Bao Giờ Cũng Cứu Lầm Người

Chương 20: Ám Sát


Đọc truyện Bao Giờ Cũng Cứu Lầm Người – Chương 20: Ám Sát


Nữ chính thật không hổ là nữ chính, tùy tiện ra ngoài săn thú với nam chủ cũng gặp phải ám sát.

Theo lời hệ thống, đại khái là hai người Cố Vân Vãn vào rừng săn thú bị mai phục, các thị vệ quân số không đủ chỉ còn cách mở đường máu cho họ chạy đi.

Phần lớn thị vệ ở lại chặn đường, chỉ có hai thân vệ bám sát bảo hộ.

Phía thích khách dĩ nhiên không ngốc, lập tức có mấy tên nhảy ra đuổi theo.

Thân vệ cuối cùng vẫn chết trong tay thích khách, nam nữ chính bị đuổi tới huyền nhai.

Nam chính tuy ngoan cường chém giết, nhưng lại không thắng nổi thích khách võ công cao cường.
Trần Nhan Linh thật buồn bực, thế quái nào mà thích khách cứ tới nhiều như vậy?! Đám thích khách này rảnh rỗi sinh nông nổi hay sao? Tối ngày cứ gây chuyện với nữ chính.
Lần ám sát này hẳn không phải Trần Dục Kỳ tự biên tự diễn, Trần Nhan Linh nhất định phải cẩn thận điều tra ra độc thủ sau màn, xem ai có thể qua mặt nàng mà xuống tay với Trần Dục Kỳ.

Quan trọng nhất là, kẻ đó còn dám uy hiếp đến an toàn tính mạng của nữ chính, chẳng phải là muốn hại nàng nhiệm vụ thật bại hay sao?
Trần Nhan Linh đuổi tới rừng săn, tình cảnh nhìn mà kinh người, giữa núi rừng khắp nơi đều là thi thể.

Trần Nhan Linh đứng trước cuộc tàn chiến, sắc mặt lạnh lùng.
Không ai dám đến gần, rõ ràng Trần Nhan Linh đang nổi cơn thịnh nộ, họ không dám tiến lên tìm xúi quẩy
“Hoàng thượng đâu!”
Một thị vệ thân mang trọng thương run rẩy quỳ trước mặt Trần Nhan Linh, nhịn đau đáp: “Hồi bẩm Vương gia, Hoàng thượng và Cố tiểu thư bị thích khách đuổi giết, trốn vào rừng sâu, không biết tung tích.”
Thủ lĩnh Cấm Vệ quân tới trước, đứng cạnh Trần Nhan Linh, vừa nghe vậy liền nhấc chân đá vào ngực thị vệ.

Thị vệ ngã xuống đất bất động, không biết còn thở không.
Thủ lĩnh Cấm Vệ quân là người của Trần Dục Kỳ, đích tử* của Binh Bộ Thị lang.

Hắn được Trần Dục Kỳ đề bạt lên hòng chèn ép Nhan Liễu Ngọc mà Trần Nhan Linh an bài trong Cấm Vệ quân, tên là Hàn Thịnh Phong.
*Đích tử: con trai do vợ cả sinh ra.
Hàn Thịnh Phong bày ra vẻ mặt vô cùng tự trách nói: “Vương gia bớt giận, vi thần đã phái Cấm Vệ quân vào rừng tìm kiếm.

Chắc chắn không bao lâu sẽ tìm được Hoàng thượng!”
Ai mẹ nó quan tâm Trần Dục Kỳ chết sống! Nếu nữ chính chết, nhiệm vụ của nàng liền xong đời.

Nàng còn phải về nhà biết không!

Vệ Tam không rõ Vương gia nhà mình tức giận cái gì.

Dù Tân hoàng chết có thể khiến triều đình đại loạn, nhưng muốn trấn áp cũng không khó, nhất là khi Vương gia còn nắm binh quyền…!Chẳng lẽ là do Cố Vân Vãn cũng gặp nguy hiểm sao?
Nghĩ vậy, ánh mắt Vệ Tam nhìn Trần Nhan Linh liền biểu đạt một chữ: Tra.
“Nhan Liễu Ngọc!” Trong rừng không biết còn bao nhiêu thích khách, Trần Nhan Linh không muốn bắt thị vệ nhà mình đi liều mạng.
“Có ty chức, cẩn tuân mệnh lệnh của Vương gia!” Nhan Liễu Ngọc bước ra từ phân đội, “bộp” một tiếng quỳ trước mặt Trần Nhan Linh.
Tư thái Nhan Liễu Ngọc hoàn toàn trái ngược với Hàn Thịnh Phong, phe phái của hai người lập tức hiện ra.

