Đọc truyện [Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ – Chương 13
Từ thanh lâu đi ra, Tiểu Tứ Tử liền nghiêng đầu không hiểu nổi, Tiêu Lương vươn tay nhẹ nhàng miết miết lỗ tai Tiểu Tứ Tử, “Cẩn nhi, đừng nghĩ nữa, nghỉ ngơi một chút đi.”
“Ân?” Tiểu Tứ Tử ngửa mặt nhìn Tiêu Lương, hỏi, “Tiểu Lương Tử, ngươi nói coi lời nói của Liễu nhi có đáng tin hay không?”
Tiêu Lương nghĩ nghĩ, nói, “Dù sao cũng chỉ là lời nói một bên, chúng ta đối với Liễu nhi kia cũng không có bao nhiêu hiểu biết, cũng không chắc a.”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, nói, “Bằng không chúng ta cứ về nha môn trước, cùng Huyện ông thương lượng một chút, sau đó tính sau.”
“Chúng ta trước hết phải đi đến một nơi đặc biệt đã.” Tiêu Lương có chút bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay túm lấy tay Tiểu Tứ Tử.
“Đi nơi nào nha?” Tinh thần Tiểu Tứ Tử liền tỉnh táo, “Tiểu Lương Tử ngươi phát hiện được manh mối?”
Tiêu Lương giơ tay chỉ chỉ mặt trời trên đỉnh đầu.
Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái, ngẩng mặt nhìn lên mặt trời, khó hiểu hỏi, “Mặt trời thì thế nào? Là manh mối sao?”
Tiêu Lương lắc lắc đầu, đưa tay kháp quai hàm Tiểu Tứ Tử, “Manh mối manh mối…… Hiện tại đã qua buổi trưa rồi, ăn cơm đi thôi.”
Tiểu Tứ Tử nháy nháy mắt, mới nhớ đến đã là giờ ăn trưa nha, cảm giác tuy cũng không đói lắm, bất quá lại cảm thấy Tiêu Lương cùng nhóm ảnh vệ chắc hẳn đã đói bụng, vì thế liền gật đầu, đi theo Tiêu Lương vào một tửu lâu.
Đồ ăn đưa lên, Tiểu Tứ Tử vẫn không có tâm trạng ăn cơm, mà là đang nghĩ đến sự tình vụ án. Tiêu Lương nhìn không được, liền vươn tay gắp thức ăn hướng miệng hắn mà đưa tới. Tiểu Tứ Tử hả miệng vừa ăn lại vừa tiếp tục nghĩ, vốn đã ngốc, trong đầu manh mối đều rối lên, cái gì cũng nghĩ không thông.
Xa xa Công Tôn đau lòng cầm bánh bao cắn mạnh một cái, “Tra án thì có cái gì tốt, cần gì mà phải đi tra án, làm con sâu lười không tốt sao?”
Triệu Phổ nghĩ nghĩ, nói, “Lãng Ngọc sơn trang này…… Hẳn là có vấn đề.”
“Ân?” Công Tôn nhìn hắn, “Ngươi có biết?”
“Lãng Ngọc sơn trang này là vài năm gần đây đột nhiên trở thành một môn phái, nguyên bản hẳn cũng không phải người giang hồ, mà là người làm ăn.” Triệu Phổ thản nhiên nói, “Sơn trang này nổi danh, chủ yếu là bởi vì ngọc khí.”
“Ngọc khí?” Công Tôn có chút khó hiểu, “Bình thường môn phái võ lâm không phải là bởi vì công phu mà nổi danh sao, vì cái gì mà bán ngọc khí cũng có thể nổi danh?”
“Lãng Ngọc sơn trang này thật sự tà môn.” Triệu Phổ cười cười, “Cũng không biết bọn họ là có năng lực gì, vơ vét được một lượng lớn ngọc khí, chế tác chạm ngọc cũng rất tinh xảo, nên thường xuyên sẽ có các môn phái giang hồ bỏ ra một số tiền lớn để yêu cầu ngọc chạm trân quý, làm lễ mừng, quà tặng đại thọ linh tinh. Hiện tại trên giang hồ, có thể nhờ hoặc mua được ngọc của Lãng Ngọc sơn trang đều là vinh dự.”
“Nga……” Công Tôn gật gù, “Thì ra là thế.”
