Đọc truyện Bao Giờ Cũng Cứu Lầm Người – Chương 21: Trở Về
“Vệ Nhất Vệ Tam, Nhan Linh muốn các ngươi dẫn người đi cứu Hoàng thượng và Cố Vân Vãn.
Vệ Nhị đưa Nhan Linh về thành trị thương.”
Vệ Tam bất mãn nhìn Cố Vân Hi, nàng là thân phận gì, lấy cái gì đi ban lệnh cho bọn họ?
Vệ Nhị sửng sốt, ngay sau đó quỳ xuống: “Tuân lệnh! Nhưng…!Cố tiểu thư ngài thì sao?”
“Các ngươi không cần lo cho ta, chỉ cần mang Nhan Linh về thành là được.”
Vệ Nhất cũng thật bất mãn, nhưng hắn không nói.
Vệ Tam lại là kiểu người miệng không kiềm lời: “Hai người kia tổn thương chủ tử nhà ta, còn muốn chúng ta đi cứu họ? Cố tiểu thư cũng không thể vì công cứu giá mà quên mối thù một kiếm của Vương gia chứ?”
Cố Vân Hi không thèm nhìn hắn, giọng bình đạm nói: “Đó là người mà Vương gia nhà ngươi liều mạng muốn cứu, có cứu hay không các ngươi tự quyết định đi.”
Nàng tình nguyện Vệ Tam không cứu, nhưng lời Trần Nhan Linh nói trước khi hôn mê vẫn luôn quanh quẩn bên tai nàng, tựa như ma chú.
Vì sao phải cứu Cố Vân Vãn? Chẳng lẽ dư tình chưa dứt, không bỏ xuống được?
Vệ Nhị quở mắng: “Tân hoàng là vua của một nước là căn cơ của quốc gia, hiện giờ nếu chết, Đại Yến chẳng phải sẽ đại loạn! Huống hồ giờ Vương gia còn hôn mê, lấy ai trấn giữ hoàng thành? Các ngươi muốn cãi lệnh hay sao?”
Đối với Vệ Nhất Vệ Tam, lời Vệ Nhị dĩ nhiên đáng tin hơn lời Cố Vân Hi.
Cuối cùng hai người vẫn mang thủ hạ đi cứu Cố Vân Vãn và Trần Dục Kỳ.
Để cho Vệ Nhị cõng Trần Nhan Linh đi xa, Cố Vân Hi vẫn luôn đứng bên sườn núi, nhìn bóng Trần Nhan Linh dần dần biến mất trong rừng rậm.
Ngay cả xiêm y đen cũng không cách nào che dấu máu tươi trên người Trần Nhan Linh.
Nàng chưa bao giờ thấy Trần Nhan Linh yếu ớt như vậy, cứ như chỉ cần đụng mạnh một chút, người liền không còn.
Tay nàng giấu trong tay áo, run nhè nhẹ, không cách nào khống chế nỗi sợ.
Nàng muốn quyền thế, muốn trả thù, muốn đạt được tất cả khát vọng của mình.
Mặc kệ là kẻ nào, nếu ngăn trở nàng, diệt trừ là được.
“Vua của một nước? Căn cơ Đại Yến?” Cố Vân Hi quay đầu nhìn Trần Dục Kỳ đang chém giết thích khách.
Đây là lần đầu tiên nàng dời tầm mắt oán độc khỏi Cố Vân Vãn: “Đã đến lúc chặt bỏ căn cơ của Đại Yến rồi.”
Cố Vân Vãn rốt cuộc không chết, tuy rằng bị kinh hách nghiêm trọng.
Không giống với lần ám sát trong cung yến, thích khách rừng săn hoàn toàn là cấp bậc khác.
Nếu ví thích khách rừng săn là giáo sư đại học, vậy thích khách cung yến chính là học sinh cấp ba.
Cảnh giới võ công hoàn toàn cách biệt, hơn nữa đám thích khách này có tổ chức và trật tự, một lòng một dạ muốn lấy mạng Trần Dục Kỳ.
Trải qua chuyện rừng săn, nhưng cung nữ thị vệ đi theo tử thương đông đảo.
Đừng nói hai nha hoàn võ công thượng thừa Trần Nhan Linh đưa tới, ngay cả Cấm Vệ quân còn tử thương hơn phân nửa, vậy mà chỉ đổi lấy hai mươi thi thể thích khách.
Chừng hai mươi thích khách này thế mà lại đánh trọng thương đông đảo thị vệ Cấm Vệ quân, nếu không phải Trần Nhan Linh mang ám vệ kịp thời chi viện, Trần Dục Kỳ hiện giờ đã là một cái xác.
