Đọc truyện Báo Cáo Thiếu Hụt Tin Tức Tố – Chương 43: Sắp Xếp
Mấy ngày vừa tới Roselle, Cố Cẩn Diệc cố gắng sắp xếp mọi chuyển cho ổn thỏa.
Biệt thự của Cố Cẩn Diệc cách đại học Rander chỉ một con phố, xung quanh cũng rất nhiều giáo viên đại học Rander ở đây.
Khúc Khê cũng có một cái chung cư nhỏ ở gần đây, lâu lâu cũng có thể tới chơi.
Cố Cẩn Diệc không vội vàng gửi Sở Tiêu Niên đi mẫu giáo.
Thường xuyên thay đổi môi trường học tập rồi hòa nhập vào một tập thể mới, điều này cũng gây áp lực cho bọn trẻ.
Cũng may có một cặp vợ chồng giáo sư từng dạy anh sống gần đó, bây giờ đã nghỉ hưu nên ở nhà với con cháu.
Hai người bọn họ sẵn lòng nhận trông thêm một Sở Tiêu Niên.
Cố Cẩn Diệc thỉnh thoảng cũng gửi Sở Tiêu Niên qua đó.
Nhưng thời gian còn lại, Sở Tiêu Niên vẫn ở bên cạnh anh.
Khúc Khê sau giờ dạy sẽ đến, mang theo đồ chơi mới cho Sở Tiêu Niên.
Phải ứng của Khúc Khê về việc Tạ Hoài Chu là Phó Trầm còn lớn hơn Cố Cẩn Diệc tưởng tượng.
Sau khi đập vỡ một cái ly, Khúc Khê xoay người định lên phi thuyền đi tìm Tạ Hoài Chu tính sổ.
May mắn là Cố Cẩn Diệc cản lại kịp.
Rõ ràng anh mới là người có liên quan, nhưng phải mất một ngày để xoa dịu Khúc Khê.
Cố Cẩn Diệc nói: “Anh cũng không hận anh ấy.
Phó Trầm làm anh thống khổ, sáu năm nay chưa một ngày tiêu tan.
Thế nhưng thời điểm là Tạ Hoài Chu, những gì anh ấy làm cho anh đều rất tốt đẹp.”
Cố Cẩn Diệc là một người sẽ cất giấu tất cả những điều tốt đẹp mà người khác dành cho mình tận sâu trái tim.
Tạ Hoài Chu đã làm tất cả mọi thứ cho Cố Cẩn Diệc.
Đoạt lại di vật của mẹ anh, giúp anh đối phó Cố gia và Sở gia, cho dù kỳ mẫn cảm có đau đớn thế nào cũng không làm anh tổn thương.
Cố Cẩn Diệc đều nhớ rõ.
Khúc Khê đỏ mắt nhìn Cố Cẩn Diệc: “Cho nên, chỉ vì những chuyện này, anh liền tha thứ cho hắn hại anh suýt chút nữa đã chết ở viện điều dưỡng, tha thứ cho hắn bỏ rơi anh sáu năm sao?”
Cố Cẩn Diệc im lặng một lúc, nhìn giò lan mới mua trên kệ.
Thật ra là ai thì cũng sẽ che chở cho người thân nhất của mình.
Khúc Khê phẫn nộ như vậy vì cô thật sự quan tâm đến anh, coi anh như anh trai của mình, hận sáu năm cô tịch của Cố Cẩn Diệc.
Nhưng trong thâm tâm Cố Cẩn Diệc biết rằng, chuyện tình cảm không giống như kinh doanh có thể cân đo đong đếm rõ ràng được.
Nếu Cố Cẩn Diệc yêu Tạ Hoài Chu ít đi, không cần vắt kiệt bản thân ở viện điều dưỡng đó, nếu Cố Cẩn Diệc có thể buông tay sớm hơn, đợi một tháng đã rời đi, có lẽ anh và Tạ Hoài Chu, đã không có sáu năm huyết nhục mơ hồ như thế này.
Có lẽ khi anh gặp lại Tạ Hoài Chu ở G61, đã có thể có một kết cục khác.
Vậy anh nên trách ai bây giờ, trách Tạ Hoài Chu vì sao không cần anh nữa, hay tự trách mình quá yêu hắn?
Cố Cẩn Diệc ấn cổ tay Khúc Khê và nói nhỏ: “Không phải là anh tha thứ.”
Anh chớp chớp mắt.
Bức tường sau lưng Cố Cẩn Diệc có màu xanh xám, bên cạnh là một giỏ hoa lớn màu trắng ngọc bích.
