Nước mỹ , buổi trưa
lúc 1h 23 phút một chiếc máy bay tư nhân đáp xuống sân bay Abilene, cánh cửa máy bay vừa mở ra một người đàn ông mặc vest đen cung kính mở dù ra che nắng cho một chàng trai tuấn mĩ lạnh lùng có khí chất cao quý,tràn
đầy vẻ cuồng ngạo trong đôi mắt.
Trong lồng ngực anh là một cô
gái xinh đẹp như thiên thần nhỏ, làn da trắng nõn đôi môi nhỏ đỏ như
trái dâu tây mọng nước.. hai gò má xinh xinh với đôi mắt đen láy lung
linh đẹp mê hồn.
Khi hai người ôm nhau ra cửa ngoài của sân bay
đã thu hút rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ, mê say, tò mò của nhiều người
trong đại sảnh sân bay.. họ thắc mắc, suy đoán rốt cuộc là người nổi
tiếng nào ??
Bên ngoài hai hàng vệ sĩ cung kính cúi đầu:
-” Thiếu Chủ”! Lãnh tổng, Ngài Tiêu Dật”..
Lãnh Ngạo gật đầu với vệ sĩ, Tiêu Dật không còn vẻ mặt cợt nhả như lúc ở
cùng Bảo Ngọc và Hàn Phong mà thay vào đó là gương mặt lạnh tanh không
cảm xúc anh cất giọng âm khí:
-” Đưa tài liệu và thông báo tình hình của BL-B trong những ngày tôi đi vắng!!Rồi anh ngồi vào trong xe phía sau với Lãnh Ngạo.
Hàn Phong ôm eo Bảo Ngọc bước lên xe đầu tiên… năm chiếc xe BMW sang
trọng dần rời đi trong sự kinh ngạc và choáng váng của những người đứng ở trước sân bay.
Ánh nắng ban trưa chói trang, những hàng cây xanh với bóng cây đổ xuống đường.Nước mỹ có không khí rất mát mẻ vì ở đâu
cũng thấy cây xanh.
Năm chiếc xe dần đi vào một khu vực có hàng
rào an ninh vây xung quanh có một cổng màu đen điện tử tự động mở ra,
bên trong lại xuất hiện một con đường lớn hai bên là thảm cỏ xanh mướt
và nhiều loại cây hiếm khác nhau, cổ thụ còn có cả những cây ăn trái..
Xe dừng lại ở một đài phun nước tráng lệ, một bức tường nữ thần đỡ bình nước trên vai dần đổ xuống..
Bảo Ngọc bước xuống xe trước mặt cô là một cung điện màu trắng nguy nga,
kiến trúc đan xen giữa cổ và hiện đại càng làm cho nó thập phần tuyệt
đẹp.
Cánh cửa vừa mở ra bên trong đã có hai hàng người hầu chờ sẵn cung kính cúi người hô to:
-“Chào Hàn Thiếu, tiểu thư”!!
Anh gật đầu phất tay ra hiệu cho đám người lui đi làm việc của mình, Tiêu
Dật sau khi dặn dò thuộc hạ việc bảo vệ và giám sát xung quanh toà nhà
cung điện thì cũng đi vào trong thấy Bảo Ngọc đứng nhíu mày như đang suy nghĩ việc gì đó..
Tiêu Dật cười bước đến cạnh cô lên tiếng:
-Cô gái nhỏ suy nghĩ gì mà đứng thẫn thờ ở đây vậy ??
Bảo Ngọc quay sang nhìn Tiêu Dật thắc mắc hỏi:
– Vì sao khi ở Thượng Hải, ông quản gia và mấy người vệ sĩ bên đó đều gọi Hàn Phong là Thiếu Chủ mà người hầu ở đây lại gọi anh ấy là Hàn Thiếu,
còn gọi Lãnh Ngạo thành Lãnh tổng là sao ??
Giờ thì Tiêu Dật mới biết hoá ra là cô gái nhỏ thấy lạ về cách gọi ở hai nơi khác nhau liền giải thích:
– Chỉ vệ sĩ trong BL-B và Lão quản gia mới gọi Hàn Phong là Thiếu Chủ bởi vì anh ta là người đứng đầu BL-B tổ chức vệ sĩ hàng đầu quốc tế nhưng
những người biết thân phận đó của anh ấy là rất ít đa phần chỉ những nhà chính trị gia lớn yêu cầu một số lượng vệ sĩ lớn thì anh ta mới ra mặt.
