[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Chương 14


Đọc truyện [Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ – Chương 14

Tiểu Tứ Tử vừa thốt lên xong, Huyện ông cùng Hiệp Lãng Ngọc đều ngây ngẩn cả người. Vẻ mặt Hiệp Lãng Ngọc lo lắng nhìn Tiểu Tứ Tử, như là nói, “Ngươi đi bảo vệ ngọc? Không biết đến lúc đó là ngươi bảo vệ ngọc, hay người bảo vệ ngọc đến bảo vệ ngươi a?”

Huyện ông thì càng thêm khó xử, Tiểu Tứ Tử này bảo vệ được ngọc hay không để sau hãy nói, cái quan trọng là an toàn của hắn a. vị Tiểu Vương gia này, nếu trong quá trình bảo vệ ngọc mà bị thương hoặc gặp chuyện gì ngoài ý muốn, thì một nhà già trẻ nhà hắn dù có đền cũng không hết tội a.

Tiểu Tứ Tử thấy trên mặt hai người có chút do dự, liền hiểu lầm, hắn cảm thấy Hiệp Lãng Ngọc là đại khái không tin tưởng hắn, dù sao Tiểu Tứ Tử cũng hiểu hình tượng của hắn cũng không phải là uy mãnh lắm. Lại thấy Huyện ông bộ dáng thật khó xử, hắn cảm thấy là Huyện ông không muốn phái hắn đi, liền có chút khẩn trương. Nghĩ nghĩ, Tiểu Tứ Tử vẫn là cảm thấy nên chủ động tranh thủ thì có vẻ tốt hơn, liền ngẩng đầu, mở to đôi mắt nhìn hai người, nhỏ giọng hỏi, “Ta không thể đi sao?”

“A……” Huyện ông cùng Hiệp Lãng Ngọc đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử này chỉ cần liếc mắt nhìn một cái thì liền cảm thấy lâng lâng, quên mất phải phản ứng thế nào mà chỉ theo bản băng gật đầu a gật đầu, “Có thể đi, có thể đi!”

Tiểu Tứ Tử thấy hai người đồng ý, liền cao hứng cầm tay Tiêu Lương, “Được rồi, Tiểu Lương Tử!”

Tiêu Lương cũng cao hứng. Huyện ông cùng Hiệp Lãng Ngọc lúc này mới ý thức được bản thân mình lúc nãy giống như bị mê hoặc, ý thức mơ hồ, khi giật mình tỉnh lại thì càng thêm nghi hoặc, tiểu gia hỏa này không đơn giản a.

Cuối cùng, Huyện ông phái Tiểu Tứ Tử cùng tổng Bộ đầu Lưu Nghị cùng đi đến Lãng Ngọc sơn trang, bảo vệ huyết ngọc san hô, đồng thời cũng tróc nã Giang Nam đệ nhất ngọc đao.

Sau đó, Hiệp Lãng Ngọc về Lãng Ngọc sơn trang trước, Lưu Nghị còn có chút chuyện trong nha môn cần phải giải quyết, buổi tối mới có thể đi được.

Còn lại Tiểu Tứ Tử thì đang rất hoan hoan hỉ hỉ, vui mừng trở về phòng thu thập này nọ, mang theo Thạch Đầu, rồi cùng Tiêu Lương, chạy tới Lãng Ngọc sơn trang. Vì muốn bảo vệ tốt Tiểu Tứ Tử, Thanh Ảnh Xích Ảnh cũng đi theo, làm thủ hạ của Tiểu Tứ Tử, Hắc Ảnh Bạch Ảnh thì âm thầm đi theo sau.

Công Tôn bởi vì không có võ công, dù lén đi theo cũng có khả năng bị lộ, hơn nữa Triệu Phổ không muốn để hắn ngày ngày phơi nắng dầm mưa chịu khổ, nên quyết định thuê một gian nhà nông ngay tại thôn trang nhỏ phụ cận Lãng Ngọc sơn trang, cùng Công Tôn vừa chú ý quan sát tình hình của Lãng Ngọc sơn trang, vừa thụ hưởng cuộc sống nhàn hạ thoải mái. Công Tôn vốn tính tình cực kì điềm tĩnh, ôm đàn ra tiểu viện tràn đầy cúc hoa ngồi xuống, thỉnh thoảng lại dạo lên vài khúc nhạc, làm cho Triệu Phổ nhìn đến ngây ngẩn, cũng không khỏi làm ra một bài thơ khen ngời hoa cúc, nhưng thơ vừa làm xong, lại bị Công Tôn quay lại đánh cho một trận. Cuối cùng, thơ vẫn làm ra, trên đó viết:

《Tán hoa cúc》


Cúc hoa hảo, mỹ cúc cựu tằng am.