Hàn Thịnh Phong khinh thường liếc Nhan Liễu Ngọc.
“Có đào ba thước đất cũng phải tìm được Hoàng thượng và Cố Vân Vãn cho ta!”
“Vâng!”
Trần Nhan Linh cũng dẫn người đến bìa rừng, rất nhiều thi thể nha hoàn và gia phó nằm trong lùm cây, trong đó có hai nha hoàn nàng đưa cho Cố Vân Vãn.
Xem ra kẻ chủ mưu chuẩn bị rất đầy đủ cho lần ám sát này, ít nhất không phải loại thùng rỗng kêu to như Trần Dục Kỳ.
Đến khi họ vài sâu trong rừng mới phát hiện, trong rừng gần như không có thích khách ẩn núp.

Đây là dấu hiệu vô cùng nguy hiểm, chứng tỏ mục tiêu của thích khách chỉ có một, chính là Trần Dục Kỳ.

Bọn họ không thèm lo lắng viện quân, chỉ tập trung toàn lực ám sát Trần Dục Kỳ.
Trần Nhan Linh dọc đường luôn lạnh mặt.

Trong kinh có người thầm hận Trần Dục Kỳ như vậy, mà nàng lại chẳng hề hay biết.
“01, có thể điều tra chủ mưu vụ ám sát này không?”
[ Ngài đã đủ tiêu chuẩn sử đụng 《Kịch thấu chi vương》, chỉ cần 5000 tích phân là có thể đọc toàn bộ kịch bản.]
“Bỏ đi, có thể tra ra vị trí nữ chính không?”
[《Vệ tinh định vị》 2000 tích phân, ngài mua không chịu thiệt mua không hối hận!]
Xin lỗi, Trần Nhan Linh cảm thấy cái hệ thống này thật sự rách việc.

Đạo cụ lấy giá trên trời, chính là muốn nàng nghèo chết.
May mà người Trần Nhan Linh mang theo không phải phế vật*.

Ám vệ của nguyên chủ phân thành ba loại: Loại thứ nhất phụ trách bảo hộ nguyên chủ; loại thứ hai là ám vệ chuyên tình báo do Vệ Nhị cầm đầu; loại thứ ba chuyên môn nhận nhiệm vụ ám sát, do Vệ Tam quản lý.
Rất khó tin rằng Vệ Tam tên ám vệ miệng tiện ngây ngốc này thế mà lại chuyên phụ trách công tác ám sát.
Hắn vô cùng quen thuộc thủ đoạn tiềm hành* của giới thích khách, năng lực truy tìm rất mạnh.

Vệ Tam lần theo dấu vết dẫn đường, đoàn người Trần Nhan Linh rốt cuộc đuổi kịp thích khách.

*Tiềm hành: Tiềm = lén lút, ẩn núp; hành = đi.

Ý ở đây là cách đi che giấu dấu vết.
Bấy giờ, Cố Vân Vãn và Trần Dục Kỳ đã bị ép tới gần vách núi.

Trần Dục Kỳ che chở Cố Vân Vãn sau lưng, tay nắm trường kiếm, không ngừng vung kiếm đẩy lùi thích khách.
Cố Vân Vãn không hổ là nữ chính, cho dù bị đuổi giết, cũng chỉ sợ hãi run rẩy, không trực tiếp khóc thành tiếng.
Mấy người Trần Nhan Linh núp trong rừng cây gần đó, không vội hiện thân.
Thích khách tổng cộng chỉ có sáu người, hắn là giết đến đây bị tiêu hao chỉ còn sáu kẻ này.

Bọn họ đều đưa lưng về phía mấy người Trần Nhan Linh, nếu tập kích ngay lúc này nhất định sẽ khiến bọn họ không kịp trở tay.
Vệ Tam đề nghị tự mình dẫn người đánh lén trước, Vệ Nhất và Trần Nhan Linh đợi thế cục ổn định rồi hẵng xuất hiện, như vậy vừa bảo đảm Trần Nhan Linh được an toàn, vừa cầm chắc công cứu giá.
Trần Nhan Linh nhìn mấy tên thích khách thưa thớt kia, cứ cảm thấy vô cùng bất an.

Đối với mấy người Vệ Nhất, sự an toàn của nàng xa xa quan trọng hơn mạng Trần Dục Kỳ, càng đừng nói một nữ nhi nhà Thừa Tướng.
Lỡ trong lúc hỗn đấu nữ chính bị giết chết thì làm sao đây?
[ Ký chủ! Xin ngài mau chóng cứu nữ chính! Sự an toàn của nữ chính mới là căn cơ bảo đảm thế giới tồn tại!]
01 lại bắt đầu điên cuồng hét lên trong đầu Trần Nhan Linh, chọc cho Trần Nhan Linh muốn đập nát nó cho xong việc.

