Đọc truyện Bao Giờ Chúng Ta Yêu Nhau – Chương 36
Khi Cẩn Mai cùng Tuệ Lâm đến, Thi Hàm không dám giấu diếm gì, thành thật nói lại cho Cẩn Mai nghe.
Nàng thật sự tức giận, không nghĩ là cô lại dễ dãi đến vậy
Chưa có sự cho phép của nàng mà dám tự quyết định cho người khác đi theo.
Vẫn chưa xuất phát, cả ba người còn phía dưới sân, Tuệ Lâm cố gắng nói giúp cho Thi Hàm vài câu vì nhìn mặt em ấy khổ sở quá
Không biết kiếp trước có nợ nhau hay gì mà kiếp này phải trả, đã vậy tận hai người và đều là luật sư.
Cái này có gọi là may mắn hay là bị xu cà na đây trời.
Cẩn Mai mặt mày chù ụ một cục, nàng không nhìn Thi Hàm nữa mà nhìn nơi khác.
Nàng không phải là trẻ con mà thích giận hờn vô cớ đâu mà tại vì nàng không muốn có sự hiện diện của Chân Ni
“Cậu bỏ qua lần này cho Thi Hàm đi, dù sao cũng đã lỡ rồi, đi chung nhiều người cho thêm vui”
“Cậu cũng biết mình và cô ta không ưa gì nhau mà, cậu ở đó còn nói đỡ nữa”
Lúc dầu sôi lửa bỏng thì Chân Ni gọi cho Thi Hàm, cô lật đật nghe máy ngay: “Alo, chị đang ở đâu?”
“À tôi đang bận chút xíu, em nhắn địa chỉ qua cho tôi đi, lát nữa tôi ghé thẳng chỗ đó luôn”
“Đợi xíu, chị đừng ngắt máy”
Thi Hàm cười gượng ép, tay che điện thoại lại đừng cho người bên kia nghe.
Cô từng bước đến gần Cẩn Mai, mồ hôi chảy hai bên trán
Nuốt nước bọt, lấy hết dũng khí để mở lời: “Vậy…lát nữa chúng ta đi đâu?”
Cẩn Mai: “Bar”
Hết chuyện hay sao mà đâm đầu đi hỏi Cẩn Mai để rồi nàng phun ra một chữ hết sức bất ngờ.
Cả Tuệ Lâm còn không lường trước được nữa kìa, cô nhớ ban đầu Cẩn Mai đâu có ý định đến đó
Một chữ cũng đã khiến Thi Hàm lạnh sống lưng, cô gật đầu rồi lại đưa điện thoại lên tiếp tục cuộc nói chuyện.
Và như những gì đã nói, Cẩn Mai lái xe chở cả ba người đi đến quán bar bật nhất của thành phố, nơi tụ tập ăn chơi.
Thi Hàm ngồi phía sau nhưng trong thâm tâm lo sợ
Sợ Cẩn Mai lại làm gì đó, sợ nàng và Chân Ni xảy ra xung đột.
Mà nghĩ lại hơi ngạc nhiên, nàng là một luật sư, là người nghiêm túc thì tại sao lại biết đến những nơi dành cho người ăn chơi
Còn đến bar, nơi tập trung đa số những thành phần tệ nạn.
Cô thôi không dám nghĩ tới, ai chở đâu thì đi đó, không đòi hỏi gì nữa.
Tuệ Lâm đứng ra đi đặt phòng V.I.P cho nó rộng rãi và thoải mái, vì cô biết Cẩn Mai không thích chật chội.
Từ nãy đến giờ người không lên tiếng chỉ có mỗi Cẩn Mai, nàng cứ như vậy ngồi yên một chỗ.
Không biết nói gì, Tuệ Lâm lại là người đứng ra bắt chuyện cho đỡ ngượng
Lát sau, cánh cửa mở ra và người bước vào là Chân Ni.
Cô thân thiện nở nụ cười chào mừng nhưng ánh mắt nhìn Thi Hàm là chính
“Xin lỗi, xin lỗi nha, tôi đến trễ”
Thấy tình hình căng thẳng làm Chân Ni có chút mất tự nhiên, cô một phát bay thẳng tới ngồi cạnh Thi Hàm nhưng bị Tuệ Lâm kéo ra
“Cô làm gì vậy?”- Chân Ni khó chịu nhìn Tuệ Lâm
Tuệ Lâm ghé sát vào tai nói: “Cô biết điều thì đừng quấy rầy Cẩn Mai giùm tôi, cậu ấy đang cọc”
“Thì có liên quan gì đến tôi đâu, tôi đến chơi với Thi Hàm mà”
“Không phải vì cô thì chúng tôi không đến những nơi như thế này đâu và Cẩn Mai cũng không giận dỗi Thi Hàm”- Tuệ Lâm thở dài
Giờ thì Chân Ni đã hiểu mọi chuyện, nàng đánh ánh mắt sang hai người họ.
Đúng là như vậy, Cẩn Mai không bám lấy Thi Hàm như mọi khi
Tiếng nhạc sập sình, tâm trạng Cẩn Mai cũng ổn định lại, nàng nói chuyện với Tuệ Lâm nhiều hơn.
Vì trong phòng khá tối, ánh đèn nhiều màu sắc chiếu sáng làm mắt của Thi Hàm hơi khó chịu.
Cô lục trong túi ra cái kính cận và đeo vào, giờ thì nhìn mọi thứ rõ hơn rồi
Tính là làm lơ với ai kia nhưng không đành lòng, canh lúc Chân Ni không có ở đây Cẩn Mai liền áp sát mục tiêu.
Tuệ Lâm cười trừ bất lực, lại nữa rồi.
Chuẩn bị ăn cơm chó tiếp thôi, chuyện đi vào dĩ vãng
“Uống đi”- Cẩn Mai đưa ly rượu lên trước mặt cô
Thi Hàm ngơ ngác, mắt chớp chớp: “Thôi…thôi tôi không uống”
“Em không định chuộc tội sao?”
Lúc này Thi Hàm bắt đầu lưỡng lự, đúng là cô đã đắc tội với nàng trước.
Nhìn ly rượu trong tay nàng, quả thật không có sự lựa chọn
Ngậm ngùi nhận lấy và nốc cạn trong tích tắc.
Bà nội cha nó cay quá! Thi Hàm lập tức bỏ cái ly xuống, tay kia mở nắp trai nướ suối uống như chết khát.
Cùng lúc Cẩn Mai và Tuệ Lâm ngồi cười trước sự ngố tàu của Thi Hàm.
Giống như đem cô ra làm trò cười cho họ vậy
“Ly nữa”- Cẩn Mai điềm tĩnh đưa ly tiếp theo cho cô
“Hả! Tôi nói không uống nữa mà…uống nhiều quá tôi sẽ…”- Thi Hàm ngập ngừng một chút khi nghĩ tới chuyện đó
“Sẽ làm sao?”- Cẩn Mai cười ma mị, ánh mắt tình cảm nhìn cô
“Chị Tuệ Lâm”- Cô ngoái đầu nhìn sang Tuệ Lâm để cầu cứu: “Chị uống với chị ấy được không?”
“Xin lỗi em, chị không giúp em được rồi!”
Thi Hàm giống như con thỏ trắng bị con sói rình rập muốn ăn tươi.
Nói con sói thì không sát nghĩa cho lắm nhưng nói Cẩn Mai là hồ ly thì đúng hơn
Chân Ni bước vào, định lại ngồi cạnh Thi Hàm thì bị Tuệ Lâm kéo lại một lần nữa.
Nàng chới với ngã lên người cô, hai người trong tư thế thật ái mụi.
Bốn mắt nhìn nhau, à không, mà là tám mắt nhìn nhau trong không khí vô cùng xấu hổ
Tim ai đó đập thình thịch rất nhanh, kểu như muốn nổ tung ra luôn vậy đó.
Chân Ni vội vàng ngồi dậy, chỉnh sửa quần áo rồi lấy ly rượu trên bàn uống nhanh
“Xin lỗi…tôi không cố ý”- Tuệ Lâm lí nhí nói
“Không…!không sao”
Ly này đến ly kia đều bị Thi Hàm uống sạch sẽ, không còn một giọt.
Mà người ép cô chỉ có thể là Cẩn Mai, cô không tình nguyện mà là bị ép buộc
Chân Ni bên này nhấp từng ngụm rượu, ánh mắt u buồn nhìn Thi Hàm.
Nàng không thể nào chen chân vào cuộc tình giữa hai người họ, có lẽ do nàng là kẻ đến sau
“Tôi khuyên cô nên từ bỏ Thi Hàm đi, không có kết quả đâu”- Tuệ nhẹ nhàng khuyên nhủ
“Tại sao?”
Tuệ Lâm thở dài, uống thêm một ngụm rượu nữa: “Cô không thấy sao, Cẩn Mai luôn đeo bám em ấy mọi lúc mọi nơi.
Chắc cô chưa biết chuyện này nhỉ…Thi Hàm làm người hầu riêng cho Cẩn Mai đó”
Chuyện này đúng là làm cho Chân Ni bất ngờ, nàng không dám tin những gì mà Tuệ Lâm nói.
Làm sao chuyện đó có thể xảy ra được, nếu vậy là ngày nào Cẩn Mai cũng kè kè sát bên Thi Hàm à
“Cô nên biết bản thân nên dừng lại ở đâu, đừng theo đuổi thứ gì đó mà nó không bao giờ thuộc về mình.
Cái gì của mình tự khắc sẽ là của mình, cái gì không phải là của mình thì dù có làm gì đi nữa cũng vô ích”
Những lời nói này khiến Chân Ni phải suy nghĩ, Tuệ Lâm nói đúng chứ không có sai.
Ngay từ đầu, Thi Hàm đã không thuộc về nàng rồi.