Cánh hoa nặng trĩu, mùi thơm thoang thoảng tràn ngập phòng khách.
“Anh chỉ là không biết phải hận như thế nào.”
Cố Cẩn Diệc nói: “Anh rời đi không phải vì để trừng phạt Tạ Hoài Chu, cũng không phải không còn yêu nữa.
Anh chỉ là không biết phải đối mặt như thế nào.
Anh nhìn thấy Tạ Hoài Chu sẽ khó chịu, nhưng anh cũng không muốn hai người bọn anh tra tấn lẫn nhau.”
“Anh chỉ muốn đi xa một chút, để bản thân được nghỉ ngơi.
Nếu một ngày anh không còn buồn nữa, có lẽ anh sẽ trở về.
Nhưng nếu anh không thể buông bỏ, thì có lẽ đây sẽ là hồi kết cho cả hai thôi.”
Cố Cẩn Diệc nói rất bình tĩnh, nhưng phải mất một lúc Khúc Khê mới tiêu hóa hết được những lời này.
Cô ấn một tay lên bụng mình, uống hết ly nước mật ong mà Cố Cẩn Diệc pha cho nhưng vẫn thấy dạ dày đau nhói.
Khúc Khê và Cố Cẩn Diệc chưa bao giờ là cùng một loại người.
Cách cô nhìn thế giới này hoàn toàn khác với Cố Cẩn Diệc.
Khúc Khê không bao giờ có thể hiểu được sự dịu dàng của Cố Cẩn Diệc, nhưng cô lại thích sự dịu dàng đó.
Khúc Khê nhắm mắt lại, nhớ về ngày Sở Mịch Vân chuẩn bị kết hôn với Cố Cẩn Diệc, cô và Sở Mịch Vân ngồi trên ban công trò chuyện.
Khi đó, cô rất muốn tác hợp hai người họ với nhau, cố chấp nghĩ rằng người tốt thì nên ở bên nhau.
Nhưng Sở Mịch Vân chỉ khẽ vuốt ve bụng nhỏ, nới với Khúc Khê: “Mỗi người đều có một con đường riêng định sẵn để đi, không thể cưỡng cầu được.
Cẩn Diệc cùng chị ở bên nhau, bọn chị sẽ có một cuộc sống rất bình yên và tốt đẹp, nhưng hai người không thể cho nhau thứ tình yêu mà bọn chị cần.
Anh ấy không thể, mà chị cũng vậy.”
Ngực Khúc Khê phập phồng lên xuống.
Cô chưa từng yêu đương, đến giờ vẫn không hiểu “tình yêu” trong miệng Sở Mịch Vân và Cố Cẩn Diệc rốt cuộc có hình dạng như thế nào.
Một lúc sau, Khúc Khê đặt chiếc ly lên bàn.
“Tùy anh.” Khuôn mặt cô thoáng chốt lụn bại, “Dù sao anh sẽ không nghe những gì em nói.
Còn em cũng chẳng hiểu anh đang nói gì.”
Cô sẽ không bao giờ nhắc đến Tạ Hoài Chu nữa.
Nhưng trong khi chờ bữa tối được giao đến, Khúc Khê cầm quang não, tìm thông tin tất cả những alpha mà mình biết, một hai đưa nó cho Cố Cẩn Diệc.
Cô nghiêm túc nói với Cố Cẩn Diệc: “Tình cũ không thể quên, là do tình mới chưa đủ tốt.
Dù sao bây giờ anh cũng không ở bên Tạ Hoài Chu nữa, nói nhiều thêm hai câu biết đâu lại hợp nhau.”
Cố Cẩn Diệc bật cười, nhưng anh cũng không muốn làm Khúc Khê lại không vui, nên chỉ đành chiều theo ý cô nàng.
Lúc này, Khúc Khê mới cảm thấy cơn tức giận trong lòng mình vơi đi một chút.
Khúc Khê ăn cơm tối ở nhà Cố Cẩn Diệc, đến gần mười giờ mới đứng dậy ra về.
Cố Cẩn Diệc đã dỗ Sở Tiêu Niên đi ngủ.
Trong phòng có người máy canh giữ, có động tĩnh gì đều sẽ thông báo cho anh.
Anh tiễn Khúc Khê ra cửa, nhìn cô đi bộ trở lại khu chung cư.
Sau đó Cố Cẩn Diệc không quay trở về mà đi bộ một đoạn dọc theo con đường ven sông.
Cố Cẩn Diệc nhớ lần trước đến Roselle, Tạ Hoài Chu cũng cùng anh đi trong một con ngõ hẹp.
Đèn hai bên đường mờ ảo, nước chảy róc rách, Tạ Hoài Chu hôn anh trong ngõ.
Sống ở Roselle có một điều không tốt, đó là thỉnh thoảng nhìn đâu cũng nhớ tới Tạ Hoài Chu.
Cố Cẩn Diệc bước chậm chậm dưới ánh trăng, vừa đi vừa nhìn thẻ nhận dạng của mình.
Thấy được ở cột trạng thái hôn nhân kia, trạng thái vẫn là: Đã kết hôn.
Vừa rồi anh vừa xem ảnh alpha với Khúc Khê, vừa phải dỗ cô ấy giống như dỗ dành Sở Mịch Vân hồi làm mai cho anh.
Cố Cẩn Diệc trả lại chiếc nhẫn cho Tạ Hoài Chu, nhưng không ly hôn với hắn.
Tạ Hoài Chu cũng không nói.
Cả hai giống như đều quên đi mối quan hệ hôn nhân này, lưu trữ lại một sợi dây mong manh để duy trì mối liên hệ duy nhất của họ.
Cả hai vẫn là bạn đời trên danh nghĩa của nhau.
Họ chỉ không ở cùng nhau, không ngủ chung giường, không còn nói yêu nhau nữa rồi.
Qua vài giây, quang não của Cố Cẩn Diệc nhận được một tin nhắn.
Là từ Tạ Hoài Chu.
Kể từ khi chuyển đến Roselle, ngày nào Cố Cẩn Diệc cũng nhận được tin tức từ Tạ Hoài Chu, vừa kiềm chế lại vừa có quy củ, mỗi ngày một tin nhắn.
Cố Cẩn Diệc cấm Tạ Hoài Chu đến gặp mình, Tạ Hoài Chu nghe theo.
Nhưng anh không nói Tạ Hoài Chu không được gửi tin nhắn, cho nên mỗi buổi tối Tạ Hoài Chu sẽ luôn gửi tin nhắn cho Cố Cẩn Diệc.
Tạ Hoài Chu không dám nhắn quá nhiều, sợ Cố Cẩn Diệc tức giận.
Hắn cũng không dám cầu xin Cố Cẩn Diệc quay về, chỉ nhắn cho anh vài điều nhỏ nhặt.
Cố Cẩn Diệc chưa bao giờ trả lời lại, Tạ Hoài Chu cũng không quan tâm, giống như đang nói chuyện một mình, lại giống như cho Cố Cẩn Diệc xem nhật kí.
Mỗi ngày dựa vào mấy mẩu tin này, giả vờ như bọn họ vẫn chưa chia xa.
Nhưng Cố Cẩn Diệc không bấm vào xem.
Anh đóng quang não lại, quay trở về nhà.
Tạ Hoài Chu đợi hơn một tiếng đồng hồ vẫn không nhận được hồi âm, nhưng hắn cũng không lấy làm lạ.
Tất cả những tin nhắn hắn gửi đi những ngày nay như đá chìm đáy biển.
Cũng giống như những năm đó Tạ Hoài Chu ra đi, Cố Cẩn Diệc không bao giờ nhận được một tin hồi đáp của hắn.
Thay vào đó là Tạ Kha đang ở bên cạnh, nhìn quang não không còn sáng nữa, rồi lại nhìn sang đống vỏ chai rượu xung quanh anh trai mình, ánh mắt rối rắm không chịu nổi.
Tạ Kha mấy ngày nay không có việc gì làm là lại chạy tới bên Tạ Hoài Chu.
Lúc đầu là cậu còn sợ Tạ Hoài Chu làm ra chuyện gì quá khích, nhưng về sau lại muốn bồi anh trai.
Trước khi Cố Cẩn Diệc và Sở Tiêu Niên tới, một cái biệt thự Tạ gia to như vậy, một mình Tạ Hoài Chu ở Tạ Kha cũng không cảm thấy có gì không thích hợp.
Dù sao anh trai cậu cũng không thích mấy cái hoạt động ồn ào, hắn chỉ thích quạnh quẽ.
Nhưng Cố Cẩn Diệc và Sở Tiêu Niên tới nơi đây, ngôi nhà này dường như có thêm hơi người, náo nhiệt vô cùng.
Từng có một omega hiền lành dịu dàng, lại có một đứa bé mềm mại ngọt ngào, có những bức tranh của trẻ em được treo trên tường rồi sân chơi trẻ em cũng liên tục được đổi mới.
