Cô nhân viên tiếp tân lễ phép mỉm cười giọng nói nhẹ nhành phát ra âm thanh nghe rất chìu mến:
– Xin chào!! xin hỏi tiểu thư cô có hẹn trước với Tổng Giám Đốc không ??
Bảo Ngọc lắc đầu rồi nhìn thấy vẻ mặt khó xử của cô tiếp tân thì cô mỉm cười khẽ nói:
– Vậy cô giúp tôi thông báo lên trên phòng Tổng Giám Đốc tôi Bảo Ngọc tìm anh ấy.
Cô tiếp tân thấy vậy liền gật đầu bàn tay vừa chạm vào điện thoại bàn thì lại bị một bàn tay khác chặn lại, một giọng nói chanh chua, kiêu ngạo vang lên:
– Cô làm việc kiểu gì thế ?? không có hẹn trước thì không cần để ý tới họ.
Thư kí Lâm đã dặn nếu là nữ nhân đến tìm mà không có lịch hẹn thì từ chối hết từ lúc nghe tin Tổng giám đốc về nước là những cô gái bần tiện liền muốn biến thành phượng hoàng không xem kỹ lại mình là ai?? một số người chỉ là gái tầm thường mà đòi giả dạng tiểu thư thanh cao.
Nói xong ánh mắt cô ta liền liếc về phía Bảo Ngọc biểu thị sự chế nhạo, khinh miệt,..
Bảo Ngọc thờ ơ thấy ánh mắt lo lắng của cô gái tiếp tân muốn mở miệng nói lại thôi chỉ bất lực nhìn cô..
Trong lòng Bảo Ngọc liền hiểu chắc cô gái này mới ra trường nhìn cách ứng xử còn rất non nớt nhưng tính cách khá tốt, không tự cao, kiêu ngạo biết giúp đỡ, thật thà chỉ là có chút nhút nhát.
– Tôi không sao!! cô là một tiếp tân tốt.
Bảo Ngọc cười trấn an rồi ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía cô tiếp tân trang điểm đậm chanh chua kia nhếch khoé miệng nói:
– Thím à!! là một tiếp tân trong tập đoàn lớn như thế này mà thím nói chuyện không khác gì mấy bà bán cá ngoài chợ.
Cô ấy tận tâm với khách đến tập đoàn là sai hay sao??
mà thím la mắng, còn nữa tôi nghĩ những người muốn biến thành phượng hoàng thì chắc thím cũng là một trong số đó đấy nhỉ??
Sỉ nhục người mà tâm tư mình cũng có ý nghĩ đó thì thím cũng là hạng gái tầm thường thôi.
cô gái tiếp tân nãy giờ hơi cúi đầu đã ngẩng đầu mở to mắt từ bao giờ trong ánh mắt là sự ngưỡng mộ,
Cô tiếp tân chanh chua nghiến răng nghiến lợi, gương mặt đỏ bừng vặn vẹo vì tức giận dơ tay chỉ về phía Bảo Ngọc hét:
-” Cô được lắm…”!! bảo vệ đâu tiễn cô gái này ra ngoài!!
Chợt có một giọng nói lạnh lùng, âm lãnh truyền đến:
– Bỏ ngay tay các người ra nếu không tự làm đơn xin nghỉ đi.
Lãnh Ngạo tiêu sái bước đi tới chỗ Bảo Ngọc đằng sau là một số người cầm tài liệu và hai vệ sĩ..
– Sao cô lại tới đây ?? cô mới tới nước mỹ không quen đường để bị lạc Hàn Phong anh ta sẽ lại lo lắng cho cô nữa.
Giọng nói của Lãnh Ngạo nghe thì thấy đa phần là trách cứ nhưng thực chất là có chút quan tâm đến cô khiến Bảo Ngọc nở nụ cười dơ hộp đồ trên tay lên nói:
-” ở nhà một mình rất buồn chán!! Tôi mang cơm đến ăn với Hàn Phong có mang một phần nhỏ cho anh này”!!..
Nói rồi cô gỡ một khay trên cùng ra đưa cho Lãnh Ngạo, anh ta liền nhẹ mỉm cười gật đầu cảm ơn.
