rưới đang ngồi xin ăn. Cô cười một cách âm trầm, đặt Sài Mạc xuống rồi đi lại. Nhanh chóng bóp lấy cổ ả, bỏ vô miệng nàng ta một viên đất sét rồi hung tợn nói:
” Ngươi đã trúng Thất Sét độc của ta. Nếu không muốn chịu cực hình đau đớn, đứt từng khúc ruột, ói máu mà chết thì phải tuyệt đối trung thành, nghe lời ta. Nếu không….Hừ.”
Cao Vĩ Minh là giả nữ ăn mày, nghề chính là một nữ móc túi. Không ngờ trong lúc sơ ý thiu thiu ngủ thì bị người ám toán. Vừa sợ vừa tức.
Nhìn thấy là Trần Lợi thì rụt con ngươi, lắp bắp nói:
” Đ…ược.”
Cô trầm giọng nói tiếp:
” Đi kiếm chút cháo, với ít thuốc trị thương cho ta.”
Ăn mày tất nhiên sẽ có một số chiêu trò phòng thân. Cô cũng đành đánh cược rằng nữ ăn mày này sẽ được việc một chút.
Nhìn nàng ta hấp tấp chạy đi thì cô gắng gượng bế người tới đống rơm nằm xuống. Bản thân cũng chịu hết nỗi mà ngất đi.
Khi mọi thứ đã trở về im lặng thì người đang ngủ yên kia liền từ từ mở mắt ra.
Ánh mắt đau lòng, bi thương, hụt hẫng nhìn cô.
Trái tim đang ấm dần lại bị phủ thêm một lớp băng dày. Rất lạnh. Lạnh đến chết tâm.
Nàng ruốc cuộc muốn xoay vòng y đến mức nào.
Cho y hy vọng rồi lại ném y xuống vực thẳm.
Tại sao y lại tỉnh dậy sớm như vậy.
Nếu không tỉnh dậy thì không phải nghe những lời cay độc đó.
Haha. Chỉ là công cụ. Là đồ vật.
” Được! Nếu nàng muốn. Y sẽ làm một nô lệ biết nghe lời. Nàng sẽ là chủ nhân của y.” Bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại.