Báo Cáo Thiếu Hụt Tin Tức Tố

Chương 44: Đào Đào


Đọc truyện Báo Cáo Thiếu Hụt Tin Tức Tố – Chương 44: Đào Đào


Ngày thứ 32 Cố Cẩn Diệc đến Roselle, anh lại đến Shirikawa một lần nữa.

Không phải Cố Cẩn Diệc cố tình đến đây, nhưng tối hôm trước, anh đã đồng ý mua một bộ xếp hình số lượng giới hạn cho Sở Tiêu Niên.

Tìm tới tìm lui thì chỉ có cửa hàng ở Shirakawa là còn hàng, quang não lại không cho mua hàng trực tuyến nên Cố Cẩn Diệc vội vàng đến đây.

Ở Roselle đã là mùa hè nóng nực rồi, nhưng Shirakawa vẫn là khung cảnh mùa đông ảm đạm, không khác gì khi anh đến lần trước.

Tuyết vẫn bay, cành cây phủ đầy tuyết trắng.

Những ngọn đèn cũng đung đưa mọi nẻo đường bên hồ.

Cố Cẩn Diệc theo bản đồ tìm thấy cửa hàng, và may mắn là mua được bộ xếp hình cuối cùng.

Khi cầm bộ đồ chơi đi ngang qua một cửa hàng ở góc đường, Cố Cẩn Diệc nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng bên ngoài cửa sổ, kiễng chân với đồ ở trên cao.

Bởi vì người nọ không cao, lại không thể nhảy lên nên chỉ tuyệt vọng mà thò tay với đồ.

Cố Cẩn Diệc nghi ngờ mà bước tới.

Chờ tới khi thân ảnh đó đứng yên, anh phát hiện ra cái “người” đang nỗ lực với tay này, quả nhiên là linh vật của đại học Rander, người máy Đào Đào.

Một thanh niên tóc vàng với khuôn mặt thanh tú xinh đẹp.

Nếu không phải biểu cảm cứng nhắc thì khó có thể nhìn ra đây là một người máy.

Cố Cẩn Diệc hỏi: “Đào Đào, cậu đang làm gì ở đây?”
Đào Đào quay đầu lại, nó nhìn Cố Cẩn Diệc một lúc để có thể xác định hình ảnh của người phía trước với cơ sở dữ liệu của mình.

Sau khi xác định trước mặt không phải là nhân vật nguy hiểm, cậu ta trả lời câu hỏi của Cố Cẩn Diệc: “Tôi đang đi mua sắm.”
Cố Cẩn Diệc nhìn theo bàn tay của Đào Đào, thấy rằng đây là một cửa hàng bán bánh ngọt tự làm chỉ giới hạn ở Shirakawa.

Anh càng khó hiểu, tại sao người máy Đào Đào lại đến tận đây mua đồ ăn? Chẳng lẽ mua hộ ai sao?
Cố Cẩn Diệc hỏi Đào Đào: “Tôi quẹt thẻ giúp cậu nhé?”
Đào Đào nhìn anh một cái, ngoan ngoan đưa thẻ của mình ra, nhấn mạnh: “Dùng của tôi.”
Cố Cẩn Diệc lúc này mới chú ý tới, Đào Đào thế mà thực sự dùng thẻ thanh toán được đăng kí với tên của mình.

Người máy không được sở hữu tài sản riêng.

Đây là sự thật mà ai cũng biết.

Nhưng Đào Đào thì khác.

Đào Đào giống như mọi con người, có thẻ căn cước, có tài khoản thanh toán, có thể đi du lịch và mua sắm.

Cố Cẩn Diệc giúp Đào Đào mua bánh ngọt.

Chiếc hộp màu xanh lá cây to bằng lòng bàn tay được đưa tới từ phía sau cửa sổ, Đào Đào muốn hai phần.

Cố Cẩn Diệc cũng nhân tiện mua hai phần cho mình, định quay về mang cho Sở Tiêu Niên và Khúc Khê.