Ngoài ra trong thành phố New York ( Nước Mỹ ) có một toà nhà cao 75
tầng chính là trụ sở chính của Tập Đoàn Kinh Doanh Đa Ngành King – World thường được báo chí nhắc đến là một trong mười tập đoàn lớn mạnh và
phát triển nhất thế giới.
Mà Hàn Phong lại là người sáng lập ra
nó nhưng người ở ngoài tập đoàn King – World đều không ai biết gương mặt thật của anh nên thương trường Châu Âu mới gọi anh là người đàn ông
thần bí vì anh ta không cho báo chí đăng hình của mình với lại ít xuất
hiện trong các bữa tiệc toàn là Lãnh Ngạo thay thế tham gia.
Anh ta
là Phó tổng giám đốc của King – World thường quản lí tất cả mọi việc
trong tập đoàn khi Hàn Phong đi làm việc ở nước khác hiểu chưa ?? cô gái nhỏ..”!!
Bảo Ngọc gật đầu, che miệng ngáp mệt mỏi vì đi chuyến bay dài cô lên tiếng :
-” Đã hiểu!! Tôi mệt rồi muốn đi tắm và lăn ra ngủ đây…
Tiêu Dật nhìn vẻ mặt ỉu xìu của Bảo Ngọc thì thấy buồn cười anh gọi một người hầu làm ở gần đó ra lệnh:
– Đưa cô ấy ra khu nước nóng để tắm và nghỉ ngơi đi.
Người hầu liền vâng dạ dẫn đường cho Bảo Ngọc, cô cười cám ơn Tiêu Dật rồi nhẹ bước đi theo cô người giúp việc.
Sáng hôm sau, khi Bảo Ngọc tỉnh ngủ thì đã gần tới giờ cơm trưa rồi, cô với lấy cái điện thoại bấm số gọi cho anh..
Ba hồi chuông điện thoại reo vang anh đã bắt máy giọng tràn ngập sự cưng chiều hỏi:
– Tỉnh rồi à?? em đã ăn cơm chưa ??
Bảo Ngọc khẽ mỉm cười nhẹ nói:
– Em chờ anh về cùng anh ăn trưa!! bao giờ anh sẽ về nhà ??
Hàn Phong thở dài giọng đầy tiếc nuối:
– Trưa nay anh không về được vì tài liệu hôm qua Lãnh Ngạo đưa anh còn phải xem và duyệt cho hết.
Bảo Ngọc cụp khoé mi xuống thấy có chút buồn nhưng chợt một ý nghĩ loé sáng trong đầu của cô, cô vui vẻ cười tươi nói với anh:
– Không sao!! Tối anh về sớm đền bù cho em là được.
khi nghe anh đã đồng ý cô liền nhanh chóng nói câu tạm biệt rồi cúp máy.
Nhanh chóng đánh răng rửa mặt, mở tủ đồ anh đạ chuẩn bị sẵn cho cô thì quả
thực làm cô choáng ngợp đồ bên trong phải tương mấy shop lớn không còn
thời gian quan tâm việc này.
cô chọn nhanh một chiếc quần jear bó dài ống thon thiết kế kết hợp với dây lưng vải màu trắng và bên trên là một chiếc áo thun đỏ bó sát, tay dài, trễ vai cùng với một đôi giày cao gót trắng.
Xuống đại sảnh cô liền nhờ một người hầu dẫn xuống bếp, cô yêu cầu đầu bếp làm những món ăn hợp khẩu vị của Hàn Phong..
Đầu bếp ở trong đây đều là người được tuyển chọn rất kỹ lưỡng tay nghề không hề kém đầu bếp nhà hàng năm sao và hoàng gia Anh.
Chỉ trong 30 phút sau đó, một cái hộp có hình vẽ bên ngoài được trang trí
rất đẹp khi sờ tay vào cầm thì thấy ấm nóng cô gật đầu cảm ơn rồi lấy
chiếc Audi màu đỏ từ gara xe phóng như bay ra khỏi toà cung điện một
loáng đã biến mất.
chiếc xe Audi đỏ chói mắt đậu ngay trước trụ
sở chính Tập Đoàn King – Wrold khiến mọi người mở to mắt nhìn, trong xe
một cô gái cực kỳ xinh đẹp bước ra trên tay của cô cầm một hộp gỗ mạ đá
đen hoạ khắc hình bên ngoài.
Cô đi vào bên trong đại sảnh tầng
trệt của toà nhà, nhìn ngó xung quanh một hồi cô liền tiến lại quầy tiếp tân thấy cô tiếp tân xinh xắn mỉm cười chào cô Bảo Ngọc cũng cười đáp
lại cất giọng:
– Tôi muốn gặp Hàn Thiếu!! xin hỏi lên tầng bao nhiêu ??