Nàng đang hết sức tâm phiền ý loạn nó chỉ biết nhảy ra kêu gào, thật là cái đồ vô tích sự.
Dường như cảm nhận được sự tức giận của Trần Nhan Linh, 01 ngừng la hét, nhỏ giọng nói với nàng.
[ Nếu nữ chính trọng thương hoặc thân thể tổn hại quá nhiều, tích phân khen thưởng nhiệm vụ của ký chủ sẽ bị giảm xuống dựa theo mức độ nghiêm trọng.]
Cuối cùng Trần Nhan Linh không màng lời khuyên của mấy người Vệ Nhất, muốn theo Vệ Tam xung phong đánh lén.

Nàng dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới hiện trường.
Thích khách thấy mấy người Trần Nhan Linh đột nhiên nhảy ra liền kinh hách, nhưng bọn họ không phải kẻ đầu đường xó chợ, thật nhanh điều chỉnh đội hình tác chiến.

Thoáng hỗn loạn mấy giây, đám thích khách liền triền đấu với bọn Trần Nhan Linh.

Ngay cả vậy, bọn họ vẫn phân hai người đi tấn công Trần Dục Kỳ.
Trần Nhan Linh đương nhiên muốn tới gần Cố Vân Vãn.

Vận khinh công, nàng vài bước tránh thoát thích khách, chỉ còn chút nữa là đến chỗ Cố Vân Vãn.

Tên thích khách đằng sau vung tay ném ngân châm bắn về phía Trần Nhan Linh.
Thân thể nguyên chủ phản ứng cực nhanh, xoay người tránh thoát ám khí.
Vốn tưởng nguy hiểm đã qua, nhưng lúc này lưng của Trần Nhan Linh lộ ra trước mặt Cố Vân Vãn.

Nói đúng ra, là trước mặt Trần Dục Kỳ.
Xoẹt!
Trần Nhan Linh chỉ thấy lưng mình đau nhói, nhói tới mức tim phổi như thóp lại, khiến nàng thống khổ hét lên.
Không ai kịp phản ứng.

Khi nãy Trần Nhan Linh đột nhiên chạy về phía Cố Vân Vãn, Vệ Nhất chậm hơn nàng một nhịp.

Thấy nàng bị Trần Dục Kỳ chém lưng, đám người Vệ Nhất sợ tới mức nháy mắt mặt cắt không một giọt máu.
“Vương gia!”
Cố Vân Vãn tuy chán ghét Trần Nhan Linh, nhưng Trần Nhan Linh xác thật cứu nàng rất nhiều lần, càng đừng nói vừa rồi Trần Nhan Linh mạo hiểm tính mạng hòng cứu nàng.

Lúc này nàng cũng bị một kiếm của Trần Dục Kỳ dọa sợ ngây người.
Trần Dục Kỳ khóe miệng gợi lên đắc ý cười: “Yến vương! Trẫm không biết là Yến vương tới cứu, tưởng thích khách, không ngờ ngộ thương Yến vương.

Thật là không khéo.”
Đế vương từ cổ chí kim đều sẽ không phạm sai lầm, hai chữ “không khéo” này Trần Dục Kỳ nói nhẹ nhàng bâng quơ như thế, mọi người đều chấn kinh.
Mấy người Vệ Nhất càng là kinh sợ không dám tái chiến, lập tức chạy tới bên Trần Nhan Linh.
Bọn Vệ Nhất không ham chiến, mấy thích khách nhân cơ hội tiếp tục công kích Trần Dục Kỳ.

Mục đích của bọn họ quả thật quá rõ ràng.
Trần Nhan Linh rốt cuộc không phải nguyên chủ, dù kế thừa võ công cao thâm, nhưng không có ý chí kiên cường như nguyên chủ, bình thường ngón chân đá phải chân tủ đã đủ làm nàng gào to nửa ngày.

Đau đớn kịch liệt khiến nàng lập tức nước mắt tích tụ, hô hấp đột nhiên khó khăn.

Trần Nhan Linh một tay chống đất, một tay ấn ngực kịch liệt thở dốc.
Cố Vân Hi vừa tới liền thấy cảnh Trần Nhan Linh lưng đầy máu tươi quỳ dưới đất, đầu cúi xuống, cả người đau đớn cuộn tròn.