Nhật xuất cúc hoa hồng thắng hỏa.

Nhật lạc cúc hoa nhâm thịnh khai.

Năng bất ái cúc hoa?

(Dịch nghĩa:

Cúc hoa hảo, mỹ cúc cũ đã từng am.

Mặt trời mọc, cúc hoa hồng thắng hỏa.

Mặt trời lăn, thưởng cúc hoa nở rộ.

Có thể không yêu cúc hoa sao?)

Bài thơ viết xong lại được Triệu Phổ ngâm nga hai lần, bị Công Tôn sấn tới đánh tới tấp, rống giận, “Ngươi cái loại bại hoại này, thơ văn của người ta hay như vậy lại bị ngươi xuyên tạc thành ra thế này?”


Triệu Phổ vẻ mặt vô tội xoa xoa cái đầu, cọ qua, “Thân ái, ta chỉ là khen hoa cúc trong vườn, lại không có nói cái gì khác a……” Nói xong, lại nhẹ nhàng mà vỗ mông Công Tôn, “Ngươi hiểu sai rồi a……”

Công Tôn giận dữ, cầm lấy cái chổi mà đuổi đánh Triệu Phổ, cuối cùng bị Triệu Phổ canh đúng thời cơ, kéo vào trong phòng, thưởng cúc……

Cách nơi này khá xa, Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử vẫn còn đang vô tư mà đi đến Lãng Ngọc sơn trang. Lãng Ngọc sơn trang và huyện nha cách nhau khá xa, Tiểu Tứ Tử vốn lúc đi thì hưng phấn bừng bừng, nhưng nửa canh giờ sau, liền ghé lên người Thạch Đầu, bao quần áo cũng đưa cho Tiêu Lương xách hộ.

“Tiểu Lương Tử, ngươi có mệt hay không nha?” Tiểu Tứ Tử ghé vào lưng Thạch Đầu mà cọ cọ, lông xù hảo thoải mái nha, “Có muốn lên đây cùng ngồi không, Thạch Đầu cũng có thể cõng hai người.”

“Ta không sao đâu.” Tiêu Lương lấy ra túi da dê đựng nước bên hông đưa cho Tiểu Tứ Tử, “Uống miếng nước đi, nãy giờ đã phơi nắng rồi.”

Tiểu Tứ Tử tiếp nhận túi nước rồi uống ùng ục ùng ục hai ngụm, sảng khoái mà thở phào một cái, rồi đem túi nước trả lại cho Tiêu Lương. Tiêu Lương nhận lại, vừa vặn đặt lên miệng chỗ mà Tiểu Tứ Tử uống lúc nãy, thật cẩn thận mà uống một ngụm, nhấp nhấp miệng.

Tiểu Tứ Tử tiếp tục xoay mặt ngắm phong cảnh, Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh phía sau thì lại đồng loạt lắc đầu. Đùa giỡn nha, Tiểu Lương Tử nhân cơ hội mà đùa giỡn Tiểu Vương gia của bọn họ nha! Đáng tiếc Tiểu Tứ Tử rất ngây thơ, rõ ràng như vậy mà cũng không phát hiện được, nếu biết thì mặt phải đỏ bừng mới đúng. Mơ mộng rồi, hai người lại bội phục nhìn Tiêu Lương, không hổ danh là cao đồ của Vương gia, muốn vô sĩ có vô sĩ nha. Nhìn nhìn, Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh liền sửng sốt, chỉ thấy phía trước Tiêu Lương cũng vô cùng kinh ngạc mà nhìn Tiểu Tứ Tử. Hai ảnh vệ theo tầm mắt Tiêu Lương mà nhìn qua, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử ngồi trên lưng Thạch Đầu, hai tay ôm cổ Thạch Đầu nghiêm mặt mà chuyển sang hướng khác ngắm phong cảnh, nhưng là……

Thanh Ảnh dụi dụi mắt, muốn nhìn kĩ xem có phải là ảo giác hay không, nhìn qua Xích Ảnh bên cạnh, Xích Ảnh cũng vô cùng kinh ngạc mà liên tục gật đầu — chỉ thấy một bên Tiểu Tứ Tử, lỗ tai cùng bên gáy đều hồng hồng.

“A……” Hai ảnh vệ cùng hít một ngụm khí lạnh, Tiểu Tứ Tử thông suốt rồi sao? Thế nên mới thẹn thùng?


Tiêu Lương thì lại vừa mừng vừa sợ, nghĩ nghĩ, liền giả bộ không chú ý mà kêu một tiếng, “Cẩn nhi.”