Anh trả lại hộp đồ ăn và thẻ thanh toán cho Đào Đào, không nhịn được mà hỏi: “Đào Đào, cậu mua bánh cho ai vậy?”
Đào Đào dường như rất sẵn lòng mà trả lời câu hỏi này.


Khuôn mặt hơi cứng nhắc của cậu ta hơi mỉm cười, trong nháy mắt trở nên sinh động hoạt bát, nhìn như một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi.

“Mua cho Albert.” Đào Đào cười rất đẹp, “Ngài ấy thích ăn bánh ngọt giới hạn của Shirakawa.”
Cố Cẩn Diệc không nói nên lời.

Albert là chủ nhân của Đào Đào, là cố hiệu trưởng của đại học Rander.

Ông đã qua đời cách đây năm mươi năm.

Nhưng khi Cố Cẩn Diệc vẫn còn đi học, anh biết quy tắc mặc định của đại học Rander- không thể nói với Đào Đào rằng chủ nhân của nó đã không còn nữa.

Đây là một trong những tâm nguyện cuối cùng của cố hiệu trưởng.

Cố Cẩn Diệc im lặng một lúc, không hiểu sao cảm thấy hơi buồn, nhưng anh lại mỉm cười với Đào Đào: “Thầy Hiệu trưởng thấy bánh ngọt chắc là sẽ vui lắm.”
Đào Đào cẩn thận để hộp bánh ngọt vào trong túi.

Cậu ta nhìn lên và hỏi Cố Cẩn Diệc: “Tại sao cậu lại ở một mình? Người ở bên cậu đâu?”
Đào Đào ra hiệu: “Alpha cao lớn, mặc đồ đen, không thích cười.”
Mặc dù rất mơ hồ, nhưng Cố Cẩn Diệc đã đoán ra ngay lập tức, Đào Đào hỏi Tạ Hoài Chu.

Cố Cẩn Diệc chưa biết trả lời câu hỏi này như thế nào, đã nghe thấy Đào Đào hỏi tiếp: “Hắn cũng giống Albert, mất tích sao?”
Cố Cẩn Diệc giật mình, lắc lắc đầu: “Không, anh ấy không mất tích.

Chỉ là tôi không muốn nhìn thấy anh ấy.”
Đào Đào lộ ra vẻ khó hiểu.

Cậu chưa bao giờ hiểu được những cảm xúc phức tạp và tinh tế của con người.

Nhưng cậu có thể nhận ra biểu hiện của Cố Cẩn Diệc đang rất đau buồn.

Vì vậy, Đào Đào lại hỏi Cố Cẩn Diệc: “Tại sao cậu không muốn gặp hắn? Tôi thật sự muốn gặp Albert.”
Cố Cẩn Diệc không biết trả lời câu hỏi này như thế nào.

May là người máy rất dễ lừa gạt, anh mỉm cười mà không nói nên Đào Đào cũng quên hỏi tiếp.

Anh và Đào Đào cùng nhau đi dọc đường phố Shirakawa.

Trong đám đông náo nhiệt, bọn họ một con người, một người máy lại không có vẻ gì khác biệt.

Đào Đào không hiểu sự xoay vần của đời người.

Nó biết Cố Cẩn Diệc là sinh viên của đại học Rander, cũng là học sinh của Albert nên sẵn sàng nói chuyện với anh nhiều hơn.

Đào Đào kéo tay áo của Cố Cẩn Diệc, rõ ràng là lớn hơn Cố Cẩn Diệc rất nhiều tuổi, nhưng lại vẫn hồn nhiên như một đứa trẻ.

Chức năng ngôn ngữ của nó cũng đã cũ kĩ nên Đào Đào luôn nói chuyện một cách kì lạ.

Cậu ta hỏi Cố Cẩn Diệc: “Cậu nói xem Albert đã đi đâu? Ngài ấy rõ ràng đã nói với tôi là sẽ quay lại sớm thôi.