Vệ Nhất quỳ bên cạnh cuống quít giúp Trần Nhan Linh cầm máu, rắc kim sang dược.
Trần Nhan Linh tầm mắt mông lung, hoàn toàn không nhận ra Cố Vân Hi đã đến trước mặt mình.
Vệ Nhị ngay lúc thấy Trần Nhan Linh bị thương đã xông lên.

Trừ Hồng Oánh, không ai để ý Cố Vân Hi.
Khoảnh khắc Cố Vân Hi tới gần Trần Nhan Linh, Vệ Nhất lập tức rút kiếm chỉa về phía nàng.
Cố Vân Hi sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Bỗng dưng Trần Nhan Linh gian nan giơ tay, ngăn cản Vệ Nhất.

“Dừng tay.” Trần Nhan Linh hơi thở mỏng manh, môi tái nhợt, gắng gượng đưa mắt nhìn Cố Vân Hi.
Cố Vân Hi cũng không kiêng dè, tiến lên tiếp nhân Trần Nhan Linh từ tay Vệ Nhị, để cho nàng tựa vào người mình, không để ý vết máu trên người nàng, chỉ yên lặng cảm nhận hơi thở suy yếu của Trần Nhan Linh.
“Nhan Linh, thích khách đả thương ngươi sao?”
Giọng Cố Vân Hi mang chút hoảng loạn khó mà nhận ra, cố gắng trấn định hỏi.
Trần Nhan Linh làm sao còn sức nói chuyện, chỉ biết ngửi thanh hương trên người Cố Vân Hi, cắn răng nbinj đau.
Vệ Tam sắc mặt dữ tợn, không chút dáng vẻ cợt nhã ngày thường, giọng cũng trầm thấp dị thường: “Lũ thích khách tạp nham này không tư cách tổn thương Vương gia nhà ta.

Thương này chính là Trần Dục Kỳ kia đánh lén!”
Vệ Nhị nghiêm mặt quát Vệ Tam: “Cẩn thận lời nói!”
Cố Vân Hi sắc mặt vô cùng khó coi, mày liễu nhíu chặt, môi mỏng mím thành một đường.

Quanh nàng như có sương đen bao phủ, khiến người ta vô cùng khó chịu.
Ánh mắt nàng âm trầm tăm tối, tay vững vàng đỡ Trần Nhan Linh, nàng ngẩng đầu lạnh lụng nhìn hai người Trần Dục Kỳ cách đó không xa.

Lúc này, họ lại lần nữa bị ép lui về phía huyền nhai.
[ Ký chủ, ngài không sao chứ?]
Trần Nhan Linh thiếu chút nữa phun một ngụm máu già.

Cuối cùng con hệ thống rác rưởi này cũng có chút lương tâm, còn biết quan tâm nàng.
[ Ngài như vậy có thể cứu nữ chính sao?]
Trần Nhan Linh cảm thấy vết thương sau lưng càng đầu.

Nàng đây là bị tội gì mà lại đụng trúng thứ hệ thống rác rưởi này.
Nàng thật sự không sức lực cứu nữ chính.

Trần Dục Kỳ chém ra kiếm này thiếu chút nữa muốn mạng nhỏ của nàng, nếu không phải phản xạ tự nhiên của thân thể nguyên chủ, một kiếm ấy rất có thể đã xuyên thấu tim nàng.
Trần Nhan Linh thở ra một hơi, ghé vào người gần nàng nhất là Cố Vân Hi, nhỏ giọng nói: “Cứu Cố Vân Vãn, nàng không thể chết được.”
Giọng nàng thật nhỏ thật mỏng manh, chỉ có Cố Vân Hi nghe được.

Vừa dứt lời, Trần Nhan Linh liền đau đớn quá độ ngất đi.
Ngất xỉu trong lòng người mình thích dĩ nhiên là hạnh phúc, đáng tiếc Trần Nhan Linh thật sự là đau đến mức không tâm tư nghĩ ngợi, chịu không nổi nữa liền mất ý thức.
Mọi người xung quanh vừa đề phòng thích khách, vừa lo lắng trông giữ Trần Nhan Linh, tinh thần vô cùng căng thẳng, quả thật không chú ý tới mấy lời nhẹ như muỗi kêu kia.

Chỉ mình Cố Vân Hi biết.
Hai người Cố Vân Vãn đã bị ép tới sát huyền nhai, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, còn đang đau khổ giãy dụa.

Cố Vân Hi nhìn bọn họ, đôi mắt đen láy không đoán được ý tưởng, thậm chí khiến Cố Vân Vãn thấy mà phát lạnh.
Cố Vân Hi môi hồng hé mở, nói một câu khiến mấy người Vệ Nhất kinh ngạc.
– —-.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.