Tắm xong, cô bước xuống lầu thì thấy một ông lão đã già, gương mặt hiền hoà mang vẻ phúc hậu nở nụ cười với cô nói
-Chào buổi sáng tiểu thư.Tôi là quản gia ở đây…Thiếu chủ đang đợi cô đến ăn sáng.Mời đi theo tôi”!..
Cô đi theo ông quản gia nhìn ông cười đáp:
-Bác cứ gọi cháu là Bảo Ngọc đừng gọi là tiểu thư cháu ngại lắm!!
Trong lòng ông quản gia cười nói thầm:”một cô gái nhỏ hiền lành, đơn thuần thật đáng yêu”.(Tác giả: chị ấy mà hiền la tiểu ác ma đó ông..!Ngọc nhi: nói gì đó nói lại thử xem?? Tác giả: xách dép bỏ chạy-“!!
Nghĩ vậy nhưng ngoài mặt ông nói:
-Đây là quy tắc của Hàn gia chúng tôi..mong tiểu thư thông cảm!!
Đến bàn ăn, nhìn những món ăn ở trước mắt cô than thầm:
-“đồ ăn ở trên bàn có thể mở được bàn tiệc lớn đấy chứ!!”
Đang suy nghĩ một giọng nói lạnh lùng cất lên:
-Cô không ngồi xuống ăn tính đứng nhìn tôi ăn à!!
…
Không thèm quan tâm tên yêu nghiệt trước mặt cô ngồi xuống bắt đầu ăn sáng.
Ăn được một lúc cô lên tiếng hỏi:
-Anh tên là gì vậy??Anh sẽ cho tôi ở lại đây sao??
Giọng nói lạnh nhạt pha chút tà mị vang lên:
Tôi tên Hàn Phong..cô có thể ở đây tôi không ngại nuôi một con mèo nhỏ”..
Cô thầm nghĩ:
[đành chịu ở đây thôi cô làm gì có nhà để về.Ở đây vẫn tốt hơn phải đi lang thang..làm mèo nhỏ còn hơn làm chuột cống trên đường!”](tác giả:chị có cần nói quá lên không..Ngọc nhi lườm: tại ai viết mà giờ đổ tội hả??tác giả:mặt ngắn ngủn nín thinh.”)
-hừ..tôi tên Bảo Ngọc!” đừng có suốt ngày gọi tôi là mèo nhỏ.”
Rồi cô cúi đầu ăn tiếp bỗng một miếng thịt bò được bỏ vào chén cô..Ngạc nhiên cô nhìn anh không chớp mắt..
..
Anh hơi ngượng vội ho nói:
..Khụ..Khụ..cô mới hết sốt ăn thịt cho lại sức.Cô ăn nhiều vô tôi không muốn ôm mèo nhỏ gầy gò, ốm yếu..
Ông quản gia kinh hãi lần đầu tiên thiếu chủ quan tâm đến người khác ngoài hai cậu chủ.
-Trời ông có bị mờ mắt rồi không??(tác giả:hi..không có đâu mắt ông sáng lắm ạ^^)
Lần đầu có người quan tâm đến cô một cảm xúc chạy vào trong tim khiến cô ngây người tư vị thật ấm áp..
Xem ra anh ta không xấu xa như mình nghĩ..”!
Cô cười tươi gắp cho anh một miếng thịt nhẹ nói:
-Anh cũng ăn đi..tôi thấy anh cũng gầy giống tôi thôi..
Anh nhìn lên thấy cô đang làm động tác lè lưỡi đáng yêu khiến tâm anh xao động, bức tường băng giá trong anh dường như đang tan chảy..
Đã bao lâu rồi anh không nhận được sự quan tâm,ấm áp do một người phụ nữ mang lại từ khi mẹ anh mất..”
Hai người ăn sáng trong bầu không khí ấm áp bao phủ..Lão quản gia đứng kế bên kinh hỉ trong lòng.
Ông mừng muốn khóc cuối cùng cũng có người khiến thiếu chủ bớt lạnh giá mà chở lên ấm áp..
-Thật hi vọng cô gái nhỏ xinh này sẽ giúp thiếu chủ thay đổi..”