“Mặt khác, sở dĩ nói hắn tà môn, là vì hắn sở hữu rất nhiều bảo ngọc trân quý, thật sự không phải người bình thường mà có thể có được.” Triệu Phổ nói, “Theo như những người đã đi thăm nơi cất giữ đồ của Lãng Ngọc sơn trang, đồ được cất giữ hơn phân nửa là thượng cổ danh khí, hơn nữa chủ nhân Lãng Ngọc sơn trang rất khó gần, cho nên không ai biết bọn họ đến tột cùng là muốn làm cái gì.”
Công Tôn sau khi nghe xong, thở dài, “Án tử này tựa hồ như liên lụy rất lớn, Tiểu Tứ Tử không biết là phúc hay là họa đây, vừa mới đến đã gặp một án tử phức tạp như vậy, cũng không biết là đối phương có ý đồ gì.”
“Cái chết của Vương Nhất Phách này giống như một lời chỉ dẫn.” Triệu Phổ thấp giọng nói, “Mặt khác……… Huyện ông kia giống như là có chuyện gì lén gạt chúng ta.”
“Ngươi như thế nào lại biết?” Công Tôn mở to mắt nhìn Triệu Phổ.
“Ai…… Ta dù sao cũng là Vương gia, có loại quan nào mà chưa thấy qua, hắn khẳng định có chuyện lừa gạt.” Nói xong, đưa cho Công Tôn dĩa rau, “Chúng ta cũng đừng quản nhiều như vậy, án tử tra hay không tra đều tùy vào Tiểu Tứ Tử, chỉ cần hắn cao hứng là được.”
“Ta chỉ sợ là Tiểu Tứ Tử bất tri bất giác bị cuốn vào thôi.” Công Tôn nói, “Thân phận Tiểu Tứ Tử đã bại lộ, mà Huyện ông kia cũng có vấn đề……”
“A……” Triệu Phổ nhẹ nhàng cười, đưa tay nâng cằm Công Tôn, thấp giọng nói, “Đừng lo lắng, Huyện ông kia cũng là người sợ phiền phức lắm chuyện. Cái khác ta mặc kệ, nhưng nếu ai có ý muốn đánh con ta, ta cũng không khách khí với hắn.”
Công Tôn nhịn không được khóe miệng mà co rúm một chút, tiếp tục dùng bữa, miệng nói thầm, “Ai là con ngươi, đó là con ta.”
Triệu Phổ cười cười vươn người qua, cầm lấy tay Công Tôn cười nhẹ, “Con ngươi không phải là con ta sao? Mà ngày đó nó cũng gọi ta là phụ thân rồi.”
Công Tôn hơi hơi sửng sốt, “Tiểu Tứ Tử gọi ngươi là phụ thân khi nào?”
“Không phải là khi hắn cầu ta dạy công phu cho hắn sao…… “ Triệu Phổ miệng đã nói ra, có muốn nuốt trở lại cũng không kịp, quả nhiên nhìn thấy Công Tôn đen mặt.
“Triệu Phổ! Ngươi dạy hắn công phu?” Công Tôn rống giận.
“Chỉ là dạy một chút khoa tay múa chân phòng thân……… Nhưng sau đó cái gì cũng không học được.” Triệu Phổ nhanh nhanh chóng chóng giải thích.
“Khó trách vật nhỏ kia nói cái gì mà công phu đã học thành.” Công Tôn tức giận đến trừng mắt, “Giờ thì hay rồi, hắn đã nghĩ mình là thiên hạ vô địch, về sau vạn nhất gặp được cao thủ thì phải làm sao?”
“Không quan hệ, có Tiêu Lương cùng ảnh vệ nữa làm chi.” Triệu Phổ vẻ mặt cầu xin liền nhanh chóng cấp Công Tôn dĩa rau, cố gắng chuyển đề tài…… Trong lòng ta thán, tự mình làm bậy thì không thể sống a.
Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử cơm nước xong xuôi, liền quay trở về nha môn, vừa mới đi tới cửa, đã thấy một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá ở ngoài nha môn.
“Xe ngựa thật là đẹp nha.” Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu nhìn Tiêu Lương, “Không biết người nào đến đây.”
Tiêu Lương hơi hơi chau mày, đưa tay chỉ vào lá cờ treo trên xe ngựa cho Tiểu Tứ Tử nhìn, Tiểu Tứ Tử theo ngón tay Tiêu Lương mà nhìn qua, hơi hơi sửng sốt, chỉ thấy đó là một lá cờ nhỏ màu chàm, trên mặt có hai chữ màu trắng — Lãng Ngọc.
“Là xe ngựa của Lãng Ngọc sơn trang sao?” Tiểu Tứ Tử giật mình hỏi.
“Vào xem đi.” Tiêu Lương lôi kéo Tiểu Tứ Tử vào trong nha môn.
Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử đi vào nha môn, liền thấy Huyện ông đầu đầy mồ hôi đi đi lại lại trong phòng, vừa thấy hai người trở lại, hắn liền nhanh chóng đón tiếp, “Tiểu anh hùng, ngươi tới thật tốt quá, mời vào mời vào!”
Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương liếc nhìn nhau một cái, đi vào thư phòng của Huyện ông. Trong thư phòng của Huyện ông ngoài sư gia ra, còn có hai người khách, một người ngồi một người đứng. Người ngồi kia quần áo là một thân màu chàm, áo khoác là một cái áo dài màu trắng, tướng mạo tuấn lãng. Hắn đang uống trà, trên mặt một mảnh nhàn nhã, ngẩng đầu nhìn Tiểu Tứ Tử bọn họ tiến vào, hơi hơi có chút giật mình, nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử trong chốc lát, sau đó đối Tiểu Tứ Tử cười.
Tiểu Tứ Tử từ nhỏ đã được Công Tôn dạy rằng, “Ai vô duyên vô cớ cười với ngươi, cho thấy rằng hắn là người tâm địa bất chính, cần phải duy trì cảnh giác! Nếu mặt một chút cũng không thay đổi, thì người này tám chín phần là lưu manh, về sau nếu hắn dám tiến đến gần ngươi một bước, thì phải kêu người đánh hắn!”
Luôn luôn nghe theo phụ thân, phụ thân nói cái gì thì chính là cái đó, cũng là nguyên tắc cơ bản của Tiểu Tứ Tử, thế nên hắn tự nhiên đề cao cảnh giác, mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn người nọ một cái, cũng không lên tiếng.
Biểu tình trên mặt người nọ liền cứng đờ, tiếp muốn cười cũng không được, không muốn cười cũng không xong, xấu hổ vạn phần. Mà nam tử đứng phía sau hắn, một thân áo dài màu xanh mộc mạc, hơn hai mươi tuổi, ngũ quan thanh tú sáng sủa, càng làm cho người trước hắn diện mạo càng thêm sáng ngời. Tuy hắn cũng bình thường, nhưng không hiểu sao trong cái bình thường ấy lại lại lộ ra một tia khí chất. Mặt hắn không chút thay đổi mà đứng sau người đang uống trà, tựa hồ là một hộ vệ.
“A, ta giới thiệu một chút.” Huyện ông khách khách khí khí nói với mọi người, “Vị này là thiếu trang chủ của Lãng Ngọc sơn trang, Hiệp Lãng Ngọc.” Nói xong, lại nói với Hiệp Lãng Ngọc, “Vị này là trợ thủ giúp bản phủ phá án, Công Tôn Cẩn.”
“Nga……” Hiệp Lãng Ngọc mỉm cười, buông chén trà mà cao thấp đánh giá Tiểu Tứ Tử một chút, hỏi, “Tiểu công tử tuổi còn trẻ, không biết là xuất thân như thế nào, thế nhưng lại có thể hiệp trợ Huyện ông phá án?”
Mấy ảnh vệ ở cửa không ngừng chửi thầm, tâm nói ngươi thế nào lại hỏi những lời vô nghĩa như vậy, phá hay không phá thì có liên quan gì đến ngươi?
Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, hắn hỏi xuất thân của mình. Trước khi xuất môn, Công Tôn đã dặn dò chình mình không được dễ dàng nói ra thân phận cho người khác, nếu không phải là người cần thiết, đặc biệt là lưu manh, liền trực tiếp nói với hắn, không phải chuyện của ngươi!
Tiểu Tứ Tử mặt một chút cũng không đổi mà nói với Hiệp Lãng Ngọc, “Không liên quan đến ngươi.”
Tiêu Lương đứng giữa cười thầm, hắn nhìn Hiệp Lãng Ngọc này tướng mạo thanh tú, nhưng ánh mắt hắn lóe lên, tựa hồ như có mục đích gì đó, không giống như người tốt, Tiểu Tứ Tử đừng nhìn hắn ngốc, nhưng được cái nhìn người rất chuẩn…… Cũng có lẽ là Công Tôn dạy cho hắn biện pháp gì rồi.
Hiệp Lãng Ngọc có chút giật mình lại không biết phải nói gì, nhưng Huyện ông một bên lại như sợ hãi, còn tưởng rằng Tiểu Tứ Tử nổi giận, liền nhanh chóng hòa giải, nói, “Tiểu anh hùng a, hiệp trang chủ lần này đến, là có án muốn phá.”