Ngài ấy đã gửi tôi đến trường để làm sinh tố, nói là nhiều người sẽ làm bạn với tôi.

Nhưng tôi chỉ muốn làm sinh tố cho mỗi ngài ấy thôi.”
Đào Đào hỏi một cách ngây thơ và đơn thuần, Cố Cẩn Diệc muốn nói lại thôi.

Vì ai cũng biết rằng Albert tiên sinh sẽ không bao giờ quay lại nữa.


Thầy Hiệu trưởng cả đời không lập gia đình, lại còn là trẻ mồ côi.

Ngoài người máy Đào Đào nhỏ mà ông ấy tự làm ra, Albert không có người thân nào khác.

Cho nên, thậm chí Albert không cho tổ chức tang lễ của mình ở đại học Rander, chỉ để giữ cho Đào Đào không biết rằng chủ nhân của nó đã ra đi.

Thầy Hiệu trưởng còn đặc biệt xin “thẻ căn cước” cho Đào Đào, mở tài khoản ngân hàng cho nó, để Đào Đào ở lại đại học Rander bán sinh tố.

Tất cả những điều này chỉ để sau khi mình ra đi, người máy nhỏ Đào Đào có thể một mình sinh hoạt.

Ông ấy có lẽ nghĩ rằng Đào Đào sẽ rất hạnh phúc, mỗi ngày đều sẽ có người đến làm bạn với nó.

Cố Cẩn Diệc cũng đã từng nghĩ như vậy.

Làm sao người máy thực sự có thể có cảm xúc của con người?
Chúng được tạo ra để bắt chước con người, nhưng về bản chất chúng chỉ là những chương trình được lập trình sẵn.

Làm sao người máy có thể hiểu được nỗi buồn của con người là gì?
Nhưng Cố Cẩn Diệc nhìn xuống khuôn mặt của Đào Đào, thấy rõ vẻ mất mát trên khuôn mặt giống con người của nó.

Điều này khiến Đào Đào chẳng giống một người máy chút nào.

Cậu ta càng giống một con người ngốc nghếch, thầy hiệu trưởng nói dối phải đi xa nên Đào Đào thật sự tin tưởng, miễn cưỡng bán sinh tố, chờ đợi một người không bao giờ trở về.

Mà sự chờ đợi này, đã là năm mươi năm.

Điều này làm Cố Cẩn Diệc khó chịu không thôi.

Anh nhẹ giọng hỏi: “Đào Đào…!cậu vẫn luôn đợi hiệu trưởng Albert sao?”
Cho nên mới đi mua bánh ngọt, bởi vì không biết khi nào Albert sẽ quay lại.

Đào Đào gật đầu, không chút do dự trước câu hỏi này: “Đúng vậy, tôi là người máy của Albert, đương nhiên phải đợi ngài ấy.”
“Vậy thì cậu phải đợi đến bao giờ?”
Cố Cẩn Diệc hoảng hốt hỏi câu này, bởi vì trong những ngày anh ở viện điều dưỡng Sở Mịch Vân cũng hỏi anh câu đó.

Đào Đào cúi đầu, kẽo cà kẽo kẹt mà dẫm lên tuyết.

Nó trả lời câu hỏi một cách dễ dàng: “Đợi đến khi mọi bộ phận của tôi bị hỏng, không còn sửa chữa được nữa.”
Nếu các bộ phận bị hỏng, con chip bị phá hủy, đó chính là cái chết của người máy.

Ý tứ của Đào Đào là, nó phải đợi Albert, đợi đến khi chết đi.

Đây không giống như câu trả lời của một người máy tin rằng Albert sẽ trở lại.

Cố Cẩn Diệc dừng bước.

Anh hoài nghi nhìn Đào Đào.

Trong một mảnh tuyết trắng xóa, Đào Đào trông như một đứa trẻ đang nhón chân nhìn hàng hóa trong cửa sổ.

Đào Đào rất đẹp, nước da trắng, môi đỏ mọng, mái tóc mềm mại vàng óng, dáng người mảnh khảnh.