Mấy người Vệ Nhất đều không phải ám vệ bình thường, từ trước vốn đã đả thương mấy tên thích khác, sau khi Trần Nhan Linh trọng thương được mang đi liền càng hung mãn, dưới cơn thịnh nộ dùng tới đấu pháp liều mạng không sợ chết.
Sáu tên thích khách thấy không giết được Trần Dục Kỳ liền nhảy vực tự sát.
Trần Dục Kỳ nhìn đám thi thể thích khách được trình lên, lúc thượng triều tức giận liên tục chém mấy người thủ lĩnh Cấm Vệ quân.
Triều đình mỗi người lo lắng bất an, sợ chọc giận Trần Dục Kỳ.
Từ lúc Trần Dục Kỳ đăng cơ đến nay, đây là lần đầu tiên họ cảm nhận được lửa giận ngập trời của hắn.
Trước giờ hình tượng Trần Dục Kỳ trong mắt một đám đại thần lâu ngày giữ địa vị cao chỉ là một tiểu tử miệng còn hôi sữa, dựa vào di chiếu ngồi lên ngôi báu, còn phải nơi chốn bị Hoàng tỷ chế ước, vừa không thực quyền vừa không tài trị quốc.
Nhưng hiện giờ Trần Dục Kỳ lại làm cho bọn họ sợ hãi.
Không giống với máu mới trong triều, đám cáo già này đều thành tinh đã lâu, vừa thấy tình thế không ổn liền phủ phục dưới sàn cáo tội.
Lúc lâm triều, Trần Dục Kỳ nghe Nhan Liễu Ngọc báo rằng Trần Nhan Linh còn đang hôn mê, lòng thầm thoải mái.
Nếu Trần Nhan Linh chết luôn thì quả thật hoàn mỹ, chẳng qua không chết cũng không sao, hắn có rất nhiều biện pháp khiến nàng mãi mãi không tỉnh dậy.
Phần lớn võ tướng có chút địa vị trong triều đều là thuộc hạ của Trần Nhan Linh, chỉ có số ít tướng lĩnh trẻ tuổi là người của Trần Dục Kỳ, bản lĩnh không nhiều, dựa vào gia thế mà vào quân doanh, được Trần Dục Kỳ trọng dụng.
Lão tướng đều đứng về phía Trần Nhan Linh, một khi Trần Dục Kỳ có ý động tay động chân với Trần Nhan Linh, bọn họ liền đứng ra khuyên nhủ.
Trong số những lão tướng này có vài người từng đánh giặc cùng Tiên đế, Trần Dục Kỳ không dám động tới bọn họ.
Lần này để tỏ vẻ rộng lượng, Trần Dục Kỳ thưởng cho Trần Nhan Linh rất nhiều dược liệu trân quý, giả mù sa mưa mà cảm khái một phen.
Nhan Thái úy đen mặt toàn bộ buổi lâm triều.
Ngoại tôn nữ* duy nhất của hắn bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh, mà người đả thương ngoại tôn nữ lại là quân chủ của mình.
Đừng nhìn Nhan Thái úy mặt ngoài chưa nhắc tới.
Trần Dục Kỳ vừa thấy hắn một lần lại một lần phủ định từng chính sách của mình, liền biết hắn đây là muốn giằng co.
Nhưng những gì Nhan Thái úy làm được cũng chỉ có vậy.
Trần Dục Kỳ là quân, hắn là thần.
Quân vương không bao giờ sai, nếu có, vậy đó là lúc triều đại thay đổi.
*Ngoại tôn nữ: Cháu ngoại gái.
Trong lúc Trần Nhan Linh hôn mê, Cố Vân Hi mỗi ngày đều sẽ đến Yến vương phủ, im lặng ngồi bên giường Trần Nhan Linh.
Vết thương trên lưng Trần Nhan Linh có thị nữ chăm sóc, huống hồ Cố Vân Hi cũng không thông thạo việc thay thuốc.
Mỗi ngày nàng chỉ ngóng trông Trần Nhan Linh sớm tỉnh lại, sau đó hỏi nàng một câu.
Vì sao phải cứu Cố Vân Vãn?
Vì sao phải cứu người nàng hận nhất?
Trần Nhan Linh hôn mê không biết bao lâu, lúc nàng tìm về ý thức, nàng thế nhưng đã về đến nhà mình.
Trần nhà màu trắng, phòng khách ấm áp nhỏ hẹp, chất giọng quen thuộc của ba mẹ.
“Mau kêu Nhan Nhan về ăn cơm.
Giờ nào rồi, cơm trưa đã sắp thành cơm tối!” Dì Nghiêm mẹ Trần Nhan Linh quay về phía Trần phụ, lớn tiếng hô.