Tiểu Tứ Tử nghe xong, cùng Tiêu Lương bên cạnh liếc nhìn nhau một cái, vừa rồi bọn họ còn đang hoài nghi Lãng Ngọc sơn trang, như thế nào hắn lại tự mình tìm đến, còn nói là có án muốn phá.
“Nga, là vì buổi sáng hôm nay ta nhận được một phong thư.” Hiệp Lãng Ngọc thấy Huyện ông đối với Tiểu Tứ Tử còn trẻ tuổi tựa hồ như có chút kiêng kị, đại khái liền đoán được thân phận hắn tôn quý, nếu đã không muốn nói, hắn đây cũng không tiện hỏi tiếp, thế nên đưa tay vào trong áo lấy ra một phong thư, giao cho Huyện ông.
Huyện ông kì thực lúc nãy đã xem phong thư này rồi, cho nên liền trực tiếp đưa cho Tiểu Tứ Tử. Tiểu Tứ Tử mở thư ra nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên thư có một câu, “Ba ngày sau, đến quý phủ lấy huyết ngọc san hô.” Cuối thư đề là, Giang Nam ngọc.
Tiểu Tứ Tử sửng sốt, buông thư, đưa tay lấy từ trong lòng ra hoàng bảng đã có được lúc trước, mở ra nhìn nhìn, thì thấy trong đó viết: Thập đại đạo tặc chi lục, Giang Nam đệ nhất ngọc đạo, Giang Nam ngọc. Giang Nam ngọc hoạt động ở vùng Giang Nam, chuyên trộm các loại ngọc trân quý, xuất quỷ nhập thần, nam nữ không biết, bộ dạng không biết, chỉ biết người này mỗi lần gây án, đều gửi thư tới trước ba ngày, nói rõ thời gian chính xác sẽ đến trộm ngọc. Dù những người được gửi thư có tăng cường thủ vệ, nhưng cứ đúng thời gian, danh ngọc vẫn như cũ không cánh mà bay. Giang Nam ngọc được quan phủ treo giải thưởng là năm ngàn lượng vàng kim!
Tiểu Tứ Tử thu hồi hoàng bảng, nhìn Tiêu Lương. Tiêu Lương khẽ nhíu mày, cầm thư lại nhìn trong chốc lát, hỏi Huyện ông, “Có thể xác định là Giang Nam ngọc tự tay viết sao?”
Huyện ông mờ mịt lắc đầu, “Cũng không thể nói chính xác, bản quan cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.”
Tiểu Tứ Tử nhìn Hiệp Lãng Ngọc, hỏi, “Huyết ngọc san hô là cái gì?”
“Huyết ngọc san hô là bảo vật mà gần đây ta mới có được, dùng để chuẩn bị cho đại thọ của phụ thân.” Hiệp Lãng Ngọc giải thích với mọi người, “Huyết ngọc vốn rất trân quý, bình thường thì nếu nói là huyết ngọc thì cũng đã vô giá, khối ngọc này của ta lại là huyết ngọc san hô, được dùng từ một khối huyết ngọc thượng đẳng rất lớn điêu khắc mà thành, hình dạng như san hô, nên mới được gọi như vậy.”
“Một khối rất lớn?” Tiểu Tứ Tử giật mình.
“Ngọc này rất quý giá.” Hiệp Lãng Ngọc nói, “Vì để bảo vệ nó an toàn, tại hạ muốn nhờ Huyện ông dặn dò thuộc hạ giúp đỡ, theo ta trở về Lãng Ngọc sơn trang bảo vệ huyết ngọc sơn trang. Mặt khác, Giang Nam đệ nhất ngọc đạo này thật là đáng giận, Lãng Ngọc sơn trang cũng có ý định hỗ trợ huyện nha, bắt ác tặc này.”
Tiểu Tứ Tử nghe xong liền gật gù, xoay mặt nhìn Huyện ông.
“Bản quan cảm thấy cùng Lãng Ngọc sơn trang hợp tác tróc nã tặc tử này là phương pháp rất tốt, cho dù không thể bắt được, cũng muốn giúp sơn trang bảo vệ bảo ngọc.” Nói xong, Huyện ông nhìn Tiểu Tứ Tử, “Không biết tiểu anh hùng có ý kiến gì không?”
Tiểu Tứ Tử nghe xong thì vô cùng cao hứng, vừa lúc án kiện của Vương Nhất Phách cùng Lãng Ngọc sơn trang cũng có liên quan, liền gật gật đầu, “Tốt lắm a, không bằng để ta đi đi?”