Đọc truyện Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân – Chương 178: Voldemort
Harry không kịp suy nghĩ chuyện gì sẽ xảy với Cedric và Moody giả, cậu cảm thấy rốn của mình bị móc một chút, sau đó đi đến một nơi khác.
“Arcturus!” Harry vừa mới đứng vững liền lập tức lo lắng tìm kiếm Arcturus, người cùng đi vào cái chỗ đáng chết này cùng với cậu.
“Harry!” Arcturus đứng cách chỗ Harry không xa, cậu chạy nhanh đến bên cạnh Harry, rất lo lắng kéo tay áo của Harry, “Harry, chúng ta đang ở đâu?”
Nơi này có bầu khí âm u và những tấm bia vỡ nát cho biết rằng hai người biết là bọn họ đang ở trong nghĩa trang.
“Nghĩa trang gia tộc Gaunt.” Giọng nói của Harry rất bình tĩnh, đây là chuyện cậu đã dự đoán từ lâu.
“Gaunt?!” Tuy nhiên, đối với Arcturus mà nói thì tin tức này hơi quá sức.
Ý nghĩa của gia tộc Gaunt đối với Arcturus không cần nói cũng biết, mà đối với người tiếp theo sẽ được nhìn thấy, không biết Arcturus sẽ dùng tâm trạng gì để tiếp thu.
Nhìn những người chậm rãi xuất hiện xung quanh mình, Harry cầm đũa phép cảnh giác nhìn bọn họ, cậu bảo vệ Arcturus ở phía sau lưng mình giống như đang che chở cho con của mình vậy.
“Tốt, tốt, tốt.” Một giọng nói trầm thấp và du dương phát ra từ người đàn ông có mái tóc màu vàng kim ở chính giữa, hắn ta là người duy nhất không có mang mặt nạ.
“Harry Potter, chúng ta……!Cuối cùng cũng gặp mặt nhau.”
Tuy rằng người đàn ông này có bộ dáng rất xa lạ, nhưng Harry vẫn nhận ra được, “Vol de mort.” Harry nói ra từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi nói và còn cả căm hận nữa.
Arcturus, người đang tránh sau lưng Harry, cơ thể hơi run rẩy nhưng không có lời nào hoặc trực tiếp đứng ra, cậu hơi không biết làm sao, không biết phải đối mặt như thế nào với cái người mà cậu gọi là cha này.
Voldemort thản nhiên đùa nghịch cây đũa phép trong tay của mình, hơi nhướng mày, nhìn Harry, “Potter, tuy rằng ta rất vui vẻ khi nhìn thấy ngươi.” Hắn ta dừng lại một chút, “Nhưng….!Lần này ta không phải tới để gặp ngươi.”
Harry có thể cảm nhận được, tuy rằng ánh mắt của Voldemort đặt trên người của cậu, nhưng sự chú ý của hắn đều đặt ở trên người của Arcturus đang trốn sau lưng cậu, Harry vô thức nắm chặt lấy cánh tay của Arcturus, “Vậy ngươi muốn cái gì?”
“Ha ha……” Tiếng cười của Voldemort hơi âm trầm, nhưng không thể không thừa nhận với gương mặt kia thì tiếng cười âm trầm cũng trở nên nhu hòa hơn.
“Potter, ta không có thời gian để chơi trò chơi giả ngu với ngươi.” Giọng nói của Voldemort trở nên lạnh lẽo hơn, “Tránh ra cho ta!”
Harry đứng thẳng lưng, mắt cũng không chớp mà nhìn thẳng vào Voldemort, “Ngươi nằm mơ!”
“Vậy đừng trách ta không khách khí.” Voldemort vẫy tay ra hiệu với những người hầu xung quanh mình, bọn người hầu hiểu ý giơ đũa phép lên và bước từng bước về phía Harry.
Harry nhìn những người chậm rãi vây quanh cậu, hơi cúi đầu và nắm chặt cây đũa phép trong tay, chuẩn bị bắt đầu một trận đại chiến.
Đúng lúc này, Arcturus vẫn luôn trốn sau lưng Harry đột nhiên đẩy Harry ra và đứng dậy, “Tất cả dừng lại cho tôi!”
Arcturus bé con trông rất dũng cảm, nhưng Harry, người đang ở gần cậu bé, có thể nhìn thấy hai tay của cậu bé đang run nhè nhẹ, Harry mới biết cậu bé rốt cuộc lấy bao nhiêu dũng khí mới có thể dám đối mặt với tất cả.
“Arcturus!” Harry hơi lo lắng.
Arcturus mỉm cười với Harry và sau đó quay mặt lại đối mặt với người đàn ông khủng bố kia một cách kiên định, “Người ông muốn là tôi, thả Harry ra.”
Voldemort nhìn con trai của mình, trên mặt tràn đầy nụ cười ôn nhu mà trước giờ người khác chưa bao giờ nhìn thấy, “Arcturus, lại đây.”
“Không!” Tuy rằng trong lòng Arcturus bị rung động bởi nụ cười của Voldemort, nhưng vẻ kiên định trên khuôn mặt vẫn không hề thay đổi, “Ông phải hứa với tôi, thả Harry ra.”.
ngôn tình sủng
“Được.” Voldemort rất dứt khoát mà đồng ý, hắn thậm chí còn vẫy tay để thuộc hạ của mình rời xa khỏi Harry.
“Bây giờ con có thể tới đây chưa.”
Arcturus gật đầu, kiên định bước từng bước một đi về phía Voldemort.
Harry nhìn bóng dáng của Arcturus, tấm lưng nhỏ xinh kia trông rất vững vàng.
Harry không cho phép Voldemort mang Arcturus đi, ở khi Arcturus sắp tới gần Voldemort, Harry đột nhiên hô to một tiếng, “Hành động!”.