Hàn Phong đang ngủ nghe tiếng hét của cô thì vội ngồi dậy.
Anh thấy con mèo nhỏ đang ngồi trên giường mang gương mặt tức giận với anh..
Anh cười nhìn cô:
Mèo nhỏ, cô nhìn ân nhân cứu mạng mình như kẻ thù vậy sao??
Giọng điệu nói của anh mang phần tà mị, trêu đùa.
Cô kìm nén tức giận nói:
-Anh đã làm gì tôi??Tại sao tôi lại mặc áo sơ mi của anh??
Anh thờ ơ nói:
-” Mèo nhỏ, hôm qua cô bị mưa lên sốt cao quần áo ướt hết tôi có lòng tốt thay đồ cho cô nếu không giờ cô vẫn nằm hôn mê làm gì cò sức tức giận..”!
sự tức giận bùng nổ,cô nhào tới vừa đánh vừa chửi:
-hừ anh có lòng tốt à!!tôi khinh..
Dám chiếm tiện nghi của chị đây còn lộ vẻ tốt bụng..gừm”!
Ngắm Mèo nhỏ đang giận dữ trên người anh, thật đáng yêu làm anh nổi lên hứng thú trêu chọc cô:
-Mèo nhỏ hôm qua cô ôm chặt tôi, thoải mái nằm trong lòng tôi không biết ai mới là người chiếm tiện nghi của ai đây!!
Cô lắp bắp nói:
-Ai..ai..ai thèm chiếm tiện nghi của anh chứ!!”
Gương mặt xấu hổ hai gò má đỏ ửng, ngực phập phồng đôi môi đỏ hồng chu ra vì tức giận nhìn thật mê hồn..
Khiến anh muốn ôm hung hăng hôn cái miệng nhỏ xinh xắn.
ọc..ọc..ọc
Tiếng kêu từ bụng mèo nhỏ phát ra khiến anh bât cười.
Cô xấu hổ mắng:
-Cười đi cười cho anh chết luôn đi..!!
Anh biết cô đã đói bụng nên thôi đùa giởn, bước tới giường bế cô mặc cho cô giẫy dụa la hét đi vào nhà tắm nói:
-Cô mau lấy quần áo tôi mới chuyển đêm qua về lựa 1 bộ mặc vào rồi xuống ăn sáng..”
Cô lườm anh bĩu môi nói:
-Đừng mơ tôi cám ơn anh!!hứ..
Anh lắc đầu bước ra khỏi phòng đóng cửa đi xuống dưới lầu miệng mỉm cười thầm nghĩ:
(mèo nhỏ đáng yêu có lẽ chỉ ở bên cô tôi mới cười được nhiều như thế).
Xuống lầu,Lão quản gia cúi đầu nói:
-Thiếu chủ, chào ngài buổi sáng tốt lành..đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong..”!
Anh phục hồi vẻ lạnh nhạt đi đến ngồi trước bàn ăn nói:
-ừm..ông dọn bữa sáng lên đi..”!
Ông cung kính đáp:
-Dạ..Thiếu chủ tôi sẽ dọn đồ ăn lên ngay..!!
Rồi ông quay lưng bước xuống khu nhà bếp..