Bảo Bối Nữ Quái Của Ma Vương Lạnh Lùng

Chương 8: Màn Chào Hỏi Nồng Nhiệt (1)


Đọc truyện Bảo Bối Nữ Quái Của Ma Vương Lạnh Lùng – Chương 8: Màn Chào Hỏi Nồng Nhiệt (1)

Cả lớp sau khi ổn định lại thì im phăng phắc, tưởng chừng như nghe được tiếng muỗi vo ve trên bảng, đến cô giáo giảng bài cũng phải nhỏ nhẹ hết sức. Hắn nhíu mày, lớp gì thế này, chả phải lớp này được báo là lớp công tử, tiểu thư sao. sao im lặng và ngoan ngoãn quá vậy, hắn liếc sang bên phải. Đập vào mắt hắn là hai cô gái úp mặt ngủ ngon lành, dường như không biết trời biết đất gì nữa cả, mặc kệ xung quanh. Nhìn sang cậu , hắn không thể tin đây là thằng bạn ăn chơi thường ngày của mình, mặt mày trông không khác gì mớ giẻ lau nhà là mấy, đầu tóc vì di chứng lúc nãy mà trông không khác gì ổ rơm, hai tay ngồi chép bài lia lịa cho cô và nó, haizz…. Nhìn thấy thế , bờ môi mỏng quến rũ của hắn khẽ nhếch lên, xem ra sau này có người có thể trị được thằng bạn khó chữa của hắn rồi. Hắn còn đang suy nghĩ thì một tên con trai bàn trên với xuống thì thầm với một nhỏ bạn. Tên đó chưa nói xong thì …
Rầm, tên đó đã an vị dưới đất, mặt nhăn nhúm, thủ phạm gây ra không ai khác chính là nó, tuy nó nhắm mắt ngủ vậy thôi chứ bất kỳ tiếng động gì ngoài tiếng cô giáo giảng thì nó đều biết, và cả lớp này đều biết hậu quả khi nói chuyện khi nó đang ngủ là gì, và đây là ví dụ điển hình. Tên đó lồm cồm bò dậy, khổ sở nói :
-Đại tỷ, em …em biết sai rồi ạ.
-Một tuần làm hay nhân đôi. – Nó không mở mắt mà trả lời.
-Dạ, em làm liền. – Tên đó nói xong liền biến ngay tức khắc, gì chứ chùi nhà vệ sinh một tuần đã thảm mà còn nhân đôi nữa thì chắc chết (-_-!)

Hắn nhìn nãy giờ mà không khỏi ngạc nhiên, rốt cuộc cô ta là gì mà mọi người ở đây lại sợ như vậy,Tên loi nhoi nào đó không kìm nổi tò mò mà khều vai cô, hỏi :
-Làm gì thế ?
-Ai ? – Cô lười biếng đáp
-Thì cái tên hồi nãy đó.

-Hỏi nhiều, có mau chép bài không thì bảo, hả . – Cô phát cho cậu một cái vào đầu vì cái tội hỏi nhiều, sau đó thì lại úp mặt xuống bàn, lười nhác chảy thây mà đi vào gặp Romeo trong mộng đẹp (-_-!)
Cậu ai oán nhìn cái con người lười nhác ngủ ngon lành trên bàn, ai bảo tự nhiên lôi cậu đi học rồi để cậu gặp bà trẻ này làm gì chứ, khó lắm mới trốn được, ai dè mới được hai năm thì đã … haizz, suy cho cùng cũng tại cha con nhà tên hắc thần ngồi bên cạnh cậu, tự nhiên nổi hứng lôi cậu đi học làm gì chứ để cậu bị hành hạ ra như thế này đây, ta nguyền rủa , ta trù cha con nhà ngươi. Cậu thầm khóc ròng trong lòng nhưng bên ngoài không dám biểu lộ gì, gì chứ đùa với hắn là không nên, lỡ hắn nổi điên bắt cậu vào tập đoàn làm thì tiêu, cậu đây còn muốn ăn chơi chứ chưa muốn lao đầu vào mấy tài liệu như hắn đâu (T/g : Thương anh wá, Cậu : ừm, cảm ơn cưng nha; t/g: * cười xấu xa* : Thương cho roi cho vọt anh ha, để em đi méc phong ca ca đã, hắc hắc). Hắn quay lại, ánh mắt dò xét nhìn nó, cô gái này thật sự khơi dậy cỗ tò mò hứng thú cho hắn quá nha…
(Còn tiếp)
T/g làm biếng tý ha, mà cũng để thế cho nó hồi hộp phần sau, mình thấy chương này hơi nàm phải không các bạn, vì là tác phẩm đầu tay nên câu văn không có mượt lắm. Mong các bạn bỏ quá và đọc truyện mình nhiều nha ( tuy nó không được hay lắm ), nhớ cmt cho mình được biết phản hồi nha…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.