Bạn đang đọc Bao Lâu…em Sẽ Quên? – Chương 7: Hiểu lầm
ĐẠI HỌC MỸ THUẬT
Cả nhà chú ý…mai là ngày Bảo thi vòng thi cuối cùng vậy hôm này cả lớp mình đi karaoke nhá…coi như lên tinh thần cho lớp trưởng….
_OK
Cả hội kéo nhau đi….ca hát mệt nghỉ đến lúc xong cũng đã 10h…
_Bảo đưa Hân về nhé!
_Thôi Bảo về sớm đi, mai còn thi nữa…Hân gọi taxi được rồi…
_Hân khách sáo Bảo giận đấy…
Dù sao cũng là bạn cùng lớp:
_UH vậy thì phiền Bảo vậy….
…………………Cả hai nói chuyện huyên thuyên, lớp nó rất nhanh thân thiết với nhau….nhiều chuyện đến buồn cười….phải công nhận nó rất vui khi có được những người bạn như thế…
_Đến nhà Hân rồi!
Cảm ơn Bảo nghe…
_Hân!
_Có gì ak?
_Hân với anh Quân?
_Là sao?Hân không hiểu….
_Hai người yêu nhau?
_……………………….không
_Vậy Bảo còn cơ hội đúng không?
Chợt nó nghe tiếng xe máy nổ, chiếc xe mất hút vào khoảng không…..
_Anh!
NÓ gọi theo nhưng vô ích….
_Xin lỗi Bảo….Hân sẽ nói chuyện với Bảo sau….
Nó vội gọi taxi đến căn hộ của Quân….Quân không ở chung với bố mẹ mà ở một mình trong một căn hộ ở khu Trung Hòa…Quân rất dễ nổi nóng..có lẽ tại nó không chịu thừa nhận tình cảm của 2 đứa…..hoặc tại nó đã không nói lý do việc hôm nay bảo Quân về trước vậy mà khi về lại đi cũng Bảo….
_MỞ cửa cho em…em biết anh trong đó mà…
Cánh cửa vẫn im lìm….
_Anh phải nghe em nói chứ…..Quân….
Nó cứ gọi mãi vẫn không có người ra mở cổng….nó vẫn ngồi ngoài cổng…gió rít từng hồi…..lạnh tê tái…trời bắt đầu lất phất mưa…cái lạnh cắt da cắt thịt…nó tưởng chừng như không biết gì nữa….
Trong nhà, Quân đứng dựa vào cánh cửa…..ngăn mình không được động lòng…tại sao cô ấy lại phủ nhận..như thế là sao?lại còn đi về với một tên con trai khác như thế…..rất lâu sau cậu khẽ mở cửa, cơn gió lạnh buốt thốc vào….có lẽ Nhóc về rồi….trời lạnh thế này có điên đâu mà ngồi ngoài đó chứ….
Nhưng một điều gì đó cứ thúc giục cậu đi ra….Hân ngồi đó, co ro vì rét…đôi môi nhìn tê tái….Vội bế cô bé vào nhà, Quân tự trách mình sao hờn ghen vô cớ như thế….mà cô bé cũng bướng bỉnh quá cơ, thích để người ta lo lắng :
_Em bị sao thế…ngốc đến thế ak..anh không ra thì em chết rét ở đó ak…
Nó nở nụ cười yếu ớt…
_Em biết anh không bao giờ bỏ em ở đó mà….
_Khờ quá đấy…em biết em làm thế khiến anh thấy khó chịu thế nào không!
_Xin lỗi…nhưng tại anh giận em…..
_Em hư lắm đấy..anh nói chuyện với em sau….
Đi vào tắm đi, cho đỡ lạnh…cảm giờ đấy…
_Hả?Ở đây há?
_Này, nhóc…em nghĩ bậy bạ gì đó…
_Hok..hihi, nghĩ gì đâu….
………………
_Lạnh không?
_Có
Lấy 2 tay giữ chặt tay nó như muốn truyền hơi ấm của mình sang:
_Ấm hơn chưa!
_Rồi….hi
_Gọi ẹ nhé!
_Anh điên ak, để mẹ giết em chắc…
_Mẹ phải tin anh chứ…
_không tuyệt đối như thế đâu anh ạ….tự tin quá đấy….em về luôn đây…
_Trời lạnh như thế này …
_Em phải về mà….
Anh đừng giận em nữa nhé…em không cố ý đâu…cũng vì anh em mới không nói ra thôi…hiểu em nhá….đừng giận nữa…
_Em có biết cậu ta thích em không?
_KHông quan trọng vì em có mỗi anh thôi mà….anh phải tin em chứ…
_Chỉ giỏi nói thôi…nhớ đấy…không có lần thứ 2 đâu
_tuân lệnh..hihi..thế mới là anh chứ…
Anh làm em sợ lắm biết không….anh đi nhanh như thế lại tức giận nhỡ có chuyện gì em phải làm sao?
_Xin lỗi, nhóc…anh sẽ sửa!
Mặc thêm áo vào anh đưa e về….
Gió vẫn rít lạnh ngắt…những hạt mưa vẫn rơi nhẹ…..