Tiểu Tứ Tử vẫn là nghiêm mặt nhìn nơi khác, “Ân” một tiếng, lỗ tai đỏ bừng, nhưng cũng không chịu quay mặt lại.

Tiêu Lương lại đưa túi nước qua, “Có muốn uống một ngụm nữa không? Mặt ngươi vì sao lại hồng như vậy, có phải bị cảm nắng rồi không?”

Tiểu Tứ Tử sửng sốt, thật lâu sau mới quay đầu lại, nhìn nhìn túi nước mà Tiêu Lương đưa tới trước mặt. Tiêu Lương chỉ thấy khuôn mặt nguyên bản trắng trẻo mềm mềm của Tiểu Tứ Tử giờ lại thành hai phiến đỏ au, tay run lên, thiếu chút nữa làm rớt túi nước. Nuốt nuốt nước miếng, Tiêu Lương hỏi tiếp, “Cẩn nhi, có uống nữa không?” Nói xong, đem túi nước đưa qua, đặt tại chỗ mình vừa uống khi nãy, huých nhẹ khóe miệng Tiểu Tứ Tử một cái.

“Từ từ……” Chỉ thấy khuôn mặt ráng đỏ bình thường của Tiểu Tứ Tử liền bốc hơi, Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh há miệng sửng sờ tại chỗ, Tiểu Tứ Tử biết biết miệng, nằm úp sấp lên lưng Thạch Đầu, đem mặt trốn vào bộ lông mềm mại trên lưng Thạch Đầu.

Tiêu Lương buộc túi nước lại, đưa túi nước cùng tay nải giao cho Thanh Ảnh phía sau, tiến đến bên người Tiểu Tứ Tử, hỏi, “Cẩn nhi, ta cũng có chút mệt rồi, ta cùng ngươi cưỡi Thạch Đầu một chút có được không?”

Tiểu Tứ Tử đang vùi đầu vào lông mao Thạch Đầu, gật gật đầu, rầu rĩ “Ân” một tiếng.

Tiêu Lương lập tức xoay người nhảy lên Thạch Đầu. Tiểu Tứ Tử nhích lên phía trước một chút, chừa ra một khoảng cho Tiêu Lương, Tiêu Lương thì nhích lại phía trước, ngực chạm vào lưng Tiểu Tứ Tử, hai tay còn vòng qua, một tay vòng qua trước Tiểu Tứ Tử, đặt lên cổ Thạch Đầu, một tay thì nhẹ nhàng mà đặt tại thắt lưng mềm mềm của Tiểu Tứ Tử, cúi đầu xuống cần cổ Tiểu Tứ Tử, Tiêu Lương thấp giọng hỏi, “Cẩn nhi, mặt sao lại đỏ?”

Hai ảnh vệ phía sau thật muốn tìm chỗ trốn đi, không muốn ảnh hưởng người ta ngươi ngươi ta ta a. Tiêu Lương thực sự là trò giỏi hơn thầy a, chiếm tiện nghi tuyệt đối không được hàm hồ, để Tiểu Tứ Tử vất vả thông suốt một lúc, tốt nhất là phải biết nắm bắt khi thời cơ đến.

Trên thực tế, Tiểu Tứ Tử vừa mới nìn động tác Tiêu Lương uống nước, đột nhiên nghĩ đến, Cửu Cửu thường thích uống cùng một chén với phụ thân, hắn từng tò mò mà hỏi Cửu Cửu, vì sao lại không uống chén khác? Cửu Cửu trả lời hắn, một cái chén uống nước, nếu uống ngay tại chỗ mà Công Tôn vừa uống qua, cảm giác như cùng Công Tôn hôn môi, mà lại có thể uống được nước miếng Công Tôn, hắn thích!

Lúc Cửu Cửu vừa nói xong,đã bị phụ thân mắng “Hạ lưu” một tiếng, rồi còn đuổi đánh khắp sân, sau đó thì bị ôm hôn thân thân…… Vừa rồi lúc Tiêu Lương uống nước, Tiểu Tứ Tử vô duyên vô cớ nghĩ đến chuyện này. Nói như vậy, chính là Tiểu Lương Tử vừa mới hôn gián tiếp hắn, còn uống nước miếng của hắn, mà túi nước này là của Tiêu Lương, như vậy nói đúng ra, chính là mỗi lần mình uống nước đều hôn gián tiếp Tiểu Lương Tử, lại còn uống nước miếng Tiểu Lương Tử nữa……

Tiểu Tứ Tử biết rõ bình thường mỗi lần Cửu Cửu hành động như vậy, đều bị phụ thân mắng là hạ lưu, như vậy hắn có phải hay không cũng là hạ lưu? Nghĩ vậy nên mặt hắn liền đỏ lên.