Nó sẽ không bao giờ già đi, cũng không khóc lóc như một con người, mà chỉ trung thành thực hiện mệnh lệnh của chủ nhân.

Nhưng nó nói rằng nó phải đợi Albert cho đến ngày chết đi.

Trong nháy mắt, Cố Cẩn Diệc nhớ tới rất nhiếu sự tình.

Nhớ tới một số tin tức mà anh cho chỉ là tin đồn.

Có tin đồn rằng cố hiệu trưởng Albert suốt đời không lập gia đình vì yêu người máy nhỏ do chính tay mình làm ra, cam tâm tình nguyện mà bảo vệ một cơ thể làm bằng kim loại.

Cố Cẩn Diệc nhìn vào đôi mắt xanh tuyệt đẹp như đá quý của Đào Đào, đột nhiên cảm thấy tin đồn này có lẽ là sự thật.

Và Đào Đào, có lẽ, cũng biết rằng Albert sẽ không trở lại.

Nó chỉ giả vờ như không biết, sống như thế này trong một thế giới mà Albert tự tay dệt ra.

Tim Cố Cẩn Diệc hơi nhói một chút.

Anh giúp Đào Đào vỗ nhẹ lớp tuyết trên vai, không hề hỏi nhiều, nắm tay Đào Đào bước về phía trước.

Tại bến cảng Shirakawa, anh lên cùng chuyến tàu với Đào Đào.

Đào Đào mua vé như con người, chọn ngồi ghế sô pha với Cố Cẩn Diệc.

Nó dựa vào vai anh rất quen thuộc, thể hiện một tư thế mà chỉ một đứa trẻ được nuông chiều mới có.

Đào Đào tò mò nhéo nhéo ngón tay của Cố Cẩn Diệc và hỏi: “Tại sao cậu không đeo nhẫn?”
Nó nhớ lần trước gặp gỡ có một chiếc nhẫn tuyệt đẹp trên ngón tay của Cố Cẩn Diệc.

Cố Cẩn Diệc không nhớ Đào Đào lại nhớ cái này.

Ngón tay của anh hơi cong lên, thay vì nói qua loa, Cố Cẩn Diệc lại nghiêm túc trả lời: “Tôi và người tặng nhẫn tách ra, nên tôi mới không mang.”
Đào Đào lại xoa xoa ngón tay của anh, giống như hơi thương tiếc.

“Cái nhẫn đó thật xinh đẹp.” Đào Đào nói.

Một lát sau, giống như dâng lên một cái bảo vật, Đào Đào lấy ra một chiếc nhẫn nhỏ từ không gian chứa đồ trên cổ tay, tự hào khoe với Cố Cẩn Diệc: “Albert cũng tặng tôi một chiếc.”
Cố Cẩn Diệc xoa xoa mái tóc của Đào Đào, “Chiếc nhẫn của cậu cũng rất đẹp.”
Nó quả thật là một chiếc nhẫn nhỏ xinh, rất phù hợp với ngón tay thon dài và nhợt nhạt của Đào Đào.

Đào Đào hài lòng, cất nhẫn đi.

Đào Đào không nói gì nữa.

Có lẽ nội dung trò chuyện hôm nay đã đạt đến giới hạn của nó.

Đào Đào cầm hộp bánh ngọt định đưa cho Albert, mặc một chiếc áo khoác nhỏ vừa vặn và tinh tế, không nhìn đông nhìn tây mà ngồi ngay ngắn, giống như một thiếu gia quý tộc.

Vừa nhìn thấy đã biết là người được chăm sóc thật lâu.

Có người xem nó như con người mà chăm sóc, dạy dỗ, yêu thương cho nên Đào Đào cũng càng ngày càng giống nhân loại.

Cố Cẩn Diệc cũng không làm phiền Đào Đào nữa.

Nhưng anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ lại lần cuối cùng gặp nhau ở trường đại học.