“Tôi biết mình nên làm gì, không cần cô nói”
Hiện tại đã quá trễ rồi, gần 12 giờ đêm.
Thi Hàm say quắt cần câu, chẳng biết trời trăng mây nước gì nữa.
Tất cả là tại Cẩn Mai bắt ép cô uống quá nhiều đến mức không thể nào từ chối
Đứng trước cửa ra vào của quán bar, cả ba người nhìn nhau, chỉ riêng Thi Hàm là không biết gì và còn được Cẩn Mai kè cổ
Thấy tình hình như vậy, Chân Ni chủ động lên tiếng trước: “Hai người về trước đi, để tôi đưa Thi Hàm về nhà cho, dù sao nhà tôi cũng thuận đường”
“Không được! Ai biết được cô đưa em ấy đi đâu, rồi giở trò bậy bạ gì thì sao”
“Sao cô lúc nào cũng nghĩ xấu về tôi hết vậy, những lời cô nói với tôi biết đâu đó là bản chất thật của cô thì sao”- Chân Ni nói lời châm chọc, không chịu nhường nhịn nhau
Tình hình ngày càng căng hơn khi hai con người này ở gần, lúc nào cũng vậy hết.
Tuệ Lâm vỗ trán bất lực, không biết tình hình này bao giờ mới kết thúc
“Thôi, thôi, hai người cho tôi xin.
Gây lộn với nhau là sở thích của hai người hay gì vậy, phải chi Thi Hàm không như vậy thì em ấy sẽ giải quyết ổn thỏa rồi”
Lại là chuyên mục tranh giành chuyện đưa Thi Hàm về nhà, không ai chịu nhường ai.
“Tuệ Lâm, cậu đi taxi về nha, mình mượn xe cậu ngày mai trả”
“Ừ ừ muốn đem đi đâu thì tùy cậu”- Tuệ Lâm phất tay không muốn nói thêm
Tuệ Lâm mặt mày rũ rượi bỏ đi, cô phải tự bắt taxi về nhà rồi.
Một người đi, còn Chân Ni đứng đó nhìn theo bóng dáng của ai đó
Dù sao cũng không thể giành được Thi Hàm từ tay Cẩn Mai, nàng đành bỏ cuộc, một mạch đi lấy xe
Giờ còn hai người, một say một tỉnh.
Cứ tưởng mọi chuyện đến đây là kết thúc, nhưng không nha, bây giờ mới bắt đầu tới giờ loạn của Thi Hàm
Cô ngồi uỵch xuống đất, không sợ dơ bẩn gì nữa.
Cẩn Mai không đoán trước nên đã té xuống cùng cô
“Về thôi, chị đưa em về
Thi Hàm mè nheo, mắt nhắm mắt mở nhìn người trước mặt rồi cười khà khà.
“Chị là ai…vậy?”
Hỏi một câu ngớ ngẩn làm Cẩn Mai không nhịn được mà phát ra tiếng cười, nàng xoa đầu cô: “Chị là vợ tương lai của em đó!”
“Thật không!?”
“Thật, em không tin sao?”- Nàng cười cười ôn nhu
“Chị xinh đẹp quá! Chị thích mèo không?”- Thi Hàm chu chu cái mỏ hỏi
Cẩn Mai xoa cằm vờ như suy nghĩ, bộ dạng của Thi Hàm hiện tại thật sự rất đáng yêu.
Yêu quá đi mất! Không giống với với cô của lúc ngày thường gì cả, y như trẻ con mà dám nói nàng
“Thích!”
“Vậy em sẽ là con mèo nhỏ của chị! Meow~~”
WTF!!!! Cái gì đang xảy ra vậy! Cẩn Mai sốc tâm lý với hành động của Thi Hàm.
Nhìn cô bắt chước y chang một con mèo, còn kêu giống nó nữa cơ
Tim Cẩn Mai lúc này đập thình thịch, đập liên tục.
Mặt có chút đỏ ửng lên, nàng cười, cười vì ngại ngùng dùm cô
Tự nhiên nàng sực nhớ lại lời nói của Thi Hàm trong quán bar, lúc trước khi cô bị nàng ép uống rượu.
Cẩn Mai hiểu ra mọi chuyện, thì ra cô say sẽ như thế này đây đó hả
Không để khoảnh khắc đáng yêu của Thi Hàm bị lãng phí nên Cẩn Mai lấy điện thoại ra rồi chụp vài tấm để làm kỉ niệm.
“Meo~ Meo~”
“Em thích làm mấy trò này lắm sao Thi Hàm, chị không biết luôn đó nha.
Như vậy coi có dễ thương không, suốt ngày cứ để bộ mặt lạnh lùng đó nhìn mất thiện cảm ghê”- Cẩn Mai vừa nói vừa chọt chọt tay lên má cô
“Chị sao còn chưa về nữa? Em buồn ngủ quá đi”- Thi Hàm bất chấp chui vào lòng Cẩn Mai
“Được được, về nhà ngủ nha! Ngoan”- Cẩn Mai thích thú vuốt ve tóc cô.