Tiêu Lương thấy Tiểu Tứ Tử còn thẹn thùng, liền hỏi tiếp, “Làm sao vậy? không thoải mái sao?”

Tiểu Tứ Tử cũng không dám nói cho Tiêu Lương biết mình vừa mới nghĩ từ “Hạ lưu”, tuyệt đối không được nói, vì thế liền mân mân miệng không nói lời nào, gặp Tiêu Lương cứ truy vấn, liền liếc mắt một chút, nói, “Không cho hỏi!”

“A……” Tiêu Lương cùng Thanh Ảnh Xích Ảnh đồng thời hít một ngụm khí lạnh — làm nũng a! Tuyệt đối là làm nũng a!

Tiêu Lương không tự chủ mà thu nhanh tay đang đặt bên hông Tiểu Tứ Tử, vuốt vuốt cái bụng mềm mềm bên dưới quần áo Tiểu Tứ Tử. Tiểu Tứ Tử đời này hận nhất là bị người ta sờ bụng, bởi vì mọi người sờ sờ cái bụng thịt thịt mềm mềm của Thạch Đầu xong đều nói, “Thạch Đầu, hảo béo a……”

Nhớ lại lúc cùng tắm với Công Tôn, Tiểu Tứ Tử nhớ rõ bụng của phụ thân hắn cũng nhỏ nhỏ thon thon, nhìn thích lắm a. Rồi Tiêu Lương cùng Triệu Phổ, còn có nhóm ảnh vệ lúc ở trong sân tắm nắng, hắn còn thấy có tới sáu múi cơ bụng săn chắc…… Còn bụng của hắn thì mềm.

Gặp Tiêu Lương cứ sờ sờ cái bụng mình, Tiểu Tứ Tử nâng tay chụp lấy cái tay đang sờ của Tiêu Lương, quay đầu hung hăng liếc mắt một cái, “Không cho sờ!”

“A……” Lại làm nũng!

Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh thì gấp đến độ muốn đập đầu, chờ Tiểu Tứ Tử từ từ trưởng thành, Tiêu Lương còn phải nhẫn bao lâu nữa a?

Tiêu Lương cũng có chút chịu không nổi, đôi mắt Tiểu Tứ Tử vừa tròn vừa lớn, lúc híp mắt thì nhìn rất mê hoặc, vừa nhìn thế thôi mà tâm hắn đã thấy ngứa rồi, thân thể hai người còn dán lại một chỗ thế này, mà Tiểu Tứ Tử còn ngồi ngay trước bộ phận xấu hổ của hắn nữa. Vì thế mà chỉ mới ngồi trong chốc lát, Tiêu Lương nói là đã nghỉ ngơi tốt, liền ba chân bốn cẳng mà nhảy xuống dưới. Sau Thạch Đầu, chỉ thấy hai ảnh vệ phía sau nhếch khóe miệng mà nhìn hắn, như là đang hỏi — thế nào? Đùa với lửa a? Cháy mà không có biện pháp hạ hỏa, rất khó chịu nha!

Tiêu Lương lắc đầu, hai ảnh vệ này đúng là chỉ lo thiên hạ bất loạn. Sau đó hắn lại âm thầm cảm thấy may mắn khi mà Công Tôn không đi theo, bằng không mà để cho hắn thấy, nói không chừng liền cùng hắn liều mạng.

Lại nhìn Tiểu Tứ Tử, chỉ thấy khuôn mặt đỏ ửng của hắn đã không còn, mà đã trở lại như trước trắng hồng nộn nộn, khẽ nhíu mày, Tiêu Lương thở dài…… Tiểu Tứ Tử biết khi nào thì mới lớn a, bây giờ mà vẫn còn tâm tính tiểu hài tử, đã mười sáu tuổi rồi mà còn tỉnh tỉnh mê mê cái gì cũng không biết, như vậy đến bao giờ mới thông minh lên được, tất cả đều do Công Tôn đem hắn dưỡng như đứa trẻ mười tuổi, mới đem hắn dưỡng càng ngày càng ngốc.

Dọc theo đường đi, Tiểu Tứ Tử một bên ngắm phong cảnh, Tiêu Lương thì rối rắm, còn hai ảnh vệ thì cùng nhau xem kịch, một đường không tự nhiên mà đi đến cửa lớn Lãng Ngọc sơn trang. Còn chưa vào cửa thì đã thấy một đoàn bên trong làm loạn, chỉ thấy cách đó không xa khói đặc cuồn cuộn, mà chính ở hậu viện Lãng Ngọc sơn trang, lửa lớn đang cháy hừng hực.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.