Khi ấy anh đang mua sinh tố, Đào Đào đã từng nói với anh: “Có người mua cho tôi rất nhiều dầu máy, tôi bồi người đó ngồi thật lâu.

Anh ấy muốn gặp cậu.”
Lúc đó Cố Cẩn Diệc chỉ cảm thấy Đào Đào có vấn đề về ngôn ngữ, nên không có để trong lòng.

Nhưng hiện tại, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ vội vã lướt qua, Cố Cẩn Diệc chợt biết, người đó là ai.


Khi chuẩn bị đến đại học Rander, Cố Cẩn Diệc nhẹ giọng hỏi Đào Đào vấn đề này.

Anh mở một bức ảnh của Tạ Hoài Chu trên quang não, hỏi Đào Đào: “Lần trước cậu nói là có người muốn gặp tôi, có phải là anh ấy không?”
Đào Đào gật đầu khẳng định.

Mặc dù đã rất “già” nhưng người máy không đãng trí như con người.

“Là hắn.” Đào Đào nói.

“Người đó đợi cậu đã lâu.”
Trong lòng Cố Cẩn Diệc khẽ run lên, nhưng không nói thêm nữa.

Khi Đào Đào đến đại học Rander, Cố Cẩn Diệc cũng xuống xe với nó.

Anh đột nhiên muốn đi dạo quanh đại học Rander.

Đào Đào nghiêm túc vẫy tay chào tạm biệt Cố Cẩn Diệc, rồi đi về hướng dẫn đến văn phòng của thầy hiệu trưởng.

Cho đến khi bóng lưng của Đào Đào biến mất, Cố Cẩn Diệc mới cúi đầu, nhìn quang não một lần nữa.

Trên quang não của anh là thông tin về cố hiệu trưởng Albert.

Ông ấy đã từng là một thiên tài với vị trí không thể lay chuyển trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học.

Ở tuổi bốn mươi, Albert đã được Đế Quốc trao tặng Huân chương Hiệp sĩ.

Bên cạnh lời giới thiệu của Albert, có những video về Hiệu trưởng nhưng ông ấy không hề đơn độc.

Albert có khuôn mặt dịu dàng tao nhã.

Mái tóc màu trắng bạc tự nhiên, nhìn qua đã thấy là người không dễ dàng thân cận.

Đôi mắt xám lạnh lùng có loại khí chất lãnh đạm xa cách.

Mà trong ngồi trong lồng ngực của ông ấy, là một thiếu niên tóc vàng mắt xanh, xinh đẹp lười biếng như một chú mèo, mím miệng cười, lại còn to gan lớn mật mà nhéo lỗ tai ông ấy.

Thiếu niên này chính là Đào Đào.

Là Đào Đào của mấy chục năm trước.

Trong thời đại hiện nay, sự lão hóa của con người đã chậm hơn rất nhiều, và những người như hiệu trưởng Albert có nhiều cách để trì hoãn những thay đổi về ngoại hình của họ.

So với tuổi trẻ và vẻ đẹp vĩnh cửu của Đào Đào, lại có một chút nếp nhăn trên khóe mắt của ông ấy.

Nhưng khi cúi đầu nhìn Đào Đào, Albert lại cười như một thanh niên trẻ tuổi, kiên nhẫn nói chuyện với Đào Đào, và để Đào Đào nhìn vào máy ảnh.

Hiệu trưởng Albert bây giờ không còn ở đó nữa.

Video này mãi mãi ở đây, và người máy nhỏ của ông vẫn đang đợi ông quay về.

– –
Tác giả: Đào Đào cũng có một chiếc nhẫn nhỏ.

Cậu ấy và Albert là bạn đời của nhau.

Mặc dù không đăng kí được nhưng Albert đã tổ chức lễ cưới cho cậu ấy.

Thời điểm Albert còn sống, Đào Đào vẫn luôn là một người máy hạnh phúc.

Editor: Chương này edit mấy đoạn của Đào Đào mà rớm nước mắt.

TT^TT.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.