Trần phụ kéo thân thể mệt mỏi từ ngoài cửa đi vào: “Mẹ nó à, bà đừng la.
Nhan Nhan tối hôm qua lên máy bay rồi, năm nay không về.”
Dì Nghiêm cau mày nói: “Nhan Nhan không muốn về nhà ăn Tết sao? Con nó tính đi đâu?”
Trần phụ hít sâu một hơi, giấu đi cay đắng trong ánh mắt: “Nhan Nhan có người bạn đã lâu không gặp, nói muốn qua thăm hai ngày.
Bà đừng xía vào, còn nó lớn rồi, quản nhiều như vậy làm cái gì!”
Trần Nhan Linh đứng trong phòng khách, vô cùng nghi hoặc.
Nàng không phải đang đứng ngay đây sao, lẽ nào ba mẹ không nhìn thấy?
[ Ký chủ ngài đã chết, bọn họ dĩ nhiên không thể thấy ngài.]
Trần Nhan Linh đầu óc chậm chạp vài giây mới kịp phản ứng.
Nàng chết rồi.
Cái cảm giác phát hiện mình đã chết thật khiến cả người khó chịu, Trần Nhan Linh cảm thấy khó thở.
“Khi nào tôi mới sống lại?” Trần Nhan Linh nghĩ về ba mẹ
[ Khi ký chủ tích cóp đủ 1 vạn tích phân.]
“Tôi cảm thấy cô đang gạt tôi.” Trần Nhan Linh cười lạnh: “10 000 tích phân không biết năm nào tháng nào mới góp đủ.
Thế giới đầu tiên đã khiến tôi suýt chết, mấy thế giới sau không biết còn bao nhiêu nguy hiểm chờ tôi.”
[ Nếu ký chủ cảm thấy tôi lừa ngài, ngài có thể từ chối nhiệm vụ này.]
Trần Nhan Linh im lặng, nàng muốn sống lại.
Hơn nữa, vừa nhớ tới người hay dịu dàng cười với nàng ở thế giới kia, nàng liền thấy không cam lòng.
“Tôi vẫn muốn làm nhiệm vụ, nhưng không phải vì tin tưởng cô.” Trần Nhan Linh không nhìn thấy hệ thống, nàng đành nói chuyện với không khí: “Cô tốt nhất đừng gạt tôi.”
[ Một khi đã vậy, liền trở về thôi.]
Hệ thống vừa dứt lời, Trần Nhan Linh liền cảm thấy tầm mắt mơ hồ, cuối cùng tới lúc nhìn rõ thì thấy kiểu màn giường cổ điển, bên giường có một bóng áo xanh.
Mũi ngửi được hương hoa nhàn nhạt trên người Cố Vân Hi, như ẩn như hiện.
Cố Vân Hi vừa cúi đầu liền thấy Trần Nhan Linh đã tỉnh, đang ngây ngốc nhìn mình, khóe miệng khẽ nâng nói: “Nhan Linh cuối cùng cũng tỉnh, có khó chịu chỗ nào không?”
Trần Nhan Linh chỉ cảm thấy cuống họng khô khốc, không nói nên lời, chỉ đành nhìn Cố Vân Hi ngốc nghếch cười.
“Sao lại cười ngây ngơ như vậy?” Cố Vân Hi không nhịn được cười cùng với nàng: “Người ta nói bệnh nhân ngủ lâu mới tỉnh cần thấm ướt môi, để ta bưng trà tới cho ngươi.”
Trần Nhan Linh gian nan lắc lắc đầu, vươn tay nắm lấy tay Cố Vân Hi.
Cố Vân Hi than nhẹ, hai tay ấp lấy tay Trần Nhan Linh: “Không cho ta đi, chỉ ngây ngốc nhìn ta, quả thật là ngủ choáng váng rồi.”
Trần Nhan Linh đối mặt Cố Vân Hi lúc này, cảm giác thật khó tả, chỉ thấy mỗi ánh mắt nụ cười của Cố Vân Hi đều làm say lòng người, không giống Cố Vân Hi cẩn thận thủ lễ ngày thường.
Nàng như vậy, làm cho người ta càng khó mà kiềm lòng.
Thấy Trần Nhan Linh luôn khí thế bức người giờ lại cứ như đứa bé mà ỷ vào mình, Cố Vân Hi nghĩ tới vấn đề khó quên trong lòng, bấy giờ lại không muốn biết đáp án nữa.
Mặc kệ đáp án là gì, chỉ cần người trước mắt là của nàng, mọi thứ khác đều không quan trọng.
Ngàn vạn lời không kể hết mối tương tư, giờ phút này hai người an tĩnh nhìn nhau.
Tình cảm nồng cháy cỡ nào, chỉ cần như vậy là đủ rồi.
– —-.