Từ sau khi Lãnh Ngạo chứng kiến khả năng của cô và cũng biết được cô đối với Hàn Phong quan trọng nhường nào thì thái độ anh ta đã dễ chịu hơn trước rồi sau khi từ Italy trở về anh ta đã thay đổi giống như Liệt Diễm đối với cô là một người anh.
Lãnh Ngạo lạnh lùng đảo ánh mắt sắc bén về phía mấy tên bảo vệ và cô tiếp tân chanh chua giọng đầy âm vang lạnh nhạt:
– ” Chuyện gì xảy ra?? Ai cho các người đối xử với vị hôn thê của tổng giám đốc như thế ??
Sắc mặt cô tiếp tân lúc nãy còn kiêu căng thì giờ đây đã trắng bệt miệng mở lớn cô ta không thể nào ngờ mình đã đắc tội với người không nên đụng đến, ngã ngồi trên sàn đá lạnh cóng cô ta có hối hận cũng muộn rồi.
Bảo Ngọc ghé tai nói nhỏ với Lãnh Ngạo rồi nhận lấy thẻ anh đưa đi về phía thang máy chuyên dụng lên thẳng phòng tổng giám đốc.
Lãnh Ngạo hừ lạnh một tiếng:
-“Trưởng ban tiếp tân, ngày mai cô không cần đến đây lam việc nữa”!!
Xong anh nhìn về phía cô tiếp tân đang cúi thấp đầu nói tiếp:
– Từ ngày mai cô có thể đảm nhiệm chức trưởng ban Tiếp tân hãy làm cho tốt!!
Cô gái tiếp tân liền ngẩng đầu cực kì ngạc nhiên cô thật sự không nghĩ mình lại may mắn như vậy trong khi cô mới chỉ vào làm việc ở tập đoàn mới gần một tháng, ngây ngốc gật đầu đáp: “Vâng”!!
Sau khi Lãnh Ngạo đã rời khỏi cô gái vẫn cứ đứng ngây ra cười, những cô gái tiếp tân đứng gần đó vừa hâm mộ vừa có chút ghen tỵ tại sao họ lại không may mắn như thế cũng chỉ vì nghĩ cô gái kia bình thường đâu ngờ lại là vị hôn thê của tổng giám đốc chỉ tự trách mình không có mắt nhìn người thôi.
Đến tầng 75, Bảo Ngọc bước ra khỏi thang máy đi về phía phòng có một dãy thư kí tầm 6-7 người đang ngồi làm việc,
một cô thư kí vừa sắp xếp lại hồ sơ ngẩng đầu thấy Bảo Ngọc thì liền đứng lên gật đầu mỉm cười lịch sự nói:
-“Xin chào!! chúc cô một ngày tốt lành xin hỏi cô có lịch hẹn với tổng giám đốc không ??
Bảo Ngọc lắc đầu nhìn thấy vị thư kí vẫn mỉm cười nói tiếp:
-” Vậy cô cho tôi xin họ tên để khi ngài đi họp về tôi sẽ thông báo với tổng giám đốc hỏi xem ngài có muốn gặp cô không ??
Nghe thấy anh vẫn còn họp chưa ăn cơm Bảo Ngọc hơi nhíu mày cô dơ thẻ mà Lãnh Ngạo đưa cho trước mặt vị thư kí khiến cô ta hết sức ngạc nhiên..
Nhưng do đã được huấn luyện về thái độ và cách ứng xử của ngành thư kí cô liền mỉm cười bước tới mở cửa phòng tổng giám đốc mời Bảo Ngọc vào bên trong.
Chờ một lúc lâu, mí mắt nặng trĩu cụp xuống, Bảo Ngọc tựa vào ghế sofa da cao cấp nằm ngủ một lát.
Vừa chợp mắt chưa đầy 10 phút cửa phòng tổng giám đốc đột nhiên bị đẩy mạnh ra, tiếng giày cao gót lộp cộp trên sàn nhà, một giọng nói chua ngoa mang phần tức giận vang lên:
-” Ai cho phép cô vào phòng của tổng giám đốc ?? lại còn dám nằm ngủ ở đây cô thật to gan !!”..