Đọc truyện Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân – Chương 170: Nhân Ngư Xinh Đẹp
Trận thi đấu thứ hai được cử hành đúng hạn, tháng hai thời tiết nước Anh vẫn còn gió lạnh, những khán giả đứng xem quanh Hồ Đen đều dùng mọi biện pháp để giữ ấm, những dũng sĩ thì dùng vẻ mặt u oán nhìn Hồ Đen sâu không thấy đáy.
“Trời lạnh như thế này tại sao lại phải xuống nước.” Đây là lời nói oán giận của Arcturus.
Harry nhún vai, thật ra trước đây Harry cũng đã từng oán giận qua chuyện này, hồ nước thật sự rất lạnh.
Dumbledore đứng ở vị trí đầu tiên, đối mặt về phía tất cả dũng sĩ.
“Đi đi, đi tìm báu vật quý giá nhất của mình về đây.” Dumbledore chỉ nói ngắn gọn một câu, và cuộc thi đấu chính thức bắt đầu.
Krum dẫn đầu cởi áo choàng và lộ ra thân hình săn chắc mà bấy lâu nay giấu kín, cơ bụng tám múi săn chắc khiến các cô gái ở xung quanh phải đỏ mặt.
“Krum! Krum!” Những người xung quanh la hét ầm ĩ để trợ uy, đương nhiên là có rất nhiều giọng nói của các cô gái.
Krum không có để ý tới bất kỳ kẻ nào và nhảy xuống hồ.
Mọi người nín thở và mong chờ hành động tiếp theo của hắn.
Krum đột nhiên nhảy lên từ đáy hồ, đó là một hình dáng mà nhân ngư rất sợ hãi —— phần đầu là đầu của một con cá mập đáng sợ, nửa thân dưới là con người.
Khán giả đã hoan hô vì những gì họ đã thấy, thật sự rất thần kỳ.
Cedric và Fleur biến hình không làm mọi người cảm thấy kinh ngạc, trên đầu bọn họ được bong bóng bảo vệ để họ có thể tự do hô hấp ở dưới đáy nước, trông ngốc nghếch và có chút đáng yêu.
Arcturus nhảy xuống hồ mà không hề hồi hộp chút nào, ở dưới đáy hồ Arcturus nín thở và nuốt cỏ mang cá.
Chỉ một lát sau, cậu liền mọc ra vây và mang cá.
Cậu nhảy ra khỏi hồ và giành được tiếng cổ vũ từ mọi người.
Harry không có vội vàng mà nhảy vào hồ, cậu từ từ ngồi xuống bên cạnh hồ nước và niệm một câu thần chú.
Lúc mọi người không biết lý do tại sao, thì một cảnh tượng bất ngờ đã xảy ra.
Hai chân của Harry từ từ hợp lại và biến thành một cái đuôi cá màu vàng kim, mỗi cái vảy đều phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, vô cùng xinh đẹp ở dưới ánh mặt trời.
Nửa thân trên của Harry không hề thay đổi, vẫn là một chàng trai đẹp với làn da trắng, một mái tóc dài che khuất tấm lưng hoàn mỹ.
Harry quay người lại và vẫy tay với mọi người.
Tất cả mọi người đều nín thở và ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.
Dưới ánh mặt trời đuôi cá của thiếu niên vỗ nhẹ vào mặt hồ tạo nên những gợn sóng mờ ảo.
Chiếu đuôi cá màu vàng kim làm nổi bật thêm làn da trắng nõn của cậu, một đôi mắt màu xanh lục giống như đá quý được khảm lên khuôn mặt nhỏ không lớn hơn bàn tay của một người trưởng thành, dưới cái trán được tóc mái che lấp rồi bị gió thổi nhẹ qua để lộ một vết sẹo hình tia chớp.
Hình ảnh này giống như câu chuyện cổ tích được kể khi còn nhỏ, nó đẹp đến mức mà người khác không dám lên tiếng vì sợ phá vỡ khung cảnh đẹp như mơ này.
Harry nhảy xuống hồ, cái đuôi cá màu vàng vẽ ra một hình cung.
Chi đến khi nghe được một tiếng “Bùm” tất cả mọi người mới lấy lại tinh thần được.
Harry không chỉ có được một cái đuôi mà còn có một đôi mắt sáng ngời có thể nhìn thấy rõ mọi thứ ở dưới đáy hồ.
Cậu dựa theo kinh nghiệm đời trước, rất nhanh cậu đã tìm thấy địa bàn ở dưới đáy hồ của nhân ngư.
Những sinh vật này được gọi là nhân ngư nhưng nó càng giống cá piranha hơn, với cái đuôi cá lạnh băng màu xanh lam, răng nanh đáng sợ và mái tóc giống như con rắn đang nhảy múa.
So sánh với vẻ ngoài của Harry, chúng nó thật sự rất xấu xí.
Có lẽ là kinh diễm trước bộ dáng của Harry, không có một nhân ngư nào hù dọa mà chĩa nĩa vào Harry.
Harry rất thuận lợi nhìn thấy Snape đang bị treo trong nước, Harry nhanh chóng bơi tới.
Bởi vì dùng bùa chú nên miệng và mũi của Snape bị bịt chặt giống như không còn hô hấp.
Harry vuốt khuôn mặt lạnh băng của Snape, và cậu hơi luống cuống.
Nhiệt độ này rất giống nhiệt độ mà cậu cảm nhận được ở trong Lều Hét, nhiệt độ của cái chết.
Harry giống như bị điên mà dùng hai tay xé rách sợi dây thừng đang trói Snape lại, cậu vòng tay ôm lấy eo Snape và liều mạng bơi lên mặt nước.
Vừa mới ra khỏi mặt nước, Snape mở mắt và thở giống như đột nhiên sống lại.
Harry lập tức nhào vào trong lòng ngực của Snape, đuôi cá quấn chặt lấy eo của Snape.
Snape có thể cảm nhận được Harry đang run rẩy, hắn ôm Harry và nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng trần của Harry, “Không có việc gì, Harry.
Em xem, ta còn sống.”
Harry ngước đầu khỏi lòng ngực của Snape, đôi mắt đỏ hoe.
Bộ dáng nhỏ đáng thương này khiến trái tim Snape tan nát, “Đi thôi, chúng ta về nhà thôi.
Allais vẫn đang chờ em trở về.”
Harry tựa đầu vào ngực của Snape,lắng nghe tiếng tim đập của hắn, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó tùy ý để Snape bế cậu lên bờ.
Vừa lên bờ đuôi cá của Harry biến trở lại thành hai chân, Snape quấn chăn quanh người Harry và ôm cậu đi về phía hầm.
Khán giả tự giác nhường đường cho bọn họ, cũng không có ai kêu bọn họ ở lại.
Dumbledore hơi mỉm cười khi nhìn bóng dáng dần dần đi xa của hai người..