Bây giờ căn nhà lại bị bỏ trống, Tạ Kha bàng hoàng nhận ra Tạ gia giống như một nhà giam quá mức xa hoa đẹp đẽ, cầm tù Tạ Hoài Chu ở nơi này.
Tạ Kha không đành lòng.
Cuộc đời này, anh trai cậu tuy sinh ra giàu sang phú quý, lại nắm trong tay quyền lực vô biên nhưng thật sự không được may mắn.
Mẹ ruột mất sớm, cha ruột thì giăng bẫy giam cầm trong một thời gian dài, vài lần tìm được đường sống trong chỗ chết, hiện giờ đến cả người yêu cũng cầu mà không được.
Tạ Kha ngập ngừng hỏi Tạ Hoài Chu: “Nếu không thì để em…!em gửi tin nhắn cho chị dâu hỏi thăm một chút?”
Tính tình Cố Cẩn Diệc tốt như vậy, hắn là sẽ không không để ý đến cậu.
Thế nhưng Tạ Hoài Chu lại bác bỏ ý tưởng của Tạ Kha.
“Đừng làm em ấy thêm phiền.”
Tạ Kha chỉ có thể im lặng, nhưng ngồi một hồi vẫn cảm thấy như trên ghế có đinh, làm cậu đứng ngồi không yên.
Tạ Kha lại lẩm bẩm hoi Tạ Hoài Chu: “Vậy thì hai người phải làm sao bây giờ? Nếu chị dâu thật sự không về thì anh cứ định đợi như vậy hả?”
Tạ Hoài Chu nhấp một ngụm rượu, giọng điệu bình tĩnh: “Em ấy sẽ trở về.”
Tạ Kha không tin lắm: “Lỡ không thì sao? Anh không thể cứ chờ…”
Nhưng chưa kịp nói xong, cậu đã nhận được một cái nhìn lạnh lùng của Tạ Hoài Chu.
Tạ Hoài Chu nói lại.
“Em ấy sẽ trở về.”
Hắn không thể tưởng tượng được khả năng Cố Cẩn Diệc sẽ không trở lại.
Tạ Hoài Chu không thể chấp nhận được điều đó, cũng như hắn không thể chấp nhận việc Cố Cẩn Diệc kết hôn với người khác vào bốn năm trước.
Tạ Kha thấy lạnh cả cổ, thành thật ngậm miệng lại.
Cậu không biết mình có thể làm gì, chỉ có thể nhìn Tạ Hoài Chu uống rượu giống như đang uống nước lọc.
Tạ Hoài Chu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, nhìn như say mà lại không say.
Hắn nhớ lại bản thân đã đến G61 vào bốn năm trước, giống như một vị khách du lịch, dừng xe dưới tàng cây, nhìn về phía bệnh viện.
Tạ Hoài Chu có thể thấy rõ, cách đó không xa, Cố Cẩn Diệc nắm tay Sở Mịch Vân đi dưới trời nắng.
Hôm nay họ đến bệnh viện để kiểm tra.
Sở Mịch Vân thì khám thai, còn Cố Cẩn Diệc thì kiểm tra định kì sau khi phẫu thuật.
Thời tiết hôm nay rất đẹp.
Nắng rất dịu, gió nhẹ nhàng.
Sắc mặc của Cố Cẩn Diệc có chút tái nhợt, nhưng anh vẫn mỉm cười nghe Sở Mịch Vân nói chuyện.
Bọn họ nhìn vô cùng hạnh phúc.
Mà Tạ Hoài Chu chỉ có thể giả làm một vị khách tình cờ đi ngang, trơ mắt nhìn người yêu cũ đi ngang qua mình.
Mà trong tay người đó, là một tấm thiệp cưới đỏ tươi, mà phía tên của chú rể, là tên của Cố Cẩn Diệc.
Bây giờ không có Sở Mịch Vân, không có bí mật nào được che giấu.
Nhưng tại sao mối quan hệ của họ dường như vẫn như bốn năm trước, không có gì thay đổi?
Tạ Hoài Chu đột ngột cười khẽ một tiếng, cười bản thân phô trương thanh thế, cười vì sự kiêu ngạo ngu ngốc của mình.
Hắn rõ ràng còn sợ hơn Tạ Kha việc Cố Cẩn Diệc sẽ không bao giờ quay lại, nhưng lại buộc mọi người che giấu đi sự thật này.
– –
Editor: Mấy chương từ đây đến cuối có thể mình sẽ type hơi vội.
Mọi người thấy chỗ nào sai chính tả, dấu câu cứ comment để mình sửa nhé.
Tks.
.