Bảo Bối Nữ Quái Của Ma Vương Lạnh Lùng

Chương 7: Peto, Ta Tìm Ngươi Lâu Lắm Rồi!


Đọc truyện Bảo Bối Nữ Quái Của Ma Vương Lạnh Lùng – Chương 7: Peto, Ta Tìm Ngươi Lâu Lắm Rồi!

(…)
Thấy thái độ lạ lùng của cô mà làm nó không khỏi ngạc nhiên, chẳng lẽ con này tự nhiên dở chứng mê mấy thằng trai đẹp mã ngoài vậy ( T/g : Người ta đẹp mà chị có cần dìm hàng đến như vậy không ?) , ngồi thẳng dậy giương ánh mắt giễu cợt lên nhìn cô :
-Chả lẽ mày đổi khẩu vị à?
-Không phải đổi mà có thú vui để chơi. – Cô mỉm cười trả lời, đồng thời nhanh chóng rời khỏi chỗ, đi lên phía cậu và hắn đang đứng. Chưa đến nơi mà cô đã hét to lên, nhảy ngay lên dúi cổ cậu xuống:
-Peto !
Cậu giật mình , à không phải nói là cả lớp đều giật mình trừ tên không biết trời lộn hay đất lộn đứng bên cạnh. Cậu đang còn chưa hiểu chuyện gì thì cảm nhận được vùng cổ mình có sức nặng đè lên và ấn xuống đất, cậu khó chịu lầm bầm :
-Tên nào tổ tông nhà nó chỉ truyền gen di truyền cho nó không được bình thường đây. – Cậu cố sức đẩy cánh tay trên cổ mình ra, vừa định lên giọng mắng một hơi thì mới thấy được người trước mặt mình là ai.

-OoO, không phải mình mơ chứ
-Peto, ngươi đi đâu mà ta tìm ngươi không được hả ? – Cô tức giận rống to lên làm ngôi trường rung chuyển một chút ( dạ trường rung chuyển vì em nổ gớm quá ạ chứ không phải tại chị ấy đâu mà chị ấy giận em, chị ấy nỏ cho em ăn bánh thì khốn ạ -_-!)
-Bà.. bà trẻ… – Cậu lắp bắp, nói không thành lời, mồ hôi rỉ đầy trên trán
-Peto, cậu đi đâu mà tôi tìm không được hả ? – Cô quay 360 độ trở thành một bà chằn chính hãng, vừa nói cô vừa véo tai cậu kéo xuống cho ” cân bằng chiều cao” , dù sao cậu cũng cao 1m88 mà cô chỉ cao 1m77 , dù sao thì khoảng chênh lệch cũng khá là lớn mà hì hì..
-A..a , bà trẻ à, mình ..mình ở đây rồi mà, cậu làm…làm ơn buông tai mình ra được không ? Mình …mình ở đây rồi mà. – Cậu vừa giữ lấy cái tai mà cô còn đang kéo xuống không thương tiếc vừa kêu la.
Hắn nhíu mày khó hiểu, không biết cô gái này là ai mà dám véo tai cậu trước mặt nhiều người như thế trong khi cả lớp ngồi im như phỗng , không ai dám hó hé một lời kể cả bà cô chủ nhiệm ” hiền dịu ” đứng trên kia cũng chỉ dám đứng nhìn. Hắn lướt ánh mắt lạnh băng xuống dưới lớp, hắn nhíu mày khi thấy nó còn ngồi cười như con đười ươi dưới đó ( dạ không, phải là con điên mới đúng chớ), một người thì chưa gì đã dạy dỗ cậu một bài học ra trò khi mới gặp – điều mà hắn cũng phải bó tay, một người thì mặc kệ không gian ” trang nghiêm ” bên dưới mà cứ ngồi cười như không . Sau một hồi, hắn rút ra kết luận : cả lớp này vào trạng thái không bình thường kể cả thằng bạn thân đứng cạnh hắn.(@_@)

Sau một hồi, cái tai của cậu sắp đứt ra thì cô mới chịu buông ra, phủi tay:
-Peto, bây giờ thì đi theo ta nghe chưa. – Cô – dịu dàng – lưu manh – và vô cùng bá đạo.
-Ờ. – Cậu tiu nghỉu – ngoan ngoãn nghe lời làm hắn không khỏi nhạc nhiên.
Cô tươi cười đi xuống, theo sau là cậu lẽo đẽo như cún con theo chủ nhân. Xuống đến nơi, cô giơ tay hình chữ V nhìn nó :
-Giới thiệu với mày đây là peto kiêm luôn osin cao cấp của tao. – Cô tỉnh bơ nói mà không biết đằng sau lưng có một khuôn mặt đưa đám nhìn hai người
-Good. – Nó cười, giơ tay ra hiệu dấu like.
Hắn xem kịch một hồi rồi cũng đút tay vào túi đi xuống lớp, nó thấy hắn là ánh mắt ánh lên tia thích thú, xem ra tên này có thể làm trò chơi cho ta sớm đây, haha * cười xấu xa *…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.