Bao Lâu...em Sẽ Quên?

Chương 8


Bạn đang đọc Bao Lâu…em Sẽ Quên? – Chương 8

_Hân này, đi xem bóng rổ đi….
_Mọi người đi trước…Hân ra sau
_uh….
Trận bóng rổ diễn ra ở nhà thi đấu cách học viện khá xa….Quân đã nói sẽ trở nó tới..nó cũng đồng ý…..Trận bóng rổ chia tay năm cuối….nên sẽ hội tụ đầy đủ những anh tài của năm cuối cấp….trận bóng đáng xem…..
_Em vào luôn với anh chứ?
_Không…em ra với tụi bạn….anh vào đó đi….
_Uh..xong anh sẽ đón em…
_Chơi tốt nhé…
_Chắc chắn rồi….
_Hân…ở chỗ này…
_Uh….
_Nghe nói hôm nay Tùng Quân ra sân…trận đấu cuối mà….
_Haz thế là anh ý sắp ra trường rồi….
_Cơ hội chấm dứt….
Nó cười nhìn tụi bạn….hâm mộ tới mức thái quá…..nếu biết nó với Quân yêu nhau…không biết tụi nó phản ứng sao nữa…..
Dù vẫn đưa đón nó đi học nhưng Quân thường xuyên không ở trường, có khi đưa nó đến xong lại đi ngay….nhiều khi nó vẫn nói tự đi được nhưng anh không nghe….Người khác chỉ thấy Quân trong các hoạt động của hội sinh viên…..
_Bắt đầu rồi kìa…..
Tùng Quân cố lên!
_Nhìn anh ấy chơi hay quá ha…
_Cái gì cũng giỏi hết..không hiểu anh ấy có phải là người không nữa….
_Oa, cú xoay người kia tuyệt quá, trọn 3 điểm đó…

Khán đài reo hò…..vang động….
Đây là lần đầu nó xem Quân chơi bóng rổ…..quá xuất sắc…..Hiệp đấu đầu tiên kết thúc….đội của Quân dành tỉ số áp đảo…
Nó thấy Quân nhìn lên phía khán đài…..mọi người bắt đầu rộ lên….nhìn theo ánh mắt ấy…
_Anh ấy nhìn về phía này mày ạ…
_Nhìn ai nhỉ?
_Còn ai nữa miss trường này ngồi sau bọn mình mấy hàng……
Nó vẫn không nói gì chỉ mỉm cười….Quân đã thấy nó….anh cười rồi dần tiến về phía lễ đài….
Mọi ánh mắt vẫn dõi theo….anh như không nhìn thấy mọi người xung quanh, ung dung tới chỗ nó ngồi…tựa tay vào thành ghế nó, cúi đầu nói nhỏ:
_Thấy anh sao?
Tư thế bình thường nhưng ở xa lại nhìn thấy vô cùng gẫn gũi….
_cũng tạm được….
_Khó tính quá đấy…
_Mấy bạn ngồi dịch vào trong được không?Anh cười nhẹ nói với mấy đứa bạn nó…
Mấy đứa kia lập tức gật đầu làm theo lời anh….nó bật cười….Một nụ cười của thần tượng quả có sức sát thương lớn….
Anh ngồi xuống thản nhiên như không có chuyện gì…..
_Anh hôm nay liều ak?Dám công khai à?
_Sao không?Để mọi người biết đi…..
_À…
Nó quay sang mấy con bạn:
_Đây là Loan, Linh, Tú bạn cùng lớp em…..

_Chào các bạn…
_Chào anh…..rất vui được gặp anh…
Trận đấu đã bắt đầu…mọi người cũng dần tập trung vào sân…
_Anh không chơi tiếp ak?
_Để mọi người ra sân nữa chứ…trận cuối mà…
_Mai được nghỉ anh với em đi sang xưởng gốm đi…
_Muốn làm gốm ak?
_Em thích lắm nhưng chưa từng làm qua….hi, anh biết cái đó mà đúng không?
_Em tài quá ha…
_Đi nhá…
_Được rồi…
Anh nghe điện thoại tý “Uh, tao ra ngay…đưa Hân theo á?”
Nó lắc đầu… “Thôi, hôm khác đi…hôm nay tao đi một mình….”
_Em gọi xe về nhé…hôm nay anh phải đi với tụi nó..mai 7h anh qua đón….
_Anh cứ đi đi..em về được mà…
_Anh đi trước đây….chào các bạn….
NÓ quay lại hỏi mấy con bạn:
_Muốn hỏi gì?
_mi tài lắm nhá..giấu cả tụi này cơ….
_Bao lâu rồi….
_Từ cái ngày anh ý tìm mi đúng không?
_Không…..mãi sau đợt thanh lịch cơ..còn tao quen anh ấy không phải ở trường….
_Là sao?
_Thì hôm chúng mày gặp tao mới biết đó là Nguyễn Tùng Quân…..lần đầu tiên tao gặp anh ấy đang vẽ….còn tao chụp ảnh…rồi tao đánh rơi thẻ sinh viên đó…
_Mày phải cảm ơn cái thẻ ấy đi nếu không có nó sao mày quen được anh Quân…
Nó khẽ cười…đúng là nếu không có tấm thẻ ấy không biết giờ này nó sẽ sao nữa….chẳng quen Quân, chẳng có một Gia Hân hôm nay…..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.